Độc Tâm, Độc Thân, Độc Nhất Mình Em

Chương 20: 20: Hẹn Gặp Lại




Vương Trì Việt ôm chặt cánh tay đang không ngừng chảy máu, đối diện với gương mặt vặn vẹo của y, gã hận không thể ngay lập tức ngất đi.

“Vương Lăng Phong, ngươi nên nhớ, mình là thái tử… ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ.”

“Ta thiếu suy nghĩ? Đúng, ta đúng là thiếu suy nghĩ, nếu không sao có thể bị em ấy lừa dễ dàng đến vậy chứ!” Y cười khổ, kiếm trên tay không ngừng nhỏ máu: “Ta phải nhanh chóng đi gặp em ấy, còn phải xin lỗi em ấy…”

Biết không thể thuyết phục được con thú điên Vương Lăng Phong, Vương Trì Việt đột nhiên cười điên dại.

Gã dường như không còn cảm nhận được đau đớn, chống tay đứng dậy, ở trước mặt y, cười trào phúng: “Vương Lăng Phong, ta rất ngưỡng mộ ngươi đấy… ngươi có biết, tại sao thằng ngu đó lại chết không?”

“...”

“Ta vốn dĩ không muốn nó chết, thay vì giết chết nó, ta dùng nó để uy hiếp ngươi không phải tốt hơn sao? Vậy mà, thằng ngu đó đã hủy hoại toàn bộ kế hoạch của ta, thằng ngu đó dù có chết cũng không muốn ta dùng nó để uy hiếp ngươi.”

“Vương Lăng Phong, ta ngưỡng mộ ngươi biết bao.

Có được một thằng ngu như nó ở bên cạnh.”

“Nó chết, không phải do ta giết, mà là do ngươi.

Đều chỉ vì ngươi… à đúng rồi, ngươi có muốn biết vẻ mặt trước khi chết của nó không? Thằng ngu đấy…”

“Ta cũng quá bất cẩn, không ngờ được trước khi chết, thằng ngu đấy còn kịp viết cho ngươi một lá thư.

Nếu không có lá thư đó của nó, hai tụi bây chắc đã gặp nhau dưới hoàng tuyền rồi.”

Vương Lăng Phong: “...”

“Người đâu, không hay rồi, thái tử điện hạ một mình xông vào Khang điện, giết chết bát hoàng tử rồi.”

“Mau, mau đi bẩm báo với hoàng thượng.”

Hoàng đế bệ hạ đang ngồi trong phòng mặt lạnh phê tấu chương: “Ngươi nói cái gì?”

Thái giám truyền tin sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, khó khăn lặp lại lời mình vừa nói: “Bẩm hoàng thượng, bát hoàng tử bị thái tử giết chết rồi.”

“Cái gì? Bát hoàng tử bị thích khách giết chết? Vậy còn không mau cho người bắt tên thích khách đó về.”

“Dạ… dạ bẩm…”

“Thái tử đâu, truyền thái tử vào đây cho trẫm.”

“...”

Tin tức bát hoàng tử bị thích khách giết chết chỉ trong vòng một buổi sáng đã lan khắp hoàng thành.

Người dân không rõ sự tình, nhưng văn võ bá quan thông tin nhanh nhạy, ai cũng biết thích khách giết bát hoàng tử kia thật ra là thái tử điện hạ.

Thế nhưng, vị thái tử này gây ra sóng lớn, lại không hiểu rõ mà biết mất không rõ tung tích.

Mặc cho bọn họ lục từng tấc hoàng thành, vẫn không thể tìm thấy người.

“Vẫn chưa tìm thấy Thái tử sao?”

“Dạ, vẫn chưa?”

Hà Văn Mộc nhìn ánh trăng trên cao, thở dài một tiếng: “Thật không thể ngờ, đứa nhỏ này lại làm điều dại dột như vậy.

Đây không phải tự mình chặt đứt đường lui hay sao?”

Ông ta ban đầu chỉ nghĩ Vương Lăng Phong đối với đứa ngốc nhà ông ta cùng lắm là có chút hứng thú nhất thời.

Ngàn vạn lần ông ta không thể tưởng tượng y lại chỉ vì đứa nhỏ ấy mà làm ra chuyện tày đình này.

“Hình như ta biết, thái tử điện hạ đang ở đâu rồi.”

Hà Văn Mộc đích thân tới hoàng cung, tự mình mời lão bạn già đấu đá bao nhiêu năm rời cung một chuyến.

Hoàng thượng liếc nhìn Hà Văn Mộc đầy đề phòng: “Ý ngươi là ngươi biết chỗ ở hiện tại của thái tử?”

“Ý thần là muốn mời hoàng thượng tới phủ chơi một chuyến.”

Vì sợ chuyện lớn truyền ra ngoài, hoàng thượng chỉ mang theo một vài ám vệ, lặng lẽ rời cung trong đêm cùng Hà Văn Mộc.

