Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 40: Xung đột




Tiểu Điệp đứng bên mép suối, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn một lượt một đám nữ nhân gồm sáu bảy người trước mặt. Bàn tay nàng khớp xương trắng rõ ràng nhẹ kéo Hoắc Dĩnh thân hình to lớn ra phía sau bảo hộ.

Nàng trước đây chỉ có ép buộc dồn người ta vào một chỗ, không ngờ hiện tại nàng lại được nếm mùi vị này. Thật thú vị!

Nhìn những gương mặt nhìn nàng đầy ý vị ở phía trước, dường như hôm nay quyết chỉnh nàng thật khó coi. Tiểu Điệp không khỏi cười lạnh.

Tiểu Điệp và Hoắc Dĩnh sau khi đến nơi vốn định tìm một khe suối uống nước, không ngờ nàng vừa ngẩn đầu lên liền xuất hiện thêm vài người không biết mặt. Theo như những gì nàng thấy thì họ chỉ muốn châm chọc nàng vì nàng gả cho một phu quân ngốc tử đi?

Nàng vốn không rảnh rỗi để so đo với đám người này.

Tiểu Điệp rời đi, bàn tay nàng ấm áp kéo Hoắc Dĩnh phía sau đi theo.

Nữ nhân đứng đầu mặc áo màu xanh nhếch miệng đầy châm chọc: "Tam vương phi, chúng ta cũng chỉ là đến uống nước mà thôi, sao lại bỏ đi vậy?"

"Vậy sao, vậy các người cứ tự nhiên uống nước, chúng ta không muốn ở lại làm phiền." Nàng nói, động tác di chuyển vẫn không dừng lại.

"Chờ chút đã" Nữ tử áo xanh nói đồng thời tạo nên một bức tường bằng sỏi, cố tình không để nàng đi. "Ta nghe nói Tam vương gia sau khi bị trúng độc thì bị ngây ngốc, hơn nữa võ công còn bị mất hết. Điều này thật sự là sự thật đi?"

Chỉ có trời cùng với Hoắc Dĩnh mới biết tại sao hắn lại không dùng thuật ngũ hành. Ngoài trừ một lần kia vì cứu nàng hắn đã để lộ mạch thuật của mình ra, còn lại hắn cứ ngây ngây ngốc ngốc không ngừng cười hì hì. Kể cả lúc người khác bắt hắn, hắn cũng không động thủ, cứ nằm ngoan ngoãn để người khác bắt đi. Chả trách những người xung quanh đều nghĩ hắn mất hết võ công.

Nhìn sắc mặt đám người phía sau trông người gặp họa cười vô cùng đắc ý thì trong lòng nàng không khỏi cười nhạt. Nàng sắc mặt ung dung, chỉ bình thản hỏi: "Nếu đúng vậy thì sao? Mà không phải thì sao?"

Tiểu Điệp cố ý nói mập mờ, không trả lời rõ.

Các nàng lại tưởng rằng nàng xấu hổ không muốn trả lời, nữ nhân áo tím phía sau vội bồi thêm một câu: "Tam vương phi đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ là đang lo lắng cho Tam vương gia mà thôi."

Một nữ tử áo hồng khác lại bồi thêm vô: "Đúng đấy, hẳn tam vương phi cũng biết rằng là một người không thể sử dụng ngũ hành thì không khác gì một Phế Thuật, mà Phế Thuật ở đây... thì vương phi cũng biết rồi đấy."

"Bọn ta chỉ là lo lắng cho các ngươi thôi mà." Câu này nữ tử áo xanh nói, nàng ta không quên đè giọng mình xuống sao cho thật cảm xúc, như thể các nàng thật sự là đang làm việc tốt, đang rất lo lắng cho hai người bọn họ.

Tiểu Điệp nhướng mi, nở một nụ cười đầy khách khí, đồng thời cũng đầy ẩn ý: "Vậy ta nên cảm tạ các nàng rồi nhỉ?"

Những người kia vốn tưởng nàng tức giận, không ngờ nàng lại mỉm cười. Chỉ là, nụ cười này các nàng nhìn vào bỗng dưng cảm thấy da đầu tê dại, vội lùi về sau một bước.

Chỉ có nữ nhân áo xanh tinh thần kiên định vẫn đứng yên tại chỗ. Nàng ta vội xua tay, giả vờ xấu hổ nói: "Không cần, không cần, tam vương phi quá khách sáo rồi."

Nàng gật đầu xem như nhận ý tốt của họ. "Không còn gì nữa? Vậy chúng ta đi được rồi chứ?" Nàng hỏi nhưng không đợi nhưng người kia đồng ý liền lách người qua bức tường sỏi cùng Hoắc Dĩnh rời đi.

