Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 16-2




Ba người ngồi trên ghế chính là Tam Mộng, họ là những bậc cao thủ thuộc tầng lớp trưởng lão trong giới giang hồ. Người lớn nhất chính là Mộng Mai, kế tiếp là Mộng Thủy, cuối cùng là Mộng Tuyết. Trong giang hồ người ta lưu truyền rằng:

"Cánh mai trong tuyết vương ngọc huyết

Lạc thủy mấy dòng nhuốm con sông"

Ý nói Mộng Mai và Mộng Tuyết ra tay nhẹ nhàng, nhanh gọn, đến khi nhìn lại thì thấy máu người kia đã khô vì băng, xung quanh những giọt máu kết tinh lại như những hạt ngọc huyết đỏ thẫm. Trái ngược với Mộng Mai và Mộng Tuyết, Mộng Thủy ra tay lại vô cùng tàn bạo, dù dòng nước có chảy đi bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn còn nhuốm màu đỏ của máu. Vì thế khi nghe đến Tam Mộng, những kẻ tầm thường nhất định sẽ không dám hó hé gì.

Nghe tiếng mật thất đóng lại, chén trà trong tay được Mai lão lão đặt xuống, bà dùng ánh mắt thân thiện nhìn lão bà bà rồi nói:

"Nhược Huyết Lan, muội đã tới"

Nhìn nụ cười của Mai lão lão ắt hẳn không ai nghĩ rằng bà lại là một sát thủ làm dậy sóng trên giang hồ.

Nói rồi Mai lão lão lại nhìn qua phía Tiểu Điệp, mắt hơi nheo lại: "Đây là..."

Lão bà bà đáp: "Là đồ đệ của muội" sau đó nhìn Tiểu Điệp ra hiệu.

Hiểu ý, Tiểu Điệp tiếp lời: "Tiểu nữ tên Tô Dã Điệp, mọi người thường gọi là Tiểu Điệp, xin ra mắt ba vị Tam Mộng tiền bối"

"Ha ha ha. Là đồ đệ của Lan muội sao, thật hiếm thấy" Mai lão lão tràn đầy ý cười, ánh mắt nhìn Tiểu Điệp mang vẻ dò xét nhưng không quá lộ liễu. Cũng không tệ, tuy ngũ hành khí còn yếu nhưng với biểu hiện này, rất có thể sau này trở thành một trong Thập Đại Kì Nhân đời thứ tư. Ta thật tò mò, không biết nha đầu này đã được Lan muội "trộm" ở đâu về, ta cũng muốn đến đó để "trộm" về một tiểu đệ tử như thế. Mặc dù trong lòng không ngừng gào thét nhưng ngoài mặt Mai lão lão vẫn giữ nụ cười ôn hòa.

Nhìn Tiểu Điệp, hai người còn lại trong Tam Mộng cũng chứa đầy vẻ kinh ngạc.

Nhìn thấy Mai lão lão không ngừng thèm thuồng nhìn ngó đệ tử của bà, lão bà bà giả vờ ho khan vài tiếng, thấp giọng nói "Không tán ngẫu nữa, chúng ta cần phải nghỉ cách giải cứu Huyền Tông sư huynh"

Nghe nhắc đến Huyền Tông, sắc mặt Mộng Thủy lập tức tệ đi. Nếu không phải Mộng Mai tỷ bắt bà đến đây thì hiện giờ bà đang chơi đùa với chắt của bà rồi. Còn cái lão Huyền Tông kia thật làm cho bà ứa gan, trước giờ lão ta luôn là người thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều, sao lão ta lại là tỷ phu của bà kia chứ.

Không khí phút chốc trở nên căng thẳng. Lôi Phong vội lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Theo như vãn bối được biết, hai ngày nữa thái tử Mộc Vân sẽ mở yến tiệc đón xứ giả, lúc đó lính canh sẽ tập trung ở cung điện nên chỗ ngục tù rất là lỏng lẻo, vãn bối nghĩ đây chính là thời cơ để chúng ta cướp ngục"

"Hảo hảo... không hổ danh là nội tôn của Lan tỷ" Mộng Tuyết nãy giờ không nói gì, liền cất tiếng lên khen ngợi.

"Nhưng trong chúng ta phải có ít nhất là hai người trà trộn vào nơi yến tiệc để quan sát tình hình, nếu có tình huống bất ngờ xảy ra có thể dễ dàng ứng phó" Mai lão lão trầm tĩnh phân tích, sao đó nhìn một lượt hỏi: "Ai sẽ là người đi?"

Không khí lại lần nữa chùn xuống. Không đợi lâu, bà bà vội lên tiếng: "Phong nhi với xú nha đầu sẽ đi". Đây là cơ hội tốt để nha đầu đó có thể trải nghiệm thực chiến, mài dũa bản thân, có Phong nhi đi theo dù xảy ra bất trắc nó nhất định sẽ ứng xử kịp thời.

Bất ngờ bị định đoạt, Tiểu Điệp thoáng giật mình: "Hả?! Là con đi sao?"

"Đúng vậy" Bà bà gật đầu khẳng định.

Mộng Thủy và Mộng Tuyết đều nhìn thấy khí ngũ hành của Tiểu Điệp liền không khỏi lo lắng. Mộng Thủy lên tiếng: "Vậy ổn chứ?!!"

Lão bà bà không chần chừ mà gật đầu khẳng định.

Lôi Phong nhìn Tiểu Điệp không khỏi đồng cảm, hắn đã quá quen thuộc với cách huấn luyện này của nội nội. Hắn nhớ năm lên năm, vì sợ lửa mà không thể điều khiển ngũ hành hỏa, nội nội không ngừng ngại liền đem hắn quăng vào trong rừng. Một mình vừa đói vừa lạnh, sau hai ngày hắn bèn nén sợ hãi của mình mà điểu khiển lửa để sinh tồn. Chưa hết, năm lên mười ba, hắn vừa được nội nội dạy một chiêu thức chiến đấu, hắn vì không thể sử dụng mà liền bị treo lên cây, đồng thời bị phong tỏa huyệt đạo khiến cho ngoài chiêu thức đó ra thì không thể sử dụng chiêu thức nào khác. Hắn nhớ, lúc đó xung quanh có rất nhiều khỉ, chúng không ngừng lấy chuối ném hắn, hơn nữa mỗi ngày còn lột trên người hắn một món đồ, cuối cùng khi sử dụng được chiêu thức thì trên người hắn chỉ còn mỗi cái quần, hắn sợ hãi khóc lóc chạy về nhà. Vậy mới nói, bình thường nội nội hiền đến thế nhưng một khi đã huấn luyện thì nhất định "độc" không ai bằng.

Lôi Phong vỗ vỗ vai Tiểu Điệp thương xót khiến cho nàng vô cùng khó hiểu. Tiểu Điệp cứ thế bị ném trước mũi dao để huấn luyện mà không biết.

Về phần Tiểu Điệp, nàng nhìn một lượt từng người, liền không khỏi phải suy nghĩ, chừng này người không phải là ít quá đi? Hơn nữa hết bốn người đều là lão tiền bối đã qua tuổi trung niên. Chỉ với sáu người, thật sự là có thể giải cứu lão Huyền Tông sao? Tại sao nàng lại có cảm giác hơi bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.