Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 51: Hang động cấm




"Nhạc nhi, thấy ta nàng không vui sao?" Thấy Tiểu Điệp đứng sững người, Hoắc Dĩnh trầm ấm lên tiếng.

Tiểu Điệp nghe Hoắc Dĩnh gọi mình là Nhạc nhi, cả cơ thể nàng đều giật lùi lại. Ánh mắt nàng nhìn Hoắc Dĩnh chứa đầy sự đề phòng cảnh giác.

Nhạc nhi?

Tiểu Dĩnh chưa bao giờ gọi nàng là Nhạc nhi.

Nhất thời, ánh mắt Tiểu Điệp bộc lộ sát khí. Nàng rút đoản đao vốn cầm sẵn trong tay, chớp nhoáng kê sát lưỡi đao vào cổ Hoắc Dĩnh. Tiểu Điệp không khách khí, giọng hướng hắn quát: "Nói, rốt cuộc ngươi là ai. Các ngươi rốt cuộc đã giấu Tiểu Dĩnh của ta ở đâu?"

Trên đời này, có một người khuôn mặt giống nàng thì thêm một người khuôn mặt giống Hoắc Dĩnh nữa cũng không có gì lạ.

Người bị cho là kẻ giả mạo Hoắc Dĩnh, mặc dù bị nàng kê đao sát cổ, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn vô cùng điềm tĩnh. Người đó nhìn nàng, ánh mắt yên tĩnh như mặt hồ mùa thu. Hắn thoáng mỉm cười: "Giết ta? Nhạc nhi, ta không nghĩ nàng nỡ đâu."

Mâu phượng của Tiểu Điệp khẽ híp lại. Nàng thật muốn biết, người này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy. Hắn ta cho rằng nàng không dám động thủ?

Ông lão thấy Tiểu Điệp ngay cả binh khí trong tay cũng đã động đến, bèn lên tiếng: "Tiểu cô nương, có gì từ từ nói không nên động tay động chân."

Mặc dù ông lão có nói vậy nhưng Tiểu Điệp tay vẫn như cũ, không rút lại.

Ông lão biết Tiểu Điệp đang nghi ngờ cái gì, bèn lên tiếng giải thích: "Ngươi đang cảm thấy kỳ lạ vì sao tên tiểu tử đó không bị ngốc?" Ông hỏi nhưng không đợi ai trả lời liền nói tiếp: "Đó là vì, ta đã giải Cốt Tán Hoàn trong người của hắn."

Cốt Tán Hoàn?

Tiểu Điệp nàng chưa từng nghe nói đến Cốt Tán Hoàn. Ông lão này còn nói, Tiểu Dĩnh bị ngốc là do Cốt Tán Hoàn.

Hoắc Dĩnh thấy Tiểu Điệp đang nhíu mi suy nghi thì giải thích cho nàng: "Đúng vậy, lúc trước ta là bị trúng Cốt Tán Hoàn cho nên ngây ngây ngốc ngốc. Hiện tại độc tố đã được giải, ta đã trở lại bình thường. Nhạc nhi, Tiểu Dĩnh ngu ngốc kia đã biến mất rồi, ta đã trở lại."

Tiểu Điệp nghe Hoắc Dĩnh giải thích mà ngây ra như phổng, nàng nghe hắn gọi nàng là Nhạc nhi thì liền phản bác lại: "Ta không phải là Nhạc nhi. Lúc ngươi là Tiểu Dĩnh cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Ngươi chưa bao giờ chân thật nhìn vào ta mà gọi. Ta không phải là Nhạc nhi, cũng không phải là Nhạc tỷ, ta vốn không phải là nữ nhân tên Lôi Nhạc của ngươi."

Hoắc Dĩnh biết, nàng chính là bị phong ấn ký ức nên không nhận ra bản thân. Hắn cũng vậy, cũng bị phong ấn. Nhưng tình cảm của hắn chưa bao giờ chỉ sai đường cho hắn, nó luôn hướng về phía Lôi Nhạc nàng.

Hiện tại độc tố, phong ấn lẫn chú thuật của Mộc Vân trên người hắn đều đã được giải. Người làm được việc này chỉ có thể là người của tộc Bạch Lang.

Mộc Thác Oa kia, dám nhân lúc hắn ngu ngốc phá hủy môi quan hệ giữa hắn và Nhạc nhi. Sau đó lại lợi dụng thời gian dài hắn đau buồn vì không được nàng để tâm đến lại yểm chú thuật lên người hắn.

Khi quay về, hắn nhất định để người gọi là Mộc Thác Oa kia phải hối hận.

Nhưng tộc Bạch Lang, không phải đã bị diệt vong dưới tay triều đình nhiều năm trước rồi hay sao. Hiện tại, bọn họ tại sao lại ở đây, hơn nữa trên người còn có dấu ấn của phù chú.

