Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 47: Vết thương




Tối qua không chỉ một mình Tiểu Điệp nàng bị thích khách tấn công, mà ngay cả Hoắc Dĩnh cũng bị. Việc này khiến cho cả phủ vương gia đều náo loạn.

Nhưng tối hôm qua, khi nàng giao đấu với hắc y nhân, rõ ràng động tĩnh rất lớn nhưng lại không thấy người nào chạy đến. Việc này rõ ràng vô cùng kỳ lạ, nhất định có kẻ trong phủ đã động tay động chân.

Xem ra, hiện tại nàng chưa thể rời đi.

Rốt cuộc người nào có động cơ, với mục đích gì?

Tiểu Điệp đang mơ màng suy nghĩ, thì Tố An tiến vào. Nàng ta hành lễ với nàng xong liền cung kính nói: "Vương phi, vương gia bảo muốn gặp ngài."

Nếu bình thường nàng sẽ tìm cách từ chối, nhưng tối qua Hoắc Dĩnh cũng bị tấn công, nàng cũng muốn xem thử hiện tại hắn như thế nào.

Nghĩ vậy, Tiểu Điệp đứng dậy đi theo Tố An sang phòng Hoắc Dĩnh.

Trong phòng, Hoắc Dĩnh suy yếu nằm trên giường. Nhìn thấy Tiểu Điệp tới thăm hắn, trong mắt hắn chứa đầy ý vui mừng.

Hắn nhướn người tính ngồi dậy thì bị Tiểu Điệp giơ tay ra ngăn cản: "Đừng ngồi, kẻo động đến vết thương." Sở dĩ nàng biết hắn bị thương là vì trên đường đi Tố An có nói qua. Tố An bảo hắn bị thích khách đâm ngay ngực.

Ngay ngực?

Không khỏi quá trùng hợp đi, hắc y nhân kia cũng là bị nàng đâm ngay ngực.

Nhưng việc nàng bị đột kích, cũng như đâm trúng ngực hắc y nhân nàng không nói ra. Nàng muốn đích thân tìm hiểu việc này.

Hoắc Dĩnh không kiềm được niềm vui trong lòng, liền nói: "Nhạc tỷ, tỷ đây là đang lo lắng cho ta?"

Tiểu Điệp không bắt bẻ việc hắn gọi nàng là Nhạc tỷ, nhưng trong lòng nàng quả thật có chút không vui. Nhìn sắc mặt Hoắc Dĩnh tái nhợt, trong lòng nàng bất chợt đau xót, vì vậy, cảm xúc không vui kia liền bị nàng giấu đi.

Nàng nhìn hắn, dịu dàng hỏi: "Ngài đã uống thuốc chưa?"

Hoắc Dĩnh biết, bản thân nhất thời vì kích động mà gọi nàng là Nhạc tỷ, nhất định đã khiến nàng không vui. Vì vậy, sau khi nói câu kia, hắn vẫn không dám nói thêm câu nào, tâm trạng luôn hồi hộp quan sát sắc mặt nàng. Nhưng khi nghe thấy nàng quan tâm hắn, hỏi hắn đã uống thuốc chưa, trong lòng hắn như được nở hoa. Hoắc Dĩnh vì được nàng quan tâm mà vui vẻ lắc đầu: "Ta vẫn chưa."

Tiểu Điệp thoáng thở dài, nàng nhìn sang Tố An nói: "Thuốc của vương gia đâu, đưa ta."

Tố An thấy thấy Tiểu Điệp có ý định đút thuốc cho Hoắc Dĩnh thì trong lòng vui mừng, nàng ta vội đến bên bàn lấy chén thuốc đưa cho Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp nhận chén thuốc, cẩn thận múc muỗng thuốc, thổi nguội, rồi sau đó mới đưa cho Hoắc Dĩnh uống.

Hoắc Dĩnh bình thường, mỗi khi cho hắn uống thuốc đều rất khó khăn. Nhưng lần này, vì là nàng đút thuốc hắn cho nên Hoắc Dĩnh uống thuốc uống đến vui vẻ, tựa như thứ nước hắn đang uống là mật ong ngọt ngào chứ không phải thứ thuốc đắng chát.

