"Tiểu Dĩnh, ta mua thức ăn về rồi nè, huynh đừng dỗi nữa, huynh mà còn dỗi ta lấy lại hết thức ăn đấy." Tiểu Điệp bên ngoài bước vào, giọng nói dỗ dành trẻ con hướng vào trong.
Đáp lại nàng, bên trong là một mảng lặng như tờ. Tiểu Điệp bất đắc dĩ nở nụ cười. Có phải nàng đã cưng chiều Hoắc Dĩnh quá rồi hay không, vì thế hắn mới có thể dỗi lâu đến như vậy.
Tiểu Điệp mang thức ăn để vào trong bếp, sau đó hướng tới phòng Hoắc Dĩnh để mà kêu cái người nào đó đang dỗi ra khỏi phòng. Nhưng Hoắc Dĩnh lại không có trong phòng, chân mày Tiểu Điệp khẽ nhíu lại. Lẽ nào ở ngoài sân? Nghĩ vậy nàng lại đi ra ngoài sân kiếm, nhưng ngoài sân chỉ có tiếng lá cây xào xạc cùng với ánh nắng chói chang buổi trưa, Hoắc Dĩnh thì hoàn toàn không thấy đâu. Nàng bắt đầu hoảng thật sự, vừa chạy vào trong vừa gọi lớn: "Tiểu Dĩnh, huynh đâu rồi, nếu nghe thấy lời ta thì mau lên tiếng đi."
Sở dĩ nàng để Hoắc Dĩnh ở nhà một mình vì nghĩ rằng nàng đi ra ngoài chỉ có một khắc, để hắn ở nhà hẳn cũng không sao. Hiện tại, nàng bị cái suy nghĩ đó làm cho hối hận rồi. Nàng mong rằng Hoắc Dĩnh chỉ là đang giận dỗi trốn ở một góc nào đó thôi.
Tiểu Điệp điên cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm, từ khi đến đây nàng chưa bao giờ chạy khắp nơi nhiều đến vậy. Đến khi áo nàng gần như ướt đẫm mồ hôi, Tiểu Điệp mới phát hiện cái cây trước nhà nàng có một mũi tên cắm sâu vào trong đó, hơn nữa phía dưới đuôi còn có một phong thư.
Tiêu Điệp nhanh chóng phi thân đến rút mũi tên từ trong thân cây ra, bức thư được nàng cầm lấy đọc một lượt. Đọc xong, ánh mắt nàng tràn đầy lửa giận, bức thư đã sớm bị vò nát không thương tiếc. Nàng nghiến răng, giọng nói đầy căm phẫn: "Đức phi, ngươi giỏi lắm! Tốt nhất Tiểu Dĩnh không có việc gì, bằng không lật tung cả An Lạc này lên ta nhất định cũng phải giết được ngươi."
..........
Hoắc Dĩnh mơ màng tỉnh dậy, chợt phát hiện tay chân đã bị trói gông lại, không thể nào nhúc nhích. Hơn nữa hắn đang ngồi giữa một trận đồ vô cùng kỳ quái, từ trong người hắn khí màu xanh không ngừng thoát ra, cảm giác như sức sống đang bị trận đồ này rút dần đi. Loay hoay một hồi, Hoắc Dĩnh phát hiện ở trong góc khuất còn có một người nãy giờ im lặng ngồi đó.
Hoắc Dĩnh vẻ mặt đáng thương nhìn đối phương nói: "Đại thẩm, có thể gỡ dây trói giúp ta không? Ta không thể ở đây lâu được." Hắn nhớ Nhạc tỷ có bảo hắn ngoan ngoãn ở nhà, hiện tại hắn ở đây, Nhạc tỷ nhất định sẽ rất lo lắng, hơn nữa có thể sẽ giận hắn. Hắn không muốn vậy đâu.
Người kia bị Hoắc Dĩnh gọi hai tiếng đại thẩm dường như khẽ chấn động một cái, cặp mắt nhìn hắn càng thêm hung dữ. Sở dĩ như vậy bởi vì nàng ta chính là Đức phi, một người được hoàng thượng sủng ái nhất. Không ngờ hiện tại lại phải như con chuột lẩn trốn ở đây, còn bị nam nhân này gọi thành đại thẩm.
