Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 46: Giao đấu




Hắc y nhân ánh mắt nhìn Tiểu Điệp, sau đó lại nhìn ấm trà, hắn vung tay lên, nước trong ấm trà lập tức biến thành cây roi trong tay hắn. Hắc y nhân vung roi, dây roi liền xé gió phóng tới người Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp lấy hỏa đao ra đỡ, lập tức hỏa đao bị dây roi quấn quanh hòng quăng đao nàng ra chỗ khác. Mặt khác, Tiểu Điệp siết chặt cán đao trong tay, dây roi của hắc y nhân cứ thế không thể thu hồi. Hai người đều dùng lực khiến cho nằm trong trong thế giằng co. Dây roi của hắc y nhân phút chốc bị kéo căng như dây đàn.

Tiểu Điệp hướng hắc y nhân gằn giọng hỏi: "Rốt cuộc, ngươi là ai?"

Hắc y nhân vẫn im lặng như cũ, ánh mắt mơ hồ không tiêu cự. Hắn không quan tâm đến câu hỏi của nàng, lực đạo trong tay tăng mạnh hơn. Cuối cùng, hỏa đao của Tiểu Điệp cũng bị dây roi của hắc y nhân siết vỡ trước khi bị lửa đốt đứt.

Không đợi Tiểu Điệp kịp phòng thủ, dây roi lại lần nữa quất tới, Tiểu Điệp vì né dây roi mà lao ra ngoài cửa sổ, sau đó lộn vài vòng.

Hắc y nhân thấy nàng lao ra ngoài, hắn cũng lao ra ngoài đuổi theo.

Phía bên ngoài cửa sổ phòng Tiểu Điệp chính là sân viện của vương phủ. Ở đây, ngũ hành đều có đủ, ngoại trừ đối phương cũng là Thiên Thuật, bằng không tình hình hiện tại nhìn qua rất có lợi cho nàng.

Tiểu Điệp đứng bất động, nàng chờ hắc y nhân ra tay trước.

Đối diện Tiểu Điệp cỡ một thước, xung quanh hắc y nhân không ngừng cuồn cuộn từng đợt hàn khí lạnh lẽo, đây biểu lộ sát khí của hắn đối với nàng cực kỳ mãnh liệt. Hắc y nhân từng bước, từng bước chậm rãi tiến tới nàng. Dây roi trong tay hắn, theo chuyển động của cổ tay liền hóa thành nhuyễn kiếm.

Nhuyễn kiếm của hắc y nhân lại đâm tới, Tiểu Điệp bình tĩnh dựng nên bức tường đất xung quanh mình. Vốn dĩ thổ khắc thủy, thật không ngờ, dây roi của hắn vậy mà đánh vỡ bức tường đất của nàng, đánh nàng trượt ra phía sau cả một đoạn.

Tiểu Điệp chật vật đứng dậy, trong cổ nàng chợt dâng lên một cảm giác ngai ngái. Tiểu Điệp ôm ngực mình, tức thì phun ra một ngụm máu tươi.

Tình hình hiện tại, xem ra nàng chỉ có thể tương kế tựu kế, lợi dụng khả năng Thiên Thuật của bản thân mà thôi.

Nàng niệm chú, lập tức lá cây biến thành mộc phi châm phóng tới đối phương.

Thật ra mộc phi châm đó nàng phóng ra chỉ mục đích gây rối loạn, không thật sự tấn công. Đợi đến khi hắc y nhân phân tâm, nàng sẽ dùng thổ đao trong tay đâm hắn.

Nàng tính toán kỹ lưỡng, cũng tiến hành theo tính toán, mộc phi châm vừa phóng, thổ đao nàng cũng theo đó đâm ra.

Nhưng là nàng đã quá xem thường thực lực của đối phương, cứ nghĩ rằng thực lực hiện tại đã là cao hết mức của hắn. Có lẽ lúc nãy ở trong phòng không gian hạn hẹp nên hắn đã không dùng hết khả năng của mình.

Mộc phi châm của nàng lao tới hắc y nhân, hắn lại có thể dễ dàng né tránh. Hơn nữa, tốc độ di chuyển của hắn vô cùng kinh người, ngay cả tàn ảnh của hắn nàng còn không thể thấy. Khi mắt nàng có thể nhìn thấy được chuyển động của hắc y nhân thì cũng là lúc mũi kiếm của hắn đã chỉa đến ngay cổ nàng.

Mặc dù thổ đao trong tay nàng cũng đã đâm, thế nhưng tốc độ chính là không thể nào sánh bằng.

Có lẽ, mạng sống của nàng sẽ kết thúc tại đây, ngay trong tay hắc y nhân

Vậy mà đến giờ phút cuối, trong mắt hắc y nhân lại lóe lên tia hốt hoảng, thanh nhuyễn kiếm trong tay hắn cứ thế bị buông xuống.

Nhuyễn kiếm trong tay hắc y nhân buông xuống nhưng thổ đao trong tay nàng lại không thể thu lại, cứ thế trực tiếp đâm vào ngực hắc y nhân.

Tiếng "phực" vang lên, Tiểu Điệp mắt đối mắt hắc y nhân, trong lòng nàng đột ngột rối loạn, giọng nàng nghi hoặc không dám tin: "Tiểu Dĩnh?"

Hắc y nhân hoảng loạn trong mắt chưa tan, lại bị nàng đâm một nhát đao, chân mày hắn lập tức nhíu lại. Hắc y nhân ôm ngực, lảo đảo lùi ra sau vài bước sau đó khinh công đi mất.

Nhìn thân hình kia biến mất, đôi mắt Tiểu Điệp dần trở nên mê mang.

Khí tức màu xanh lá, ánh mắt kia...

Tiểu Dĩnh?

Không thể nào, nhất định chỉ là người giống người, Tiểu Dĩnh không có khả năng đến giết nàng.

Hắc y nhân sau khi phi thân tránh khỏi Tiểu Điệp, hắn ôm vết thương ở ngực vẫn còn đang chảy máu chạy đến căn nhà gỗ.

Tại đó, có một nữ nhân đang đứng đó đợi sẵn hắn.

Nữ nhân kia nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: "Đã giết được người?"

Hắc y nhân nặng lắc đầu.

Trên mặt nữ nhân lộ rõ vẻ tức giận, nàng ta trực tiếp tát mạnh vào mặt hắn, quát: "Đồ vô dụng!"

Chợt nghĩ đến điều gì, nàng ta phá lên cười, giọng cười đầy châm biếm chế giễu: "Nhất định ngươi vẫn còn nhận ra nàng ta cho nên mới không thể động thủ. Xem ra, là ta đã hấp tấp quá rồi."

Nói rồi ánh mắt nàng ta lạnh lẽo, bàn tay nàng ta vuốt vuốt mặt hắc y nhân. Vừa vuốt nàng ta vừa dùng giọng điệu quái dị để an ủi: "Ngoan ngoan, là ta không đúng, ta không nên đánh ngươi. Lần sau, ngươi nhất định sẽ lấy được mạng nàng ta mà, đúng không?"

- ----------------------------------

Tác giả: Mọi người ơi, hiện tại tác giả đem truyện đăng trên MangaToon/NovelToon, mọi người có thể dành chút thời gian vào trang ấy kéo view giùm tác giả được không? Mỗi bạn lướt qua truyện ở đó một lần được.

Tác giả hứa, sẽ ra chap truyện đều đều để đền đáp mọi người. Nếu mọi người yêu thích truyện, muốn ra chap nhanh thì xin giúp tác giả. Cảm ơn mọi người nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.