Độc Sủng Phế Hậu

Chương 36: Chap-36




Chương 36: TRỞ LẠI

Trên dưới nước Sở Nguyên đều nghe tin Ninh gia muốn kết thông gia với Chu gia, liền không khỏi ngạc nhiên. Vốn dĩ Chu gia quyền thế không có, ngoại trừ được vị công tử Chu Ninh Quân gọi là có chút tài cán ra, còn lại chỉ như một vị quan huyện không hơn không kém. Lại nói đích tử của Ninh gia là Ninh Khang, đam mê tửu sắc, lêu lổng rong chơi không thiếu thứ gì. Cuộc hôn phối này làm cho nhiều người không khỏi nghi ngại cho số phận của vị tiểu thư Chu Tiểu Nhu kia.

" Phụ thân, Nhu Nhi không thể gả cho Ninh gia! " - Từ lúc nghe tin về hôn phối giữa mình và Ninh Khang, Chu Tiểu Nhu đã không ngừng phản đối. Vốn dĩ nàng không ham thích việc cùng một nam nhân chung chăn gối, huống hồ từ trước đến nay, nàng chính là chưa từng gặp nam nhân này.

" Rầm! " - Chu lão gia lúc này nổi giận thật sự, đập tay xuống bàn, hai mắt trừng trừng nhìn nàng:" Hỗn láo! Con gái lớn phải gả chồng, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Từ lúc nào Chu gia ta lại có đứa con gái không có phép tắc như ngươi? "

Từ nhỏ là một tiểu nha đầu ngang ngạnh, Chu Tiểu Nhu sao lại có thể để người khác tùy ý muốn đem nàng gả đi đâu thì gả. Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy mặt bàn, ánh mắt ngoan cường trả lời :" Nữ nhi trước giờ không luồn cúi trước người khác. Phụ thân, người đừng ép con! "

" Ngươi.... Ngươi... " - Chu lão gia nghe xong, không nhịn được liền ôm ngực mà thở mạnh. Trên dưới Chu gia một phen kinh hãi, cả Chu phu nhân cũng hoảng hốt ôm lấy ông, cố gắng xoa dịu:" Lão gia, sức khỏe quan trọng. Để thiếp khuyên nhủ Tiểu Nhu."

Nhưng bà chưa kịp mở lời, Chu Tiểu Nhu đã như một cơn gió bay đi mất, không để lại chút vết tích. Chỉ còn lại tiếng thở dài của Chu lão gia :" Cái con nha đầu này! "

Chu phu nhân vừa xoa lòng ngực của ông, vừa rót một ly trà đem đến trước mặt ông:" Lão gia đừng quá phiền lòng, Tiểu Nhu còn nhỏ dại như vậy, gả đi sớm chỉ sợ người ta chê cười. Hay là... "

Trong tâm can của bà không muốn Tiểu Nhu gả vào nhà quan to chức trọng. Nữ nhân, thân phận càng cao, càng khó sống yên ổn. Đứa con gái bảo bối của Chu gia, vốn dĩ là không nên gả vào Ninh gia.

Lại một tràng thở dài não nề của Chu lão gia. Bàn tay ông run rẩy cầm lấy tách trà nóng, cố dùng hơi ấm của nước trà để trấn tĩnh lại.

Bên ngoài, một đợt tuyết rơi xuống. Đã sang đông, cảnh sắc cũng đã thay đổi. Lạnh lẽo đến nao lòng người.

******

Chu Tiểu Nhu khoác một chiếc áo lông cừu, chạy đến Lã Hân Viện. Đây là nơi Chu gia làm việc, tuy nói Chu gia trước giờ quyền lực hạn hẹp, nhưng nơi này có thể xem là hoa mỹ đến kỳ lạ.

Bốn bề Lã Hân Viện là cảnh tượng tuyệt đẹp. Phía Đông và Bắc có thể nhìn thấy hồ Vọng Thiên, quanh năm một màu nước biếc. Còn nói phía Tây chính là hướng về phía hoàng cung, đứng ở lầu cao nhất có thể nhìn thấy được bao quát nơi cung cấm trang nghiêm.

Chu Tiểu Nhu một thân mảnh mai, hà hơi vào lòng bàn tay để sưởi ấm. Ánh mắt nàng thích thú nhìn về nơi cấm cung, trong lòng tự hỏi trong đó có bao nhiêu đẹp đẽ. Tuyết rơi phủ trắng xóa cả một vùng, phía dưới đường, người dân hối hả chạy qua rồi biến mất trong làn tuyết mờ ảo.

Khẽ đưa tay hứng một bông tuyết vừa rơi xuống, mi tâm Chu Tiểu Nhu dao động, trong lòng là một mớ hỗn độn rối rắm. Tiếng xe ngựa phi nhanh trên nền tuyết, rồi dừng lại trước cửa viện. Môi nàng nở nụ cười như hoa, vén y phục lên cao, chạy thật nhanh xuống, thanh âm như một tiểu nha đầu thấy kẹo hồ lô: " Đại ca, huynh về rồi!"