Chết tiệt, đều là do ả tiện nhân kia.
Kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo, nàng ta khó khăn lắm mới có thể khiến cho hoàng thượng dẫn binh đi lục soát phòng của Tiểu Điệp để tìm long ấn, không ngờ long ấn lại không thấy, thánh chỉ giả cũng không thấy, càng thêm bóng dáng của Tiểu Điệp cũng không thấy nốt. Nhưng không sao, "người kia" sớm đã đặt thêm một cái bẫy khác, chỉ cần bắt tại trận ả ta ở trong phòng tiên đế, cộng thêm tiên đế bị giết chết, nhất định thoát không nổi. Dù sao cũng chỉ là một cái phế thuật, ả ta còn có thể làm gì. Trăm tính ngàn tính chỉ không ngờ rằng, binh lính bỗng dưng lại quay sang lục soát phòng của nàng ta, hơn nữa còn tìm thấy long ấn cùng cái thánh chỉ giả kia. Lập tức bao nhiêu tội trạng đã chuẩn bị sẵn cho Tiểu Điệp đều bị quy chụp cho nàng ta. Tội danh mưu phản, giết chết tiên đế nhất định bị chém đầu. Nhờ "người kia" nàng ta khó khăn lắm mới có thể thoát ra khỏi ngục, nếu đã không thể sống tử tế thì tiện nhân kia nhất định cũng phải chết chung với nàng ta.
Trong hai tháng qua, Đức phi điên cuồng truy tìm hai người Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh, nàng ta sống vô cùng chật vật, ngay cả miếng ăn cùng quần áo cũng phải trộm lấy, hiện tại đầu tóc đã rối bù, mặt mũi nhem nhuốc, trông già đi cả chục tuổi.
Hoắc Dĩnh không hiểu sao mình bị lườm khẽ rụt người lại một cái, vị "đại thẩm" kia nhìn Hoắc Dĩnh cười ngoan độc: "Muốn được cởi trói?"
Hoắc Dĩnh thật thà gật gật đầu.
Tiên Hiệp Hay
Nàng ta cười lớn: "Được thôi, chỉ cần con tiện nhân kia tới, ta sẽ giúp ngươi cởi trói, hơn nữa còn giúp hai ngươi cùng nhau xuống hoàn tuyền bầu bạn. Thế nào?"
Nghe thấy giọng điệu cùng sắc mặt của "đại thẩm" kia hắn dù ngu ngốc cũng nghe ra lời nói không tốt lành gì. Hoắc Dĩnh thầm hừ một cái, ngoan ngoãn ngồi im chờ Tiểu Điệp tới. Hắn tin tưởng Nhạc tỷ nhất định sẽ cởi trói giúp hắn ra khỏi đây, không cần vị "đại thẩm" xấu xa kia nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt chống đối của Hoắc Dĩnh, sắc mặt Đức phi lạnh đi vài phần.
Người nam nhân trước mặt này, nàng ta yêu y nhiều đến thế, vì y làm mọi chuyện, chỉ không ngờ, hắn lại trả cho nàng một câu: "Ngươi muốn tốt cho ta? Được, vậy thì hãy chấp nhận trở thành người của hoàng thượng."
Nàng lảo đảo, cười nhạt. Hóa ra trước giờ chỉ có nàng ta là tự đa tình, người trước mặt này, ngoài quyền lực ra vốn không biết yêu ai. Nhưng không sao, nàng nguyện ý, chỉ cần bên cạnh hắn mãi cô độc không có ai thì việc nàng trở thành người của hoàng thượng cũng không có vấn đề gì. Nhìn hắn mãi cô độc như vậy trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, bỗng một ngày, bên cạnh hắn lại có một nữ nhân xuất hiện. Nếu như hắn có thể yêu một người vậy tại sao nàng lại không được? Nàng hy sinh cho hắn nhiều đến thế, vì hắn, ngay cả gia đình cũng trở mặt. Không cam tâm, thật sự không cam tâm, nếu đã không có được, vậy thì đừng hòng ai có thể có được.
Cánh cửa gỗ bất ngờ bị mở tung ra, xung quanh Tiểu Điệp tràn đầy sát khí, khuôn mặt bị ánh nắng làm cho chói một phần khiến cho không nhìn rõ sắc mặt của nàng.