Độc Sủng Thành Hôn

Chương 22: Chương 22:




Mộ Thời Phong không đưa cô đến nhà hàng lúc đầu đã đặt kia, mà là chọn một quán cháo.

Lý do của anh mãi mãi đều là trong lúc toàn vẹn lại làm cho cô cảm động vô cùng.

Anh nói vết thương của cô vẫn chưa lâu, nên ăn thức ăn thanh đạm là chính, nhất là buổi tối.

Thay cô gọi một phần cháo trứng muối thịt nạt, còn có bánh ngọt tinh xảo, còn anh thì cái gì cũng không cần.

Cô hỏi: “ Anh không ăn à?”

Anh lấy đũa và muống đưa cho cô: “ Thức ăn buổi trưa em ăn còn dư hơn phân nữa tôi giúp em giải quyết rồi, nên giờ không đói.”

Cô ho khan hai tiếng, cúi đầu đắc ý ăn cháo.

Buổi trưa anh lấy lý do tiết kiệm ăn thịt mỡ của từng cắn qua, cô liền được voi đòi tiên đem cơm trong đĩa chỉ ăn được một nửa, phần còn lại đẩy đến trước mặt anh.

Nói một câu, “ Đại ca à, lãng phí đáng xấu hổ nha.”

Cô không hi vọng xa vời anh sẽ ăn sẽ ăn hết phần cơm còn lại của cô, chỉ là dựa vào trò đùa ác ý trong lòng đùa với anh một phen, nhưng anh vậy mà không xuất bài theo lẽ thường, cuối cùng một mình ăn hết.

Ăn được mấy muỗng cháo, thanh đạm hợp khẩu vị, bánh ngọt Tô thức, cũng là ngọt mà không ngán.

Không ngờ một quán nhỏ không thu hút như vậy không chỉ nấu cháo ngon mà bánh ngọt cũng làm rất đặc biệt.

 Cô gắp một miếng nhỏ đặt bên miệng của anh, “ Thử một miếng đi, mùi vị rất được nha.”

Vốn là một miếng cực nhỏ, cắn một cái là có thể ăn hết rồi, anh bây giờ cố học học theo các tiểu thư khuê các Giang Nam, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, chân mày khẽ nhíu, lộ ra vẻ mặt khó mà nuốt trôi được.

Cô đem nửa miếng còn lại của anh bỏ vào miệng của mình.

Cô không để ý chia sẻ nước bọt với anh, cho dù là cả đời, cô cũng vui vẻ chấp nhận.

Sau khi ăn xong, anh đem mấy miếng bánh ngọt còn dư lại gói mang về, sau khi thanh toán xong thì rời khỏi quán, nhìn cô, " Cơm cũng ăn rồi, tăng ca cùng tôi đi?"

Bửa ăn lãng mạn kiểu pháp chưa thành, hoạt động giải trí này cũng hủy bỏ, xem ra tối nay đâm thủng cửa sổ giấy hết hi vọng rồi.

Nhưng nghĩ đến phải cùng ăn tăng ca, làm chuyện người yêu mới có thể làm, chút lo lắng trong lòng kia trong nháy mắt cũng tiêu tan.

Có lẽ tình yêu thời niên thiếu đều là phấn đấu quên mình cùng kích động thần túy.

Lúc này cho dù có người nói với cô, sau này cô và anh sẽ sống những ngày tháng nghèo khó dựa vào công việc nhặt rác để sống, cô cũng sẽ không chút do dự cùng anh nhặt đến khi tận thế.

Màn đêm buông xuống, dưới ánh hoàng hôn lá gan của cô cũng lớn hơn rất nhiều, gần như cả người đều nằm trên lưng anh.

Thời gian sau khi ăn vẫn là dễ dàng ngủ gà ngủ gật, cộng thêm tối qua quá hưng phấn, lúc trời gần sáng cô mới híp mắt một lát, bây giờ tựa vào đầu gối cũng có thể ngủ say sưa.

Cô nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu: " Em buồn ngủ."

Tốc độ của anh chậm lại, đem xe đạp dừng một bên, " Xuống xe đi, tôi cõng em ngủ."

Đối với sự chủ động này của anh, hợp tình hợp lý ngoài dự liệu.

Sau khi cô xuống xe ánh mắt ý bảo xe đạp, nếu cõng cô thì xe đạp phải làm sao đây?

