Độc Sủng Thành Hôn

Chương 20: Chương 20:




Môn đầu tiên của kỳ thi giữa kỳ là môn ngữ văn không đội trời chung nhất với Đào Nhiên, sau khi cầm được bài thi cô liền chóng mặt, bài thi này cô cô viết thuận nhất chỉ có tên của và lớp.

Đọc đề từ đầu đến cuối, cô làm được cũng chỉ có 3 câu, 3 câu cộng lại mới được 8 điểm thôi, cách 60 điểm giao ước của Tống Mộ Thừa còn thiếu 52 điểm nữa.

Khi làm đến bài đọc hiểu, cô nhớ lại lời nói của Đàm lão đầu, phải điền đầy hết chỗ trống của bài thi, không có điểm công lao cũng có điểm khổ lao.

Nhức đầu nhất đó là viết văn không dưới 600 chữ, cô đếm số dòng chứa 600 chứ trước rồi sau đó dùng bút chì vẽ cái tam giác làm kí hiệu.

Nhưng khi viết đến 552 chữ, đã là cực hạn của cô tồi, cuối cùng cũng đành chịu, đem một vài câu kinh điển trong đề bài làm văn so với yêu cầu làm văn để làm lời kết, chép xong đoạn cuối cùng, không ngờ còn nhiều hơn hai chữ, 602 chữ rồi.

Khi còn khoảng 30 phút nữa là đến giờ nộp bài, cô xếp bài thi đặt ở góc bàn, cầm giấy nháp lên bắt đầu vẽ, cô vẽ Mộ Thời Phong đang quỳ gối ngón tay chống trên nền.

Môn thi thứ hai là môn toán, 28 phút, cô đã hoàn thành xong toàn bộ bài thi, câu hỏi lớn cuối cùng cô cùng phép tính đơn giản, chỉ hai bước thì đã ra đáp án, sau khi làm xong lại chú thích trong dấu ngoặc điểm kiến thức cô dùng là cái gì, viết công thức ra luôn, thuận tiện cho giáo viên chấm bài thi.

Trước kia tham gia cuộc thi Olympic toán học quốc tế, lúc tập luyện trước khi thi đấu, không chỉ yêu cầu chính xác mà còn đòi hỏi tốc độ, cho nên bây giờ cảm giác làm đề toán cấp 2 cũng giống vậy, trong số 20 sinh viên đại học học trước lớp tăng giảm liên tuc, chẳng có tính khiêu chiến gì cả.

Khi được 30 phút cô muốn nộp bài, lại nhớ đến thầy giáo dạy toán từng đặc biệt dặn dò cô, bảo cô không thể tạo thành bóng ma tâm lý quá lớn cho các học sinh khác, thế là nằm lên bàn bắt đầu ngủ.

Ngủ chưa được bao lâu, giáo viên giám thị liền đi đến gõ lên bàn của cô, nhắc nhở khi thi không được ngủ, chuyện cô ghét nhất chính là ngủ mà bị người khác làm phiền, cũng không để ý đến bóng ma tâm lý gì nữa, trực tiếp nộp bài, chuẩn bị đến căn tin gọi cơm cho Đại Mộ Mộ.

Lúc này không chỉ có cấp 2 thi toán, cấp 3 cũng đang thi toán, trong sân trường yên tĩnh chỉ có cơn gió lạnh đầu mùa đông thổi qua âm thanh lá rụng xào xạc vang dội.

Ra khỏi lớp học, xa xa đã nhìn thấy Mộ Thời Phong đang dựa vào thân cây xanh bên đường, hai chân bắt chéo nhau, lười biếng cúi đầu xem điện thoại, ánh mặt trời chiếu lên gò má của anh, cô lại nhìn thấy màu sắc, liền lấy điện thoại ra chụp ngay vài tấm hình.

Vốn muốn đến căn tin gọi cơm bày tỏ một lần, xem ra vẫn chậm một bước rồi, anh vậy mà lại nộp bài sớm hơn cả cô nữa, cô đến gần, anh ngẩng đầu lên, dường như chưa tỉnh ngủ, còn ngáp một cái nữa, “ Em không đến thì tôi cũng sắp ngủ luôn rồi.”

Phản ứng đầu tiên của cô chính là: “ Anh chưa thi sao?”

Anh lười biếng nhìn cô, cười: “ Chưa nữa.”

Đệt, tùy hứng như vậy, “ Giáo viên của anh không tìm anh tính sổ à?”

Anh trả lời chẳng liên quan, “ Tôi cả ngày không đi học, nếu không cẩn thận thi được nhất lớp, thì bọn họ sống thế nào đây?” Anh lại thêm một câu nữa, “ Nhất là Tống Tử Mặc.”

“ ... Anh có thâm thù đại hận với Tống Tử Mặc à?”

Anh đưa tay nhận lấy túi chuyên dụng đi thi trong tay cô, ý bảo bây giờ cô đến căn tin, lúc này mới chậm rãi nói: “ Bây giờ thì chưa có, không có nghĩa là sau này cũng không có.”

