Độc Sủng Thành Hôn

Chương 7: Chương 7:




Đối với Đào Nhiên yên tĩnh ngoan ngoãn này, Thẩm Lăng rõ ràng không quen chút nào, thậm chí còn có hơi mất mác.

Trước kia mỗi lần anh ta đi công tác trở về, Đào Nhiên đều sẽ nhào vào lòng anh ta giống như một đứa bé hỏi anh có mua quà cho cô không, còn làm nũng ôm lấy anh ta nói nhớ anh ta, nhưng tối này là thế nào chứ?

Không nói đến chuyện cô không gấp gáp hỏi anh đòi quà, mà trong ánh mắt của cô có một tia ghét bỏ.Khi ngồi xuống bên cạnh cô mới phát hiện trên trán của cô có một đường máu bầm, xem như cũng tìm được lời giải thích hợp lý, thì ra là đầu bị đụng bị thương nên không vui đây mà.

Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn anh ta, trong lòng có chút oán trách, trách anh ta trở về quá sớm, cô lại không có lý do chính đáng tiếp tục vào nhà của Mộ Thời Phong rồi, giọng điệu không tốt lắm hỏi anh ta: “ Không phải anh nói phải ở lại New York một tháng sao?”

Thẩm Lăng: “ Em ở nhà một mình ông nội không yên tâm nên đã bảo anh hai đi New York rồi.”

Thì ra là như vậy, cô nhàm chán lấy một nhúm tóc nhỏ quét lên chóp mũi: “ Thẩm Lăng, anh có cảm thấy lang thang cùng em, là lựa chọn sáng suốt nhất của anh không?”

Anh cốc đầu cô một cái, “ Thẩm Lăng là tên cho em gọi à?”

Cô trừng mắt nhìn anh: “ Có tin em nói ông nội đem anh đày vào lãnh cũng không, rồi sắp xếp một người anh khác đến chăm sóc em?”

Thẩm Lăng cười nhạo: “ Anh chỉ mong sao được đày vào lãnh cung, em tưởng anh cả, anh hai còn có thằng tư thằng năm bọn họ bằng lòng đến chăm sóc em ư? Nhiên Bảo, em phải hiểu rõ một sự thật, giữa hai lựa chọn treo cổ và chăm sóc em, họ sẽ không chút do dự chọn treo cổ tự sát cũng sẽ không đến chăm sóc em đâu.”

Cô có thù tất báo: “ Thẩm Lăng, mau tìm một người phụ nữ để ổn định đi, nếu không em sợ người khác sẽ nói anh là muội khống đấy! Như vậy sẽ phá hủy thanh danh của em nha, em sợ nam sinh có tình ý với em mà nghe nói trong nhà em có một người anh trai có tình chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, họ sẽ chạy mất dép luôn đó.”

Bụi hoa dại? Muội khống? Còn chạy mất dép nữa? Ngay cả thành ngữ cũng biết dùng à?

Nhưng mà về chuyện muội khống này đã nhắc nhở anh ta, anh ta suy nghĩ chốc lát: “ Đào Nhiên, anh quyết định đổi tên của em thành Thẩm Nhiên.”

Dựa vào cái gì chứ! Nếu bà ngoại biết cô đổi họ, chắc chắn sẽ một khóc hai làm loạn ba treo cổ cho xem. Sau khi cô ra đời vẫn luôn do bà ngoại nuôi dưỡng, nên đã đặt theo họ của bà, nhưng cô là người của Thẩm Gia không sai, có quan hệ huyết thống với Thẩm Lăng càng không sai.

Tuy thân là người của Thẩm Gia, nhưng cô không làm sao thích Thẩm Gia được, không phải vì người của Thẩm Gia không tốt mà là mỗi người đều rất bận rộn. Trong ký ức của cô, số lần cha mẹ anh cơm cùng cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.

Khi cô 7 tuổi vì sức khỏe của bà ngoại không tốt nên đã đi Thụy Sĩ dưỡng bệnh, cô mới được Thẩm Lăng nhận về chăm sóc. Trong Thẩm Gia hơn 13 người, cô thân với Thẩm Lăng nhất, giống như sự ỷ lại của con gái đối với cha vậy, nhưng ỷ lại anh ta không có nghĩa là anh ta có quyền đổi tên của cô.

Cô sừng sộ lên: “ Em đều quen người khác gọi mình là Đào Nhiên rồi, tại sao phải đổi?”

Thẩm Lăng giải thích: “ Em họ Đào, anh họ Thẩm, người nào biết quan hệ của anh với em thì biết em là em gái của anh, người nào không biết còn tưởng anh nuôi một cô vợ nhược trí nuôi từ bé đấy.”

