Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 7: Chẳng lẽ sau lưng của hắn có một con mắt?




Edit: Nguyệt Giả

Beta: Tiểu Pi

Sau cơn mưa không khí lúc nào cũng mát mẻ hơn, những tia nắng nhỏ xuyên thấu qua tầng mây rọi xuống, sau mưa trên trời dần hiện ra bảy sắc cầu vồng, vừa dài vừa tuyệt diễm.

Thập Hoan hít một hơi thật sâu, nếu không phải cái tên Vương gia kia bắt nàng phải học thuộc lòng luận ngữ gì đó thì giờ này nàng sẽ càng hưởng thụ bầu không khí trong lành này!

Nàng cũng không phải là không thuộc nổi 《 luận ngữ 》này, mà là nàng nghĩ mình nên học tới trình độ nào là được?

Tên Vương gia hồ ly kia tâm tư khó dò khiến người ta khó nắm bắt, nếu nàng làm bộ không thuộc, có lẽ hắn sẽ bắt nàng quỳ mãi mãi cũng không chừng!

Đúng lúc này Tần Vị Trạch vừa đi tới, liền thấy được gương mặt đen thui của Tiểu Hoan Tử đang nhăn nhó. Ngồi trên bậc thềm phía trước, dùng tay chống cằm.

Đang suy tư thì thấy thân ảnh của tên hồ ly kia đi tới, Thập Hoan lập tức chui vào bụi hoa bên cạnh, hận không thể hòa lẫn mình vào bụi hoa này luôn.

Nhìn bộ dáng buồn cười của hắn, Tần Vị Trạch không nhịn được mà muốn trêu chọc hắn một trận.

Bộ dạng của hắn thật đúng là không khác gì một gã sai vặt, nhìn thân người nhỏ gầy, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay hắn. Tuy rằng làn da rất đen, nhưng vẫn không che nỗi diện mạo thanh tú của hắn.

Nếu tên này là một nhân tài, Tần Vị Trạch có thể suy xét phong cho hắn một chức quan. Nhưng tên này lại quá thần bí, trước sau hắn vẫn không thể hoàn toàn nhìn thấu tên Tiểu Hoan Tử này.

Thập Hoan nấp trong bụi hoa, thật ra nàng không sợ Tần Vị Trạch, chẳng qua là màng chưa nghĩ ra đối sách, nên không muốn xung đột trực tiếp với hắn.

"Kông thấy, không thấy, hắn không thấy ta!" Hết cách, hiện tại nàng cũng chỉ có thể tự lừa dối mình.

"Tham kiến Ninh Vương gia!"

Thời điểm Thập Hoan đang cầu nguyện, một giọng nói lười biếng đột nhiên truyền tới. Nàng ngước mắt nhìn lên, người nọ mặc trường bào đỏ rực, cầm quạt xếp trong tay, đôi mắt hẹp dài, đôi mi cong cong, làn da so với nữ nhân còn muốn trắng hơn ba phần. Cả người hiện ra một loại khí chất yêu nghiệt, hoàn toàn đối lặp với khối băng Tần Vị Trạch.

Tuy nói là hành lễ, nhưng không có một chút ý tứ cung kính nào.

"Chuyện gì?" Tần Vị Trạch cũng không giận hắn vô lễ, xoay người hỏi, khóe mắt lại liếc về người đang núp ló sau bụi hoa.

Lữ Bất Chu dựa người vào cây cột: "Mấy ngày nay không gặp, ta thật nhớ Vương gia!"

Thập Hoan nghe được câu này thì muốn phun ra, hiện tại nàmg thật sự hoài nghi tên Tần Vị Trạch này có gì đó với tên yêu nghiệt kia quá. Nhưng nhìn hai mỹ nam ở bên nhau, hình ảnh vẫn là tương đối đẹp mắt.

Không đúng, nhìn người xiêm y dỏ tươi kia, Thập Hoan nghĩ lại, hắn giống với người mà hôm trước nàng va phải trước cửa thư phòng của Tần Vị Trạch, hắn cũng mặc trường bào đỏ như thế này!

Quả thực người ở bên cạnh tên hồ ly đều không tốt như nhau! Trong lòng nàng cảm thấy thật tức giận bất bình, một bên len lén thoát khỏi bụi hoa để tránh xa tên Tần Vị Trạch kia ra. Nàng không nghĩ sẽ ở lại để bị hắn phát hiện, vẫn là tìm cách thoát khỏi bụi hoa mà không bị phát hiện thì hơn.

"Ta tặng ngươi một đại nhân tình như vậy, ngươi định sẽ trả ơn ta thế nào?" Đôi mắt phượng của Tần Vị Trạch hiện lên vẻ sắc bén tinh tường, tràn đầy khí chất.

Lữ Bất Chu nghe vậy lập tức đi tới chỗ Tần Vị Trạch, huơ cây quạt xếp trước mặt hắn, nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ, nếu không phải ngươi lập mưu lừa ta, thì sao ta có thể mắc mưu của ngươi!"

Vẻ mặt của hắn dữ tợn như vậy, thiếu điều muốn chỉ vào mũi mắng Tần Vị Trạch luôn vậy!

Vậy mà thằng nhãi Tần Vị Trạch này căn bản cũng không tức giận, nhàn nhã mà xoay người: "Một khi đã như vậy, thì lần sau ta sẽ thật sự giúp Linh Nhi trốn đi luôn. Ta chỉ có một muội muội, nên tìm cho nó một người tốt hơn. Ta nghe nói Út An còn có thể làm tất cả vì Linh Nhi!"

Nháy mắt Lữ Bất Chu đã tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngươi dám gả Linh Nhi cho Út An, ta sẽ lập tức phá nát cái vương phủ này của ngươi!"

Đúng lúc này một cánh hoa rơi lên người Tần Vị Trạch, hắn vẫn chưa trả lời Lữ Bất Chu, cầm cánh hoa lên, một sự lạnh lẽo thoáng qua trong ánh mắt liền thành công khiến Lữ Bất Chu rùng mình một cái.

Thu hồi ánh mắt, hắn ngắm nhìn cánh hoa, bình thản nói: "Tiểu Hoan Tử, đi pha trà."

Đã di chuyển đến bên cạnh vườn hoa, tự nhiên bị nhắc tên làm Thập Hoan giật mình, cẩn thận như vậy mà vẫn bị hắn phát hiện!

Trong lòng kêu gào, cái tên hồ ly này có thêm một con mắt ở sau lưng à? Bực bội đứng dậy, đi pha trà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.