Nữ nhân áo tím lần nữa gọi nàng lại: "Khoan đã, có thể cho ta biết, vương phi là Thuật Gia thứ mấy hay không?"

"Không phải là một cái Phế Thuật kia chứ?" Một người đứng phía sau cùng đâm thọt lên tiếng.

Bước chân Tiểu Điệp khựng lại, nàng quét ánh mắt lần lượt từng người nhưng lại không lên tiếng. Nhìn những khuôn mặt nhìn nàng chăm chăm kia, nàng thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.

Hóa ra đây mới là mục đích chân chính của bọn họ đi?

Vương phi Phế Thuật cùng với Vương gia ngu ngốc. Quả là một tuyệt phối!

Mặc dù thân phận là Tam vương gia cùng Tam vương phi của nàng và hắn không nhỏ, nhưng việc nàng là một Phế Thuật thì vô cùng mất mặt. Điều này cũng đủ cho đám người bọn họ thêu dệt, sau đó buôn chuyện cho cả năm. Nhưng mấy cái danh tiếng này nọ với nàng không quan trọng, danh tiếng nàng ở thế giới trước kia vốn cũng chẳng tốt đẹp gì. Nếu như họ muốn đáp án như thế thì nàng nên thành toàn cho ước mộng của họ vậy. Tiểu Điệp khí thế bức người, giọng không kiên dè nói: "Đúng thế, ta là một cái Phế Thuật đấy thì sao?"

Quả như nàng dự đoán, nghe được đáp án mong muốn, các nàng tinh quang liền lóe lên, môi không kìm được mà nở nụ cười chế giễu.

Tiểu Điệp hiện tại vô cùng lười nhìn đến thái độ của đám người này chỉ bỏ lại hai chữ: "Cáo từ" liền li khai. Nhưng không ngờ các nàng lại là người không biết đủ, được đằng chân lân đằng đầu. Nàng không quan tâm các nàng, các nàng lại cho rằng nàng sợ.

Vừa mới xoay người lập tức liền có dây mây quất tới, dây mây này nếu trúng mặt nàng nhất định sẽ bị hủy dung. Hoắc Dĩnh thấy vậy vội la lên: "Nhạc tỷ, cẩn thận." sau đó ôm lấy nàng khẽ xoay người. Dây mây bị phóng ra không thể thu lại liền quất mạnh vào bả vai hắn, nơi dây mây quẹt qua liền bị rách áo mà xuất hiện vết máu.

Tất cả các nàng đều sững sờ.

Bọn họ không ai nghĩ rằng Vương gia ngốc nghếch kia thân thủ lại nhanh lẹ như vậy, khiến cho bọn họ không kịp trở tay.

Người bị chém là Hoắc Dĩnh vậy mà hắn không ngừng xoay Tiểu Điệp vòng vòng vừa lo lắng, vừa hỏi xem nàng có sao không. Tiểu Điệp im lặng không nói, bàn tay nàng sớm bị siết chặt lại lộ hết khớp xương.

Nàng trừng mắt nhìn từng người, không bỏ sót một ai, âm thanh lạnh lẽo phun ra từng chữ: "Các, ngươi, dám, động, thủ?"

Các nàng bị ánh mắt sắc như dao cạo của Tiểu Điệp làm cho toàn thân run lên. Ai nấy cũng tự trấn an mình là, nàng ta là một cái Phế Thuật, ngoài trừ trừng mắt liếc các nàng nhiều thêm một chút thì còn có thể làm gì.

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh Tiểu Điệp có một tầng gió từ từ cuốn lên, đồng thời xung quanh các nàng cũng có. Hoắc Dĩnh ở trong gió của Tiểu Điệp thì có cảm giác ấm ấp như đang được bảo vệ. Ngược lại, các nàng ở trong tầng gió không ngừng cảm thấy rét run, quần áo bị gió ma sát làm cho quần áo rách tơi tả, nhưng những chỗ cần che thì vẫn che. Tay chân các nàng bị cơn gió xung quanh cứa làm cho đứt tay chân. Mặc dù các nàng sử dụng thuật ngũ hành của mình nhưng liền bị cơn gió cứa làm nhói đau không thể thi triển thuật.

Trong mắt các nàng đầy hoảng loạn, môi liên tục mấp máy như muốn nói: Không phải... không phải là... Phế Thuật... hay sao?

Tiểu Điệp giơ tay lên trời sau đó vung mạnh xuống, tay áo màu vàng của nàng vừa nhẹ phật một cái, lập tức trên trời có một đạo sấm sét đánh mạnh xuống đất, khiến cho nơi đó thủng một lỗ thật to nhét vừa đủ mười con voi.