“ Đệch!” Cô cầm gối ôm ném về phía Thẩm Lăng, anh nói ai nhược trí hả.

Thẩm Lăng không hài lòng cô nói tục, dùng sức vò vò đầu của cô: “ Từ nhỏ đã dạy em đoan trang thục nữ, nuốt hết vào bụng rồi có phải không.”

 Cô giả vờ bị thương: “ Thẩm Lăng cái tên khốn nhà anh, anh đụng vào vết thương của em rồi này!”

Anh dừng lại động tác thô bạo, nhẹ nhàng vuốt vết bầm kia trên trán của cô, nhưng giọng điệu vẫn trách móc: “ Sao lại bị thế này?” Vừa rồi bị cô chọc tức đến hồ đồ rồi, cũng chưa hỏi cô chuyện này là sao.

“ Lúc trực nhật không cẩn thận đụng trúng bệ cửa sổ.” Cô siết chặt góc chăn, nói dối trước mặt Thẩm Lăng cô vẫn có hơi chột dạ.

“ Anh đúng là không nên giao em cho Mộ Thời Cảnh chăm sóc!”

Đào Nhiên hơi giật giật mắt, chuyện này có liên quan gì đến Mộ Thời Cảnh à? Sao anh ta không đến Lam Tường tìm máy xúc san bằng trường học nhỉ?

Thẩm Lăng lại hỏi: “ Có đau không?”

Nói nhảm mà.

Thẩm Lăng đến gần cô, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương cho cô, “ Một chút sẽ không đau nữa.”

Trong đầu Đào Nhiên có một vạn con ngựa chạy qua, khi còn nhỉ chỉ cần cô không cẩn thận bị đụng trúng ở đâu, Thẩm Lăng cũng sẽ thổi cho cô, rồi dụ cô nói là một chút sẽ không đau nữa, nhưng quan trọng là bây giờ cô học lớp 9 rồi nha.

Thẩm Lăng lại hỏi cô: “ Uống sữa trước khi đi ngủ chưa?”

Cô lắc đầu, lúc này chỉ mới nghĩ đến chuyện Mộ Thời Phong cõng cô, thì đã quên mất chuyện uống sữa ra sau đầu rồi.

Thẩm Lăng đứng dậy hâm sữa cho cô, chưa đến 5 phút, trong tay anh ta đã cầm một bình sữa đi vào phòng.

Từ nhỏ cô đã được nuôi thành thói quen trước khi ngủ sẽ uống sữa, mà cô thì làm biếng, thích nằm uống, cho nên Thẩm Lăng vẫn luôn đổ sữa vào trong bình cho cô, cho dù đã học lớp 9 nhưng cô vẫn uống sữa bình.

Nhưng cô bây giờ bỗng nhiên muốn trở nên độc lập tự chủ một chút, ai cũng nói con gái độc lập mới càng thêm hấp dẫn, nam sinh trưởng thành sớm như Mộ Thời Phong kia chắc chắn là yêu thích nữ sinh có cá tính rồi.

Cô hắng giọng: “ Anh ba, em bây giờ đã trưởng thành rồi.”

Thẩm Lăng hơi cau mày, thản nhiên nói: “ Ờ thì sao?”

Cô bắt đầu nói bừa: “ Thì là … Mộ Thời Cảnh nói, em cũng đã lớn thế này rồi, nên độc lập tự lo cho mình, sau này em không dùng bình uống sữa nữa, những chuyện bản thân có đủ khả năng làm em đều sẽ tự làm.”

Thẩm Lăng chắc chắn rằng Mộ Thời Cảnh đã thay thế địa vị của mình rồi, hơn nữa lúc Đào Nhiên nhắc đến Mộ Thời Cảnh, khóe mắt đuôi mày đều chứa đầy ý cười, nụ cười thẹn thùng thế này đối với người đào hoa như anh ta mà nói thì quá quen rồi,  Nhiên Bảo của nhà họ vậy mà lại yêu thầm Mộ Thời Cảnh.

Cái chuyện yêu sớm này anh ta kiên quyết không cho phép.

Anh ta khó khăn lắm mới nuôi cô lớn thế này, sao có thể để cho Mộ Thời Cảnh cưới làm vợ chứ, hơn nữa Mộ Thời Cảnh lón hơn anh ta 1 tuổi, tức là lớn hơn Đào Nhiên 14 tuổi, nghĩ thôi cũng không thể dễ dàng chấp nhận được.

Ngày hôm sau.

