Đêm đến, bên ngoài bìa rừng tiếng côn trùng không ngừng kêu lên rả rít. Bên trong hang động, ánh sáng của ngọn lửa lập lòe hắt ra bên ngoài, làm sáng lên một vùng xung quanh.
Tiểu Điệp trải nhúm rơm, cẩn thận đặt hắc cẩu lên đó, để gần bên người. Nhìn thấy hắc cẩu yên yên ổn ổn nằm trên đống rơm, hơi thở đều đều, nàng chợt nhớ đến khoảng thời gian trước đây.
Vì là côi nhi, nên Tiểu Điệp không được đi học như bao người khác. Nàng chỉ có thể làm những việc lao động chân tay như nhặt ve chai, lụm sắt vụn. Nàng còn nhớ lúc ấy nàng chỉ khoảng 6, 7 tuổi. Có lần, người ta nghi ngờ nàng ăn cắp, họ liền đem nàng ra đánh đập mà không cho nàng giải thích, những người đi đường không ngừng chỉ trỏ, xì xầm to nhỏ về nàng. Tiểu Điệp nhớ rõ, lúc ấy nàng ước gì mình có cha mẹ, nếu có cha mẹ nhất định họ sẽ không để nàng bị người ta khinh thường như thế. Ít nhất nàng cũng không phải một mình cô đơn lẻ bóng, bị uất ức, bị đánh đập, vết bầm khắp người nhưng không thể nói. Nàng đau lắm, nhưng vết đau trên da đã thấm gì với vết đau trong lòng nàng. Bởi thế, khi nhìn thấy hắc cẩu bị thương, một mình nằm đó, nàng không thể bỏ đi xem như chưa có chuyện gì được, nó như gợi lại cuộc sống trước đây của nàng, mặc dù về sau nàng được người nhận nuôi và cho ăn học. Nhưng 6,7 năm đó quả thật không dễ dàng gì với nàng, nó như vết cắt luôn âm ĩ trong tim, chỉ cần có gì đó gợi nhớ lại thì nó lại nhói lên.
Tiểu Điệp thuận tay đút củi vào đống lửa, hai tay hơi lửa cho ấm, sau đó áp lên người hắc cẩu, sợ rằng hắc cẩu sẽ bị lạnh.
Chợt cái bụng Ọt... ọt... vang lên. Tiểu Điệp ôm bụng khẽ nhíu mày, cảm giác cứ như da bụng sắp dính vào lưng. Nàng khó chịu làu bàu:
"Cái bụng chết tiệt, sao tự dưng nhằm vào lúc này mà kêu chứ".
Nói thì nói vậy, chứ hồi lúc xuyên qua tới giờ có gì để ăn đâu mà không đói. Trong khu rừng này côn trùng hình dáng kì lạ, ngay cả trái cây cũng kì lạ nốt, bảo sao nàng dám ăn. Đang ôm cái bụng đói nhăn nhó thì chợt phía dưới chân nàng khẽ động đậy, hắc cẩu từ từ mở mắt ra ngước lên nhìn nàng. Khi mắt chạm mắt, Tiểu Điệp thất kinh pha lẫn vui mừng.
"A, ngươi tỉnh rồi?"
Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Tiểu Điệp, hắc cẩu không có biểu hiện gì ngoài việc tiếp tục nhìn chăm chú.
"Cún con cún con ngươi tỉnh rồi nha, ta cứ tưởng ngươi ngủm rồi chứ." Tiểu Điệp cười tươi đồng thời xoa bộ lông đen trên đầu hắc cẩu.
Nhìn thấy nàng cười, hắn chợt ngẩn người ra. Nụ cười này... sao lại quen thuộc đến thế.
Tiểu Điệp không biết gì vẫn cứ ngây ngốc cười, chợt trước mắt nàng một màng đen kéo đến, ngay sau đó liền lăn ra này bất tỉnh.
"Này!" Hắc cẩu bị nàng làm cho giật mình liền kêu lên, nếu lúc này đây Tiểu Điệp mà tỉnh, nàng nhất định sẽ la tán loạn, cho rằng nàng đã gặp quỷ.
Hắc cẩu vội niệm chú, lập tức liền có một ánh sáng xanh nhàn nhạt tỏa ra, hắc cẩu lập tức biến thành một nam nhân mặc hắc y, hắc cẩu cẩn thận áp ngón tay lên cổ nàng để xem mạch, phát hiện mạch tự vẫn bình thường, mới thở vào nhẹ nhõm. Ngay lúc đó cái bụng lại lần nữa kêu lên Ọt... Ọt...
Bàn tay đặt trên cổ Tiểu Điệp phút chốc cứng đờ lại, hắn có cảm giác đầu mình có vài con quạ vừa bay qua, mặt khác lại cảm thấy yên tâm. Phù, hóa ra chỉ là xỉu vì quá đói.
Một thân hắc y, hắn nhẹ nâng nàng dậy, hai người lập tức lẫn vào bóng đêm. Trong hang động, chỉ còn lại tiếng tích tách của ngọn lửa đang cháy...