Nhìn thấy Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh vô cùng mừng rỡ, ánh mắt long lanh hướng nàng kêu hai tiếng: "Nhạc tỷ."
Nhìn thấy Hoắc Dĩnh ngoài bị trói ra cũng không có thêm vết thương nào khác, lúc này nàng mới an tâm.
Tiểu Điệp hướng về phía Đức phi giọng không kiên nhẫn nói: "Ta đã tới rồi, mau thả huynh ấy ra."
Đức phi mỉm cười mị hoặc, ánh mắt sắc bén chứa đầy cợt nhả nói: "Được, nhưng phải xem ngươi còn cái mạng để đưa hắn đi không đã."
Nói xong, nụ cười trên môi nàng ta hoàn toàn tắt ngấm. Ngón tay thon dài bắn một hòn đá về phía Tiểu Điệp, khởi động trận pháp đã bày sẵn.
Tiểu Điệp vì lo lắng cho Hoắc Dĩnh nên bất cẩn, lập tức liền bị trận pháp vây hãm. Dưới đất chỗ Tiểu Điệp đang đứng bỗng rung lắc dữ dội, nàng chợt cảm thấy tức ngực, sau đó phun ra ngụm máu tươi.
Đức phi ngồi bên ngoài trận pháp cười vô cùng sảng khoái. Nàng ta đường đường là Ngũ thuật gia cùng với hệ lôi phụ, lý nào lại không thu thập được cái Phế thuật này. Nàng ta dường như mất hết lý trí nhìn Hoắc Dĩnh cuồng nộ nói: "Thế nào, Lý Hoắc Dĩnh, ngươi nhìn đi, đây là nữ nhân ngươi yêu đúng không? Hãy mở to mắt xem ta bóp chết con tiện nhân này như thế nào."
Lập tức, phía dưới trận pháp mấy dây leo tưởng chừng như vô hại kia bỗng trở nên sắc bén, như một con rắn hướng Tiểu Điệp mà phóng tới.
Bình thường nếu gặp phải trận pháp này, nếu nàng dùng hết sức liền có thể thoát ra được. Nhưng hiện tại, sức mạnh nàng vẫn còn bị phong ấn của bà nội kìm hãm mấy phần, lại bị sức mạnh của trận pháp này áp chế rút dần sinh mệnh. Nàng hiện tại tình trạng một cổ hai tròng, vô cùng bất lực, chỉ có thể chật vật mà né đòn tấn công chí mạng của Đức phi.
Đức phi vì không giết được Tiểu Điệp mà đòn tấn công càng trở nên gấp gáp, nàng ta ra đòn càng lúc càng hiểm khiến cho Tiểu Điệp khắp người xuất hiện đầy vết thương. Hoắc Dĩnh đứng phía trong mà giật thót mấy lần, miệng không ngừng hô: "Nhạc tỷ, cẩn thận!" Hắn như ngồi trên chảo nóng không ngừng cựa cuậy để tìm cách thoáng ra.
Đức phi đột nhiên dừng tay, trên tay bỗng xuất hiện cây thương hướng về phía Hoắc Dĩnh. Tiểu Điệp cảm thấy không ổn, gào lên: "Ngươi muốn gì?"
Đức phi không nhanh không chậm nói: "Ngươi ngoan ngoãn chết hay để ta giết hắn?"
Tiểu Điệp trợn trừng mắt nhìn nàng ta. Nàng không ngờ Đức phi còn có thể giở trò này. Mặc dù biết rằng lời Đức phi không đáng tin, sau khi giết nàng người kế tiếp nhất định là Hoắc Dĩnh. Nhưng thà rằng vậy, nàng cũng không thể để Hoắc Dĩnh chết trước mặt nàng.
Tiểu Điệp không né nữa, hướng Đức phi thỏa hiệp nói: "Ngươi ra tay đi."
Đức phi cười khoái trá, mũi thương không lưu tình hướng Tiểu Điệp mà phóng, đồng thời dây leo cùng với mũi đá nhọn cùng lúc ở dưới đất đâm lên.
Phụt! Phụt! Phụt!