Cô buột miệng nói ra, “ Anh có bị chứng hãm hại vọng tưởng không?”

Anh túm cổ của cô dùng sức xoa xoa, “ Đào Nhiên, tôi phát hiện em và người khác trao đổi cái gì, đều là thường xuyên trích dẫn câu nói kinh điển, sao vừa đến khi viết văn liền bắt đầu táo bón thế?”

Đào Nhiên: “…”

Anh vẻ mặt cười xấu: “ Để tôi đoán xem bài làm văn hôm nay của em viết được bao nhiêu chữ? 601 hay là 602?”

“…”

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, anh cười đến run người, “ Sẽ không đem yêu cầu liên quan của đề làm văn của người ta , dùng để làm ý chính chứ?”

“…” Cụ nhà anh, bắt nạt cô ôn nhu nhã nhặn vậy chứ, cô không thể nhịn được nữa cản trước mặt anh, đưa tay ra muốn túm tóc của anh, nhưng anh cao hơn cô nhiều lắm, cái cổ ngửa về phía sau, cô liền rơi vào khoảng không, với không tới.

Cô vẻ mặt ảo nảo muốn giẫm chân của anh, phản ứng của anh nhanh hơn cô nửa nhịp, lùi về sau một bước, cô giậm lên nền xi măng, dùng lực quá lớn, lòng bàn chân vừa đau vừa tê.

Trong lúc cô đang cảm nhận chân phải có phải đã bị tàn phế mất rồi không, anh bỗng nhiên ném túi chuyên dụng đi thi của cô bên cạnh chân. Khom người ôm hai chân của cô lên.

Cô kêu lên một tiếng sợ hãi, hai tay theo bản năng vịn lấy vai của anh, cô vẫn còn chưa tỉnh hồn, anh lại thản nhiên nói một câu, “ Bây giờ có thể với được tóc của tôi rồi đấy.”

Ngực của cô không nén được phập phồng, đối với chiêu bài bỉ ổi anh không chơi theo lẽ thường, cô không có chút khả năng chống đỡ nào, rõ ràng là bị anh chiếm tiện nghi, nhưng biểu hiện là vì cô muốn.

Cằm của anh nâng lên, dùng tư thế thành kính nhất ngước mắt nhìn cô, khiến cho cô trong chốc lát ảo tưởng anh yêu cô. Cô quay mặt đi chỗ khác không nhìn đối diện với anh, lúc nhìn thấy giáo huấn của trưởng viết trên tầng lớp học, đầu óc của cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, đây là trường học, đâu chứa chấp những kẻ càn quấy như bọn cô.

Cô giãy giụa muốn xuống, “ Mộ Thời Phong, thả em xuống, đây là trường học đấy.”

Anh lại bắt đầu vô sỉ, “ Có tin tôi cứ như vậy ôm em đến căn tin không?”

Anh đang nói cái quái gì vậy chứ, nhưng trên miệng vẫn ngoan ngoãn trả lời, “ Tin, anh nói gì em cũng đều tin hết.”

“ Lần sau còn túm tóc của tôi nữa không?”

“ Không túm nữa.” Anh tin không?

Anh thả cô xuống, khom lưng nhặt túi chuyên dụng đi thi bên cạnh chân lên. Cô nhân cơ hội dùng sức vò tóc của anh một cái, sau khi vò xong liền sãi bước chạy nhanh về phía căn tin.

Lúc Mộ Thời Phong đi đến căn tin, căn tin lớn như vậy lúc này chỉ có 2 người bọn họ dùng cơm, Đào Nhiên đã gọi xong cơm, hai tay nâng má, mỉm cười với anh.

“ Đừng tưởng em bán manh thì tôi sẽ tha cho em, món nợ này tôi sẽ ghi lại trước, sau này tính chung luôn.”

Được nha, tốt nhất có thể tính với cô cả đời.

Thức ăn mặn buổi trưa là thịt kho tàu, cô chỉ ăn thịt nạc, còn phần mỡ cô nuốt không trôi, một miếng thịt cô ăn hết phần thịt nạc sau đó đem phần mỡ đặt vào một góc của đĩa.

Mộ Thời Phong liếc nhìn cô, sau đó đưa hết thịt trong đĩa của mình cho cô, rồi lại đem phần mỡ bị cô chê bỏ vào đĩa của mình.

Gò má của cô trong nháy mắt nóng hừng hực, chuyện thân mật như vậy không phải chỉ có vợ chồng mới làm như vậy sao, hơn nữa cũng không phải tất cả ông chồng đều không chê nước bọt của vợ mình.

Anh nói: “ Đào Nhiên, biết bài thơ này của Mẫn Nông không?”

Cô tìm trong đầu nửa ngày, không có kết quả, mờ mịt lắc đầu.

Anh chế nhạo nói: “ Ồ, tôi đã quên ngữ văn của em không giỏi, hỏi em thơ cổ cao thâm như vậy thật sự có chút làm khó em mà.”