Hoắc Dĩnh không để lộ ra mối hiềm nghi trong lòng, hắn nhìn Tiểu Điệp, bình thản đáp lại: "Lôi Nhạc chính là nàng, Nhạc tỷ cũng vậy, Nhạc nhi cũng vậy. Tất cả đều là nàng, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi."

Nghe Hoắc Dĩnh nói, Tiểu Điệp thu đoản đao lại, xoay người đi hướng khác. Nàng không muốn bản thân phải đối diện hắn vào lúc này.

Biết là bản thân mình có nói gì vào lúc này thì Tiểu Điệp cũng không tin, Hoắc Dĩnh cũng không cố gắng thuyết phục nàng rằng bản thân là Lôi Nhạc nữa.

Chỉ có điều, phong ấn ký ức của hắn ông lão có thể giải, hẳn phong ấn của nàng ông cũng có thể giải đi?

Nghĩ vậy, Hoắc Dĩnh bèn hướng ông lão hỏi: "Lão lão, ngài có thể rộng lượng giải phong ấn cho thê tử của ta luôn được hay không?"

Nghe Hoắc Dĩnh gọi nàng là thê tử, trong lòng Tiểu Điệp khẽ run một cái.

Ông lão hết nhìn Hoắc Dĩnh lại nhìn sang Tiểu Điệp. Ông cứ nghĩ hai người này có mối quan hệ như thế nào, hóa ra là phu thê.

Ông lão sau khi nhìn Tiểu Điệp quan sát nghiên cứu một lát, sau đó liền lắc đầu từ chối: "Không được."

Hoắc Dĩnh không ngờ ông lão lại từ chối, trong lòng có chút thất vọng. Trạc nhi đứng bên cạnh ông liền kéo gấu áo ông, vẻ mặt đáng thương kêu: "Ông... "

Chỉ riêng Tiểu Điệp không có phản ứng gì, bởi vì nàng không thật sự cho rằng bản thân bị phong ấn ký ức. Nàng vẫn chỉ cho là Hoắc Dĩnh đang ngoan cố, cố tình biến nàng trở thành cái người có tên là Lôi Nhạc kia mà thôi.

Bị mọi người nhìn mình như tội đồ, ông lão hết cách, chỉ đành thở dài giải thích: "Không phải ta không muốn giúp mà căn bản là không thể giúp. Cái phong ấn của nha đầu này nhằm mục đích để ngăn chặn tâm ma. Hiện tại tâm ma chưa tiêu tan, nếu ta giải phong ấn, tâm ma kia nhất định sẽ lại bộc phát. Thật sự không giải được"

Không phải ông không muốn giúp mà là ông lực bất tòng tâm. Haiz...

Nghe ông lão nói, trong lòng Tiểu Điệp khẽ kinh ngạc. Trong người nàng có tâm ma?

Mặc dù không thừa nhận, nhưng trong thâm tâm nàng đã có chút lung lay về việc mình là Lôi Nhạc.

Hoắc Dĩnh hiểu ra vấn đề liền không miễn cưỡng.

Nàng không nhớ cũng được, hắn có thể cùng nàng từ từ bồi đắp tình cảm.

Sau khi bị rơi xuống dưới mật thất này Tiểu Điệp mới phát hiện, đây là mật thất một chiều vốn không có lối ra.

Còn ông lão kia được gọi là lão Chu.

Ở đây, ngoài lão Chu và Trạc nhi ra, còn có rất nhiều người khác cũng ở dưới này. Đồng dạng, trên người bọn họ cũng đều có phù chú.

Mật thất này được xây dựng cứ như thể để nhốt bọn họ vậy. Tiểu Điệp có lần hỏi lão Chu, phù chú trên người ông có nghĩa gì. Lúc ấy, trong mắt lão Chu tràn đầy hận ý, ông không trả lời nàng chỉ liên tục lắc đầu.

Ngoài ra, dưới mật thất này còn có một con đường nhỏ dẫn lối ra một mảnh đất rộng lớn. Bất quá, mảnh đất này bốn bề đều có núi cao chặn lại, không được cho là đã ở "bên ngoài".

Những người bị nhốt ở dưới này xây dựng những căn nhà gỗ nhỏ, khai quật đất trồng trọt. Nhìn chung, nơi này tựa như một ngôi làng bị phong tỏa.

Tiểu Điệp và Hoắc Dĩnh được lão Chu dẫn đường. Ông cấp cho hai người bọn họ một căn nhà nhỏ gần chỗ ở của ông, để có gì tiện giúp đỡ nhau.

Đặc biệt lão chu còn căn dặn, phía đông có một hang động lớn, xung quanh có những dây leo chặn cửa động lại, tuyệt đối không được vào đó.

- ----------------

22-8-2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.