Anh vẫn có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấu tâm ý của cô, nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt cô, " Người của Tưởng Mộ Thừa sẽ giải quyết vấn đề này."

"..." Nghĩ đến phải tôn trọng anh, tối qua đã nói với anh một câu Tưởng Mộ Thừa sẽ phái người đi theo họ phụ trách an toàn của cô, anh cũng không tỏ ra không vui.

Nằm trên lưng anh, từ khẩn trương hưng phấn lúc đầu, sau đó chầm chậm trở thành bình tĩnh sung sướng, đến cuối cùng là ấm áp có cảm giác an toàn, cũng không biết bản thân thật sự chìm vào giấc ngủ từ lúc nào nữa.

Đợi khi cô tỉnh giấc thì đã nằm trên ghế sô pha.

Ánh sáng trong phòng rất yếu, cô xoa mắt, hồi tưởng lại ký ức cuối cùng là nằm trên lưng của Mộ Thời Phong, tưởng tượng lướt qua tương lai của cô và anh.

Nhớ đến lúc cô muốn sinh cho anh mấy đứa con thì đứt đoạn.

Một tay của cô chống lên sô pha ngồi dậy, đây đại khái chính là phòng làm việc của Mộ Thời Phong.

Không phải phòng làm việc sang trọng của tổng tài bá đạo như trong tưởng tượng của cô, mà là một căn phòng rất đơn giản, diện tích cũng không lớn, bàn làm việc, máy tính, tủ sách còn có chiếc sô pha cô ngủ nữa.

Anh chỉ mở đèn trên tường, hết sức chăm chú gõ bàn phím, hoàn toàn không phát hiện cô đã tỉnh giấc.

Cô không lên tiếng, hai tay ôm đầu gối đặt đầu lên đầu gối, rồi nghiêng đầu ngắm anh.

Dáng vẻ khi anh nghiêm túc làm việc vô cùng giống với Tưởng Mộ Thừa, trên người tỏa ra một khí chất xa cách nhàn nhạt.

Cô nghĩ phàm là con gái lúc nhìn thấy anh làm việc đều sẽ hãm sâu vào đó không thể tự thoát ra.

Bỗng nhiên anh đóng laptop đứng lên, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi bị dọa giật cả mình, " Tỉnh rồi cũng không lên tiếng!"

" Sợ ồn anh làm việc." Cô duỗi người, hỏi anh, " Đây là phòng làm việc của anh à?"

" Ừm."

" Đơn sơ vậy."

Anh đi đến đẩy cửa sổ ra, đốt điếu thuốc, " Tôi cũng không phải tổng tài, cần phô trương như vậy làm gì?"

Tư thế rất tùy ý dựa bên cửa sổ, bất ngờ nói một câu: " Tầng lầu làm việc này chỉ có một mình tôi dùng."

Cả tầng lầu chỉ có một mình anh dùng?

Chẳng phải còn bá đạo hơn tổng tài bá đạo sao?

Cô tò mò, " Có thể tham quan một chút không?"

Anh dặp tắt thuốc, " Đi thôi, đưa em đi dạo."

Sau khi thưởng thức xong cô mới cảm giác sâu sắc được sự mê hoặc của phòng làm việc đơn sơ này.

Tầng lầu này cái gì cũng có, bể bơi, phòng gym, rạp chiếu phim mini, phòng KTV, còn có phòng đàn, đủ loại nhạc cụ, đủ loại đàn, còn có bộ trống nữa.

Tất cả nơi vui chơi giải trí, thiết bị thuộc phòng đàn xa hoa nhất, xấp xỉ 300 cũng có, ánh sang cũng tốt.

Cô đi đến trước dương cầm ngẫu hứng đàn một đoạn, chất lượng âm thanh không tệ, hỏi anh, " Tất cả nhạc cụ ở đây anh đều biết?"

" Một cái cũng không biết."

Đại ca à, anh chọc cười em à, " Vậy mà anh còn mua?"

" Tôi linh cảm tương lai tôi sẽ dùng tới."

"..."

Đi đến trước bộ trống cô cầm dùi trống tùy ý gõ mấy cái.

Trước đây từng học mấy năm đánh trống, cũng rất có thiên phú, nhưng từ sau khi Mộ Thời Phong nhìn thấy tiết học công khai của cô thì cũng không cho cô học nữa.