Hai hố lại vừa chuẩn cách các nàng một bàn chân, khiến cho các nàng vốn đang hoảng loạn liền lập tức trắng bệch, môi cũng không còn sức để mấp máy.

Một đạo sấm sét này thật lớn, nếu đánh trúng các nàng, nhất định xương cốt cũng không còn. Các nàng nhìn Tiểu Điệp như nhìn thấy quái vật, chân mềm nhũn không còn sức ngồi bẹp xuống.

Tiểu Điệp nhìn các nàng, giọng hờ hững nhưng đầy uy hiếp hỏi: "Còn muốn đánh?"

Các nàng liền như được lập trình sẵn không hẹn cùng lắc đầu.

Tiểu Điệp gật đầu hài lòng, thu gió lại sau đó kéo tay Hoắc Dĩnh bỏ đi.

Các nàng ngồi bệch dưới đất chỉ còn thấy bóng lưng hai người họ xa dần, văng vẳng tiếng Tiểu Điệp hướng Hoắc Dĩnh mắng: "Đồ ngốc, sao lại nhảy ra đỡ?"

Sau đó họ thấy Hoắc Dĩnh cúi đầu, sau đó lại ngẩn đầu lên nói gì đó nhưng do quá xa nên bọn họ không thể nghe thấy nữa.

***********--------***********

Tiểu Điệp ngồi trong phòng được dọn sẵn cho hai người bọn họ, nàng tay cầm thuốc sức lên vết thương cho Hoắc Dĩnh. Mỗi lần thoa thuốc nàng cố ý thoa mạnh tay khiến cho Hoắc Dĩnh la oái oái, miệng không ngừng há to hít hà.

Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Điệp mếu máo khóc: "Nhạc tỷ, nhẹ tay chút được không?"

"Không." Mặc dù nàng lạnh giọng nói vậy, nhưng động tác sớm không còn thô bạo như lúc ban đầu.

Hoắc Dĩnh vừa hít hà vừa ngồi nhìn nàng chằm chằm.

Cả ngày hôm nay nàng sớm để ý hắn cứ như vậy luôn ngắm nhìn nàng. Lúc đầu nàng còn tưởng hắn sợ nàng nhảy ra khỏi xe nên mới canh chừng, nhưng khi xuống xe, lúc ở bên bờ suối, ngay cả hiện tại cũng vậy. Cuối cùng nàng cũng bị hắn nhìn cho đến mất tự nhiên, vội trừng mắt lên mắng: "Huynh cứ nhìn ta làm gì?"

Hoắc Dĩnh ăn ngay nói thật liền trả lời: "Hôm nay Nhạc tỷ thật đẹp a."

Tiểu Điệp vốn định mắng nữa liền bị hắn làm cho nghẹn mà trân trối. Nàng đỏ mặt, mãi một lúc sau mới lắp bắp nói: "Huynh... huynh... nịnh ta đúng không? Khụ, đừng tưởng nịnh là ta sẽ hết giận huynh."

Hoắc Dĩnh vội lắc đầu, oan uổng nói: "Không có, ta là nói thật, Nhạc tỷ hôm nay thật sự rất đẹp, vô cùng đẹp."

Nàng được hắn khen mãi, ngượng đến nỗi tay cầm bông thoa thuốc liên tục run lên, cuối cùng chính là thẹn quá hóa giận liền mắng: "Không nói nữa, không cho nói ta đẹp."

"Ân, Nhạc tỷ xấu, Nhạc tỷ hôm nay vô cùng xấu." Hoắc Dĩnh bộ dạng trẻ ngoan làm theo lời dạy, lập tức đổi chữ đẹp thành chữ xấu.

Cánh tay Tiểu Điệp cầm bông thoa cố lắm mới hết run hiện tại lại tiếp tục run, hơn nữa khóe miệng nàng không ngừng giật giật.

Lý Hoắc Dĩnh, huynh cố tình chơi ta phải không?

Hoắc Dĩnh vẻ mặt cười hì hì, trông vô cùng ngây thơ vô tội. Hắn chỉ tay về phía cây trâm hồ điệp phía sau tóc nàng nói: "Cây trâm kia Nhạc tỷ cài vô cùng xấu, quả nhiên ta chọn không có sai."

Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Hoắc Dĩnh, cảm giác khóe môi run rẩy nhiều hơn, thậm chí bây giờ khóe mắt cũng bắt đầu giật giật.

Nàng có thể bóp cổ chết người này sao đó hồi sinh cho hắn sống lại không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.