Tiểu Điệp lại múc thêm một muỗng thuốc, nàng thổi thổi, khi đút thuốc tới bên miệng Hoắc Dĩnh, nhìn thấy hắn nuốt thuốc xuống, nàng lại như vô tình hỏi: "Vương gia, tối qua ngài có nhìn thấy người đâm ngài như thế nào không?"

Hoắc Dĩnh sắc mặt vốn đang vui vẻ chợt trở nên hốt hoảng, sau đó hắn lắc đầu, chột dạ nói: "Không có, ta không thấy."

Nhìn sắc mặt Hoắc Dĩnh nàng biết hắn đang nói dối, nhưng vì sao phải nói dối, nàng hoàn toàn không biết.

Tiểu Điệp mỉm cười, thái độ vô cùng thoải mái nói: "Không sao, thật may là ngài vẫn an toàn."

Nghe thấy nàng nói vậy, tia hoảng hốt trong mắt hắn càng sâu. Hoắc Dĩnh rũ mi mắt xuống, hắn không dám đối diện với nhìn nàng.

Sau khi đút thuốc cho Hoắc Dĩnh xong, Tiểu Điệp cũng không nán lại nữa mà liền rời khỏi.

Hoắc Dĩnh nhìn bóng lưng nàng đi khuất, bàn tay hắn vô thức sờ lên ngực mình.

Khi về lại phòng, Tố Nguyệt cũng vừa lúc trở lại.

Tiểu Điệp nhìn Tố Nguyệt nhàn nhạt nói: "Tố Nguyệt, lòng trung thành của ngươi với vương gia ta tuyệt đối tin tưởng. Nhưng, liệu ngươi có tin ta?"

"Ý của vương phi là...?" Tố Nguyệt thông minh như vậy, nàng chắc chắn nàng ta đã lờ mờ hiểu ra ý nàng.

"Ngươi có nghĩ rằng ta sẽ làm hại vương gia?"

Câu này nàng vừa hỏi ra quả nhiên khiến Tố Nguyệt giật mình, nàng ta vội quỳ xuống đáp: "Nô tỳ không dám. Vương phi, có việc gì cần sai bảo, xin người cứ nói ra."

Quả nhiên Tố Nguyệt thông minh, ngay lập tức liền hiểu ý nàng. Tố An, Tố Nguyệt hai người này đều rất trung thành với Hoắc Dĩnh, nàng đều biết. Nhưng nếu muốn sai khiến Tố Nguyệt, chỉ có thể khiến cho nàng ta tin tưởng, nàng tuyệt đối không làm hại Hoắc Dĩnh.

Tiểu Điệp nhìn Tố Nguyệt phất tay, đồng thời nói: "Việc tối qua vương gia bị thích khách đâm nhưng cả phủ chẳng ai biết, chắc hẳn ngươi cũng thấy kỳ lạ. Ngươi đi xem thử, thức ăn tối qua trong phủ có gì bất thường không? Còn nữa, điều tra xem, tối qua nữ nhân tên Lôi Nhạc kia đã ở đâu."

"Nô tỳ đã rõ." Tố Nguyệt nhận lệnh liền lập tức rời khỏi.

Lôi Nhạc.

Nhắc đến tên này Tiểu Điệp không khỏi cười lạnh. Tại sao nàng lại sai Tố Nguyệt đi điều tra hành tung của nàng ta. Bởi vì, trên người Hoắc Dĩnh ban nãy nàng ngửi được mùi hương của nữ nhân Lôi Nhạc kia.

Tiểu Điệp nàng vốn đã chịu nhượng bộ, lùi một bước nhường Hoắc Dĩnh cho nàng ta. Nếu nàng ta đúng như nàng suy đoán thì đừng trách nàng nhẫn tâm.

Nàng ta có thể tính kế lên đầu nàng nhưng Tiểu Điệp nàng tuyệt đối không cho phép nàng ta tính kế lên đầu Hoắc Dĩnh.

................

Tác giả: Giúp tác giả nâng view ở MangaToon/NovelToon nào mọi người ơi. Up up up!

Mỗi người chỉ cần lướt các chương truyện ở đó một lần thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.