“ …” Anh chút thịt của anh dễ vậy sao, vẫn phải chịu đựng sự đả kích về lời nói.

“ Cả bài thơ em không nhất định thuộc lòng, nhưng có hai câu chắc hẳn em từng nghe chứ, ai biết trong đĩa thức ăn, từng hạt đều vất vả.”

Hở? Bài thơ này cô biết nha, tên là Mẫn Nông? Không phải tên Buổi trưa gặt lúa sao?

Anh chỉ vào phần thịt mỡ trong đĩa của mình, lại chỉ vào chữ lớn trên tường của căn tin, lời nói nghiêm khắc: “ Chúng ta phải học cách quý trọng, lãng phí đáng xấu hổ.”

Kiểm tra chính sử buổi trưa, cô trên cơ bản cũng là áp dụng chiến thuật đoán và mò, câu hỏi ngắn và câu hỏi tự luận phía sau, cô liền đến câu có từ liên quan trong bài trắc nghiệm xuống, cô cảm thấy đề vài như vậy không có đáp án tiêu chuẩn, đều là thứ nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí mà thôi.

Trên đường tan học về nhà, cô nhìn bên ngoài cửa sổ xe, khẽ hát, Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm sườn mặt của cô mấy giây, “ Con đây là giải trừ hiểu lầm rồi à?”

Đào Nhiên giật mình, quay đầu nhìn anh ta, “ Hiểu lầm gì ạ?”

“ Còn giả vờ với cậu!”

Cô cười ngượng ngùng, “ Chỉ là cảm thấy hôm nay thi rất thuận lợi mà.”

Tưởng Mộ Thừa lắc đầu, không hỏi nhiều nữa.

Cô bỗng nhiên đụng về phía anh ta, xin anh chỉ bảo, “ Cậu ơi, cậu nói xem con có nên chủ động đâm thủng lớp cửa sổ giấy kia giữa con và anh ấy không? Tỏ tình gì đó với anh ấy á.”

Tưởng Mộ Thừa như có điều suy nghĩ nhìn cô nói: “ Còn cần đâm? Không phải từ lâu đã bị con móc thủng rồi à?”

“…”

Hình như đả kích có hơi quá rồi, sau đó lại anh ủi cô: “ Con không cần chủ động, cứ đợi cậu ta đem lớp cửa sổ giấy bị con móc lỗ chỗ kia xé bỏ là được.”

“ …” Cậu ơi, cậu thật sự là đang an ủi con sao?

Tưởng Mộ Thừa chuyenr chủ đề, hỏi: “ Ngữ văn lần này có thể thi được 40 điểm không?” Bởi vì rất có khả năng anh ta muốn đi họp phụ huynh cho cô, nhưng anh ta không có sự kiên nhẫn của Thẩm Lăng, có thể nghe vào giáo huấn của giáo viên. Nếu thì được 40 điểm, vậy thì có tiến bộ, nói không chừng giáo viên còn có thể khen thưởng một phen.

Đào Nhiên nhếch miệng không trả lời, lần này không được đánh giá điểm nữa, cứ xem giáo viên chấm thi có tán thưởng bài viết văn khác loại của cô không, có thể cho cô điểm cao không nhỉ.

Thấy cô không nói, biểu cảm còn rất đa cảm nữa, Tưởng Mộ Thừa sờ sờ đầu của cô, “ Không sao, thi 32 điểm cũng là tiến bộ rồi.”

Cô muốn nói là ngộ nhỡ chỉ thi được có 30 điểm thì phải làm sao đây? Khẽ thở dài một cái, nhìn Tưởng Mộ Thừa, “ Cậu ơi, ngày mai con còn có hai mộ thi, chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ một chút không?”

Tưởng Mộ Thừa khẽ đáp, “ Được.”

Cô cười xào quyệt, “ Ngày mai vừa hay là thứ 6, sau khi thi xong con muốn ra ngoài thư giản một chút.”

Anh ta hỏi: “ Con muốn thư giản thế nào?”

Cô đắn đo chọn lời nói: “ Khoảng thời gian này lớp chúng con có mấy học sinh rất chiếu cố con, con muốn mời họ ăn bửa cơm rồi đi hát một chút.”

Tưởng Mộ Thừa sao có thể không nhìn thấu chút ý đồ nhỏ này của cô chứ, không hỏi nhiều nữa, lấy một tấm thẻ đưa cho cô: “ Tùy con chơi, nói trước với con nhé, cậu sẽ phái người đi theo, bọn họ chỉ phụ trách anh toàn của con, cậu sẽ không hỏi thăm bọn họ hành tung của con đâu.”

Cô vẫn là tin được cậu, anh ta nói sẽ không hỏi thì sẽ không hỏi nhiều. Cô vui vẻ đem tấm thẻ nhét vào trong balo, đang nghĩ ngày mai nên làm thế nào, mới có thể làm cho Mộ Thời Phong cam tâm tình nguyện đem lớp cửa sổ giấy thủng lỗ chỗ kia xé bỏ đây.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.