Hắc Tử không cười nữa, nhún nhún hai vai. Hắn tiến lại gần Hoắc Dĩnh, cầm tay Hoắc Dĩnh lên bắt mạch.
Tiểu Điệp không hiểu gì, định hỏi. Nhưng khi bắt gặp sắc mặt vô cùng khó coi của Hắc Tử thì đành im lặng.
"Quả nhiên bị trúng độc" Hắc Tử bỏ tay Hoắc Dĩnh xuống, trầm ngâm nói.
"Trúng độc? Chẳng lẽ có người muốn giết ngài ấy?" Tiểu Điệp hỏi.
Hắc Tử cười nhạt: "Nếu nói đến người muốn giết ngài ấy, ta e là nhiều vô số kể"
Tiểu Điệp thoáng sững sờ. Nàng vốn biết Tam vương gia là một người nhẫn tâm, máu lạnh, ắt có nhiều kẻ thù. Nhưng khi nghe người khác nói trực tiếp như thế, nàng có chút bất ngờ. Có phải chăng, là do nàng đã thấy phần yếu đuối nhất của Hoắc Dĩnh, nên quan điểm của nàng về hắn cũng có chút thay đổi?
"Thế huynh có biết ngài ấy bị trúng độc gì không?"
"Là Cốt Tán Hoàn" Hắc Tử trả lời.
"Độc này vốn không có thuốc giải"
"Lý nào lại như vậy chứ, mọi vật đều có tương khắc, lẽ nào lại không có thuốc giải" Tiểu Điệp nhìn Hắc Tử tỏ vẻ nghi ngờ.
Hắc Tử cười như không cười nói: "Quả thật có, nhưng nó vốn bị thất truyền từ lâu. Chỉ có người trong bộ tộc Bạch Lang mới biết, nhưng bộ tộc này cũng đã bị diệt vong vào 15 năm trước"
Tiểu Điệp im bặt, không biết nói gì, như thế này khác gì không có thuốc giải.
Hắc Tử liếc nhìn Tiểu Điệp và Hoắc Dĩnh, sau đó nhấc chân rời khỏi.
Hoắc Dĩnh nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: "Nhạc tỷ, tỷ đau lắm sao?"
Tiểu Điệp ngơ ngác không hiểu gì: "Sao lại hỏi vậy?"
Hoắc Dĩnh xụ mặt, hai ngón tay chọt chọt vào nhau: " Tại vì nãy giờ đệ không thấy tỷ cười, trông tỷ cứ như muốn khóc í".
"Ta có sao?"
"Có" Hoắc Dĩnh gật gật đầu
Nhìn vương gia như thế này, nàng cũng không biết nên làm sao. Hắn vốn có nhiều kẻ thù như vậy, nếu để người khác biết hắn đã bị ngốc nhất định sẽ ra tay, nàng có chút không đành lòng nhìn hắn chết.
Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh mỉm cười: "Ta không sao"
Phía bên ngoài cửa, ở một góc khuất bỗng xuất hiện một tiểu thái giám, dáng vẻ hắn vội vã rời khỏi phủ vương gia.
****____****____****
"Hắn đã chết?"
Một nữ nhân xinh đẹp, dáng vẻ mềm mại nằm trên giường, trên tay cầm ly rượu vàng, ánh mắt tĩnh lặng không giấu vẻ tàn độc.
"Bẩm, tam vương gia chưa chết" Tiểu thái giám quỳ xuống, run rẩy nói.
"Khốn kiếp!!" Ly rượu bị nàng ta giận dữ ném xuống đất, hàm răng nghiến ken két, hận không thể ngay lập tức đem người kia ra băm vằm trăm mảnh.
Tiểu thái giám bị tiếng động làm cho cả người giật thót, vội quỳ rạp xuống đất: "Nhưng... bẩm, vương gia đã bị hóa ngốc"
Nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp kia mới dịu lại, nở nụ cười. Nàng ta phất phất tay.
Tiểu thái giám hiểu ý, vội cúi đầu rời khỏi.
Lý Hoắc Dĩnh ơi Lý Hoắc Dĩnh, chàng tưởng rằng đẩy ta cho hoàng thượng thì sẽ hết chuyện sao. Chàng quá ngây thơ rồi, thứ ta không có được, người khác cũng đừng hòng có được.
Nàng ta búng tay, ngay lập tức, trước mặt liền xuất hiện ba tên hắc y nhân.
"Tối nay giết tam vương gia cho ta, còn nữ nhân kia, các ngươi cứ sử dụng tùy ý, sau đó bán vào lầu xanh. Nhất định phải khiến người ta tưởng rằng nữ nhân đó đã giết vương gia, rồi cùng gã nhân tình trốn thoát"
"Tuân lệnh" Ba tên hắc y nhân đồng thanh đáp, như cơn gió, cả ba cùng lúc biến mất.
Khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười càng đậm. Ngón tay gõ trên vách tường nhịp đều đều, tiếng gõ tường như hồi chuông tử thần chậm rãi, chậm rãi.
...................................... ..