Cảm giác nhói đau toàn thân khiến Tiểu Điệp nhíu mày, nàng bỗng bật cười, phanh thây xẻ mảnh có lẽ cũng thế này là cùng. Nàng lúc này chắc hẳn trông đáng sợ lắm đi, nhìn sắc mặt người nào đó sớm đã trắng bệch, nước mắt đã ướt đẫm đầy mặt, nàng đau lòng nói: "Tiểu Dĩnh, đừng khóc, nam nhân đổ máu không rơi lệ."
Hoắc Dĩnh vì lời nói của nàng càng khóc dữ dội, hắn điên cuồng giật tay chân ra khỏi sợi faay thừng, miệng hướng Đức phi gào thét: "Đồ ác quỷ, mi là đồ ác quỷ, mau trả Nhạc tỷ lại cho ta."
Đức phi nhìn một màng cảm động trước mắt, cười lạnh: "Ta ác quỷ sao? Vậy hẳn ngươi là Diêm la đi?
Tiểu Điệp trước mắt tối sầm hoàn toàn mất đi ý thức.
Đức phi nhìn thấy Tiểu Điệp đã chết, giọng cười đầy khoái trá. Hahaha chết rồi, ả ta đã chết rồi. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt Hoắc Dĩnh, nàng ta khựng lại.
Nam nhân trước mắt nàng ta ngoài hận ý cũng là hận ý, hận ý chứa đầy sâu sắc trong con ngươi của y. Hận sao? Ha ha ha, Hoắc Dĩnh, ngươi sớm nên nếm mùi vị này. Nhưng ngươi mãi sẽ không thể hiểu được cảm giác của ta, yêu nhưng lại hận, dần dần tê tâm liệt phế.
Bất ngờ một tiếp đùng vang lên, trận pháp dưới chân Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh đều bị phá vỡ. Đức phi sững sờ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một chưởng mạnh bạo liền ập tới.
Đức phi bị văng đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi. Trước mắt vẫn còn choáng váng thì một lực đạo nắm lấy cổ nàng ta xách lên. Đức phi tay chân vẫy đạp, nhìn người trước mắt thì lập tức thất kinh: "Ngươi..., không phải đã chết rồi hay sao?
Trước mặt Đức phi chính là Tiểu Điệp đang đứng sừng sững, mái tóc vốn chỉ một nhúm trắng hiện tại hoàn toàn trắng cả đầu, đôi mắt màu đỏ chứa đầy sự khát máu.
Tiểu Điệp không nói gì, khóe môi nhẹ câu lên. Bàn tay nàng bóp cổ Đức phi càng siết chặt.
Đức phi bị Tiểu Điệp siết cổ khiến cho sắc mặt trắng bệch, nàng ta không vùng vẫy nữa chỉ nhẹ mỉm cười, trong lòng thầm buông xuôi.
Năm đó, nàng ta là một trong tứ đại mỹ nhân, một thiếu nữ độ tuổi mười tám khiến cho bao nhiêu nam nhân say mê, những người đưa lễ vật đến cầu hôn nhiều không xuể nhưng đều bị nàng ta từ chối, bởi nàng ta một mực chờ đức lang quân như ý của mình, nàng tin rằng một ngày nào đó nhất định sẽ gặp được. Quả nhiên nàng đã gặp, lần đầu gặp vị nam nhân này, nàng biết đây chính là người nàng cần. Nhưng người nam nhân này ánh mắt luôn lạnh nhạt, cho dù có cười cũng không phải là thật tâm cười. Nhưng nàng không quan tâm, nàng tin rằng một ngày nào đó ánh mắt này nhất định sẽ ấm áp nhìn nàng. Nhưng từ bao giờ, tình yêu ngây ngô đã trở thành lợi dụng, cuối cùng lại trở thành căm phẫn, rồi lặng lẽ hóa bi thương.
Tầm mắt Đức phi nhòe đi, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn Hoắc Dĩnh, nàng nở nụ cười chua xót. Dĩnh ca ca, có lẽ trong mắt huynh ta đã sớm trở thành Đức phi, huynh đã không còn nhớ tới tên thật của ta, Mộc Ca.
Một thiếu nữ yêu hết mình, hy sinh hết mình, để rồi cuối cùng chỉ còn lại một chữ hận.
Lực đạo tay Tiểu Điệp càng mạnh hơn, bấm sâu vào tận xương. Tiếng rắc vang lên, đôi mắt nàng ta trắng dã, đầu lập tức lìa khỏi cổ.