Rõ ràng là một ngày cuối tuần tuyệt vời, nhưng cô vẫn phải đến trường học bì, trước kia còn nghĩ giả vờ làm nũng trước mặt của Thẩm Lăng, lừa chuyện bù đi, nhưng Thẩm Lăng hôm nay không mắc lừa chiêu này của cô.

Xe hơi của Thẩm Lăng dừng lại trước chỗ đậu xe của cổng trường, cô vẫn không hết hi vọng tranh thủ cơ hội cho mình: “ Anh ba, người mà em yêu nhất là anh mà.”

Thẩm Lăng thản nhiên trả lời: “ Câu này em đã nói từ nhỏ đến lớn không dưới 1 vạn lần rồi.”

Cô tỏ ra chân thành hơn: “ Anh ba, cho dù sau này em gả chồng, thì vị trí của chồng tương lai của em ở trong lòng em cũng sẽ không vượt qua anh đâu.”

Thẩm Lăng nghiêng mặt nhìn cô: “ Nhiên Bảo, câu nói thế này bản thân em có tin không?”

“ …Tin…nha.” Cô bỗng chốc hết hơi.

“ Theo trường hợp thông thường đều là con gái vô tình, cha mẹ mới là người yêu thương họ mãi mãi. Giữa anh và em có thể gọi là tình cha con, cho nên em đừng nói mấy lời thề son sắt tự vả mặt mình nữa.” Anh vò vò đầu cô: “ Ngoan, mau xuống xe đi, giữa lại chút hơi sức này làm để ngữ văn thật tốt đi.”

Cô tháo dây an toàn, lúc xuống xe hung hăng đóng sập cửa xe lại.

Thẩm Lăng lắc đầu bất đắc dĩ, hạ cửa sổ xe xuống nói với cô một câu: “ Anh ở đây đợi em tan học.”

Vậy mà cô cũng không quay đầu lại.

Cổng trường cách lầu giáo viên còn một đoạn nữa, cô lấy điện thoại ra, màn hình trống trơn vẫn tối thui, xem ra Mộ Thời Phong sẽ không chủ động gửi tin nhắn cho cô rồi.

Tối qua Mộ Thời Phong cõng cô đi lâu như vậy, không phải muốn trêu chọc thiếu nữ ôm ấp tình cảm như cô chứ, nhưng sau khi đưa cô về nhà thì chưa liên lạc lại với cô, nếu nói không thất vọng thì là giả đấy.

Cô mở tranh chủ wechat của anh muốn gửi tin nhắn cho anh, ngón tay vẫn đang bấm bấm chọt chọt, nhưng lại không cam tâm bản thân chủ động như vậy. Cô là con gái mà, vẫn nên rụt rè một chút mới tốt.

Đang đi bỗng nhiên trước mặt tối sầm, “ bịch” một cái, cô lại đụng trúng gì thế, cô đau đớn cắn răng chịu đau, bởi vì thứ lần này cô đụng trúng không phải là người, mà là… cột đèn.

Cô vội vàng nhìn trước ngó sau, cũng may trong trường giờ này không có ai cả, cô đang vui mừng một màn chật vật này của mình không bị người khác nhìn thấy thì nhận được một tin nhắn của Tống Tử Mặc: [ Bạn bè nhắc nhở: “ Phía trước khoảng 10 m còn có cột đèn.]

Cô chợt ngẩng đầu, Tống Tử Mặc đang dựa vào bệ cửa sổ trên tầng 3 vẫy tay về phía cô. Cô híp mắt, sao Tống Tử Mặc có thể… đáng ghét như vậy chứ!

Lại có tin nhắn đến, cô tưởng vẫn Tống Tử Mặc gửi đến, không ngờ sẽ là Mộ Thời Phong: [ Trí nhớ của tôi không tốt, vì vậy cho phép bạn gửi cho tôi tin nhắn xác nhận, nếu không lần sau gặp mặt tôi sợ tôi không nhớ bạn là ai, như thế thì không tốt lắm.]

Đào Nhiên đọc tin nhắn mà không tự chủ được bật cười, trong miệng vẫn mắng “ Đệch”, thì ra không chỉ một mình cô đợi tin nhắn, cũng may lúc nảy cô không chủ động gửi tin nhắn cho anh.

Còn chưa kịp vui mừng quá lâu, điện thoại lại rung lên, tin nhắn thứ hai của Mộ Thời Phong gửi đến: “ Đặc biệt nói rõ: Người nhận được tin nhắn đầu tin của tôi làm phiền phản hồi lại tôi, vừa rồi tôi đang thử chức năng gửi tin nhắn nhóm của wechat.]

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.