Hai người bọn họ thời trẻ cùng nhau chinh chiến sa trường, về già lại cẩn trọng lẫn nhau.

Ngay cả nằm mơ, bọn họ cũng không nghĩ đến có một ngày cả hai vẫn có thể cùng nhau cưỡi ngựa.

Đường đi tới phần mộ của Hà Thiên Nhật vẫn không thay đổi, nhờ chiếc đèn lồng nhỏ trên tay, hai người miễn cưỡng mới có thể tới điểm đích.

Thế nhưng, cảnh tượng trước mặt dọa Hà Văn Mộc sợ đến nhảy dựng.

Bùn đất bị đào chất thành hai đống lớn, bên cạnh còn có một thanh kiếm dính máu gãy làm đôi.

Lo sợ mộ phần của con trai bị kẻ xấu làm loạn, ông bỏ mặc hoàng thượng vẫn còn ở phía sau, đột ngột chạy lên trước.

Thế nhưng, khi nhìn thấy cảnh tượng dưới hố sâu, ông ta lại đứng yên, lâm vào trầm mặc.

Hoàng thượng tò mò, không nhanh không chậm đuổi tới.

Lăng… Lăng Phong?

Vương Lăng Phong cả người dính đầy bùn đất nằm dưới hố nhỏ.

Y cuộn tròn lại người lại, mặt úp vào thành quan tài nhìn không rõ biểu cảm.

Bàn tay lẫn lộn bùn đất và máu thịt có lẽ bởi vì chạm vào đất lạnh quá lâu mà trở nên tím tái.

Không biết y đã nằm ở đây bao lâu, nhưng dựa vào khung cảnh xung quanh, đoán chừng thời gian không hề ngắn.

Hà Văn Mộc nhìn không nổi cảnh này, hoàng thượng đương nhiên cũng nhìn không nổi.

Rõ ràng, người hiện tại đang mất hết sức sống nằm dưới phần mộ kia là đứa con tài giỏi nhất của ông ta, từ khi sinh ra đến khi lớn lên, trong tất cả mọi chuyện y đều có thể giữ được bình tĩnh hiếm có.

Dáng vẻ hiện tại của y, đối với ông ta không khác gì một cái gai nhọn đang không ngừng đâm vào trong mắt,

“A!”

Hoàng thượng trượt chân, may mà nhờ có Hà Văn Mộc đứng bên cạnh đỡ lấy, nếu không ông ta đã bị rơi xuống rồi.

Đất cát bởi vì hành động này của ông ta mà rơi lên người Vương Lăng Phong, lúc này đây, cái người từ đầu đến cuối chỉ nằm gọn bên cạnh quan tài mới động đậy.

Giọng nói của y khàn khàn, mơ hồ và bất cần: “Phó Xuân, ngươi tới đúng lúc lắm, mau giúp ta lấp đất lại.”

Hoàng thượng: “...”

Hà Văn Mộc: “...”

Bọn họ thật sự đánh giá quá thấp tình cảm mà Vương Lăng Phong dành cho Thiên Nhật.

Thế nhưng, mọi việc đã thành ra thế này, bọn họ càng không thể đưa mắt nhìn Vương Lăng Phong rơi vào hố sâu.

Hà Văn Mộc đích thân nhảy xuống hố, chỉ trong một cái chớp mắt đã xách Vương Lăng Phong lên giống như xách một con gà, ném lên chỗ hoàng thượng: “Mau đỡ lấy!”

Vương Lăng Phong vì hành động này của ông mà trở nên kích động.

Y ngồi bật dậy, tránh khỏi khống chế của hoàng thượng, một lần nữa nhảy xuống hố.

Hoàng thượng nhịn không nổi, tức đến mức quát lớn: “Vương Lăng Phong, con đứng dậy ngay cho trẫm.”

“...”

“Vương Lăng Phong, con còn không mau lên đây, đây là mệnh lệnh, con muốn kháng chỉ?”

“...”

Hà Văn Mộc một lần nữa xách người lên, đau lòng thở dài: “Thái tử điện hạ, chuyện này là điều không ai muốn, nhưng Thiên Nhật ở bên kia có linh, nó càng không muốn thấy dáng vẻ này của ngài.

Ngài phải sống thật tốt, sống thay cả phần của nó.”

Vương Lăng Phong tựa như một con rối gỗ, cử động vô cùng cứng nhắc.

Bởi vì nằm dưới đất lạnh quá lâu, gương mặt tuấn mỹ trở nên tím tái đến dọa người.

Y máy móc quỳ trước bia mộ lạnh lẽo, bàn tay lẫn lộn máu thịt cùng bùn đất chạm vào chữ Nhật, nhỏ giọng:

“Nếu như có kiếp sau, hãy cho ta thêm một cơ hội, được bảo vệ em!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.