Nói là lúc trước giống như con khỉ không yên tĩnh, nên phải học nhạc cụ yên tĩnh một chút, nuôi dưỡng khí chất tao nhã thục nữ của đại gia khuê các mà cô thiếu hụt.

Sau này cô liền học đàn violon.

Mộ Thời Phong cũng học theo cô dùng ngón tay gõ gõ, nhưng bộ trống phát ra âm thanh không hài hòa, anh ho nhẹ mấy tiếng, hiếm có ngượng ngùng.

Thì ra anh ngoài trừ không giỏi trà trộn vào toilet nữ, hóa ra còn không giỏi về nhạc cụ nữa.

Mộ Thời Phong hỏi cô: " Thích đánh trống?"

Cô gật đầu, " Dạ, càng thích nam sinh đánh trống hơn, có một loại mỹ cảm điên cuồng không kiềm chế được."

" ..." Ha, lại dám chê anh.

Đi ra khỏi phòng nhạc cụ, cô ngồi ở khu nghỉ ngơi, Mộ Thời Phong pha cho cô một ly cafe, mùi thơm bay khắp nơi, bao phủ mọi ngõ ngách.

Phải nói ở đây không được hoàn mỹ chính là thiếu một phòng nghỉ ngơi, cô tò mò, " Sao không trang bị một phòng nghỉ ngơi? Tối tăng ca vẫn có thể nghỉ ngơi một chút."

Mộ Thời Phong thản nhiên nói, " Tôi trễ đi chăng nữa cũng về nhà, không ngủ ở bên ngoài."

Một câu nói vốn vô ý của anh, nhưng lại khiến cho tận đáy lòng của cô dậy sóng, tựa như cau nói là một bảo đảm đối với cô vậy.

Anh liếc nhìn đồng hồ, " Tôi còn cần hơn một tiếng nữa mới kết thúc công việc, nếu em chán thì chọn một trò em cảm thấy hứng thú để giết thời gian đi."

Cô lấy cớ nhát gan rồi đi theo anh về phòng làm việc.

Những nơi khác có xa hoa đi nữa, cũng không bằng phòng làm việc đơn sơ này có sức hấp dẫn đối với cô.

Ngồi trên ghế sô pha thờ ơ đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng khẽ uống một ngụm cafe do tự tay anh pha, tình cờ còn có thể nhìn trộm anh, thời gian thế này cho dù trải qua hơn một ngàn năm vạn năm, cô cũng sẽ không chán ghét.

Bỗng nhiên Mộ Thời Phong ôm laptop dời đến ngồi cạnh cô.

Cô ngơ ngác nhìn anh.

Thấy hành động quái lạ đối với mình, anh không giải thích bất cứ điều gì, mở máy tính tiếp tục đắm chìm trong thế giới mật mã của chính anh.

Cô nhìn màn hình laptop mấy cái, cũng nhìn không hiểu, nhàm chán thu tầm mắt về.

Trong đầu hưng phấn tiếp tục tính toán tối nay phải làm thế nào mới có thể kết thúc triệt để mối quan hệ ám muội không rõ ràng này.

Bây giờ cô xem như là hoàn toàn hiểu rõ, con người kiêu ngạo như anh, trông chờ anh chủ động tỏ tình, so với sao chổi đụng trái đất thì có tỉ lệ xấp xỉ nha.

Cô không đợi nổi đến lúc kỳ tích này xuất hiện, ngộ nhớ nếu đợi cô hoa tàn ít bướm mà anh cũng không tỏ tình, cô chẳng phải tổn thất nặng nề sao?

Giống như Lý Dương nói, ngộ nhỡ nếu như vì sự rụt rè của cô, anh trở thành gì gì đó của người ta, trở thành cha của con trai nhà người ta, cô có hối hận tiếc nuối đi chăng nữa thì cũng chẳng giải quyết được gì.

Nhân lúc cô còn trẻ trung có chú vốn liếng, nhanh chóng đem anh làm của riêng, tránh cho đêm dài lắm mộng, lo được lo mất.

Tối nay thế nào cô cũng phải làm cho anh trở thành người của cô, đương nhiên là thuộc về cô trên tinh thần nha, còn trên thân thể, đợi cô trưởng thành rồi sau đó tính tiếp.

Nếu trước đây dùng trí không thành, xem ra chỉ có duy nhất một con đường tấn công bằng sức mạnh này khả thi thôi.

Sau khi trải qua một phen suy nghĩ không chắc chắn, không tiết tháo, kế hoạch nhỏ cuối cùng đã có manh mối.

Cô im lặng chuyển sang sô pha đối diện anh.

Anh ngước mắt nhìn cô, mi tâm cau lại, cũng không hỏi nhiều, tiếp tục tiến vào trạng thái làm việc của anh.

Cô ngồi đối diện có lợi cho quan sát tình hình địa thế của địch, bắt đầu sắp đặt thiên la địa võng một lần hành động tóm gọn anh.

Nửa tiếng sau khi bố trí xong kế hoạch hoàn mỹ, chỉ đợi anh kết thúc công việc, cô bắt đầu chủ động tấn công.

Sau này của sau đó cô mới biết, kế hoạch vừa nhìn tựa như cao minh lại tính toán chu đáo này của mình có bao nhiêu ngu ngốc, hết thuốc cứu chữa cỡ nào.

Cuối cùng công việc của anh kết thúc, sau khi đóng laptop lại, dựa trên ghế dựa sô pha vươn người một cái, nhìn cô, " Xong rồi, em buồn ngủ không?"

Giây phút cô mong đợi đã đến rồi, nào có buồn ngủ chứ, nhưng lại nói một câu không thành thật, " Có một chút ạ, đầu óc cũng bắt đầu không tỉnh táo rồi."

Ngay sau đó liền đứng lên, còn làm dáng vẻ đạp đạp chân, giả vờ nói, " Ngồi lâu rồi, chân có hơi chân. Laptop của anh cho em mượn dùng một chút nha, em tìm một thứ."

Nói xong liền đi về phía anh.

Hai chiếc ghế sô pha khá gần chỉ cách nhau một bàn trà.

Bỗng nhiên chân của cô mềm nhũn, kèm theo một tiếng kêu Ui da, cô ngã vào trong lòng của anh.

Được như ý ngyện ôm ấp yêu thương, nhưng điều không được hoàn mỹ là cô không đoán được anh sẽ nhanh chóng nghiêng đầu đi.

Vì thế môi của cô dán lên vành tai của anh.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vậy cũng tạm được, vẫn tốt hơn không ăn được thịt chứ.

Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lúc này của anh, sợ sau khi nhìn sẽ không có dũng khí tiếp tục kiên trì nữa.

Dù sao chuyện không biết xấu hỗ như vậy cô cũng là lần đầu tiên làm, vẫn là có chút chột dạ.

Sau khi chột dạ sẽ dễ dàng lùi bước, cô kiên quyết không cho phép bản thân bỏ dỡ nửa chừng được.

Nếu tính toán đã có sai lệch, vậy thì cô điều chỉnh sai lệch thôi, tiếp tục tiến lên, có bao nhiều người có thể không trải qua một lần thất bại mà thành công được chứ?

Sau khi trấn định bản thân xong, bắt đầu lấy lại sức, tiếp tục tác chiến.

Còn chưa đợi Mộ Thời Phong lên tiếng, cô đã vội vàng nhận lỗi, " Xin lỗi, xin lỗi anh, em không ngờ chân sẽ tê như vậy."

" Em định ôm tôi bao lâu?"

Cô chột dạ le lưỡi: " ... Đứng lên ngay ạ."

Thế là giả vờ dùng sức vịn vào vai của anh, chống tay muốn đứng lên, nhưng bổ nhào một cái, cô lại ngã vào trước ngực của anh.

Lần này, cũng hôn rồi, nhưng...vẫn không phải miệng của anh.

Chuyện làm cho cô bất ngờ không kịp đề phòng là trong nháy mắt cô ngã xuống anh vậy mà lại ngẩng đầu lên, cô hôn được yết hầu của anh, cô luôn đọc tiểu thuyết, biết yết hầu của đàn ông còn nhạy cảm hơn cả miệng nữa.

Sau đó thế giới cũng yên tĩnh lại.

Cô bây giờ thật sự là mệt lả người, cả người nằm trên người anh không dám nhúc nhích.

Bởi vì cô cảm giác được sự khác thường của cơ thể anh, cho nên bước tiếp theo cô phải làm thế nào đây?

Bây giờ còn muốn xấu hổ hơn gấp vạn lần so với lúc trước cô nhìn thấy hết của anh trong toilet nữa.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.