Nam nhân kia cởi chiếc áo khoác lông cừu vương đầy tuyết, nhìn thấy nữ hài tử kia, mày kiếm nhíu lại :" Tiểu Nhu, sao muội lại ở đây?"

Nhanh như một cơn gió, nàng chạy đến ôm lấy cánh tay Chu Ninh Quân, cười cười nói nói:" Muội có việc muốn nói với huynh!"

" Việc gì? " - Vừa nói, Chu Ninh Quân vừa lấy chiếc áo lông cừu khác khoác vào, sai nô bộc mang thêm than sưởi đến. Từ nhỏ, Chu Tiểu Nhu nàng không chịu nổi hàn khí, nên chỉ cần tuyết vừa rơi, đại ca nàng sẽ sai người đem thêm than đến cho nàng. Ở đâu cũng vậy, khiến cho lúc cạnh hắn, nàng đều cảm thấy rất an tâm.

" Phụ thân muốn gả muội đi!" - Bàn tay rắn chắc đang chỉnh lại áo khoác cho Chu Tiểu Nhu ngừng lại, ánh mắt của hắn có chút thâm trầm, rồi lại trở lại vẻ bình thản :" Cũng tốt, muội cũng đã lớn rồi, chuyện này cũng bình thường thôi. "

Nói đoạn, Chu Ninh Quân chỉnh lại áo khoác cho nàng xong, liền quay lưng bước vào thư phòng. Từ đầu đến cuối, hắn không để ý thấy gương mặt nàng ngỡ ngàng và cái cắn môi mếu máo của vị muội muội này. Chu Tiểu Nhu không bỏ cuộc, lẽo đẽo theo hắn bước vào thư phòng, hai tay nắm tay áo hắn, gương mặt lộ ra vẻ uỷ khuất :" Đại ca, muội không muốn gả cho Ninh Khang. Vả lại từ đầu muội đã nói muội chỉ muốn...."

" Không được nói càn! "- Câu nói của nàng còn chưa hết đã bị cái trừng mắt của hắn chặn lại. Đôi mắt đang sáng lấp lánh lập tức tối đi, khóe mắt phủ một tầng nước. Chu Ninh Quân nhìn thấy, thở dài một hơi, đưa tay lên xoa đầu của nàng:" Nhu Nhi, ta và muội không thể ở cùng một chỗ, huống hồ là huynh muội ruột thịt, chuyện đó... vốn dĩ là không thể ?"

" Muội... "- Thanh âm của Chu Tiểu Nhu yếu ớt dần, đôi bàn tay cũng buông lỏng. Tâm tư của nàng hiện giờ trống rỗng đến kỳ lạ, hơi thở khó nhọc. Khẽ xoay lưng, nàng nở nụ cười ngây ngốc, cười đến điên dại.

Quả nhiên là Chu Tiểu Nhu nàng ngu ngốc, tự đa tình. Hai chữ huynh muội này, làm sao có thể nói không màng đến liền không thể màng đến? Nhân gian gian này, sẽ chẳng ai hiểu cho tình yêu đáng ghê tởm này của nàng.

" Tách...tách... "- Một giọt lệ rồi hai giọt lệ, rơi xuống nơi gương mặt được điểm trang tỉ mỉ, che mờ đi cả nụ cười kia. Hai bàn tay siết chặt lấy đôi vai mảnh khảnh kia, cố ngăn nó không run rẩy.

Chu Ninh Quân dang hai tay muốn ôm nàng vào lòng, nhưng đôi tay vừa đưa lên lại buông thõng xuống. Bên ngoài tuyết vẫn rơi, lạnh lẽo nhưng vẫn không thể bằng lòng người. Xoay lưng về phía nàng, thanh âm của hắn bình thản như không có gì xảy ra :" Người đâu, đưa tiểu thư về phủ!"

Một tên nô bộc chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, khôn ngoan ngậm miệng, lại gần đỡ Chu Tiểu Nhu. Khẽ xua tay tỏ ý không cần, nàng bước từng bước ra xe ngựa. Tâm trí nàng trống rỗng, vô định, ngay cả giày cũng không mang vào.

Trên thư phòng, Chu Ninh Quân nhìn nữ nhân kia đau lòng, tâm can cũng đột nhiên bất định. Nhưng tình cảm này, vốn dĩ là không thể, từ đầu chính là không thể nào. Bóng xe ngựa khuất dần trong làn tuyết trắng xoá, cô độc một mình.

********

Ninh Nghi từ từ mở mắt, cảm thấy toàn thân rất mệt mỏi. Nhìn quanh, nàng chợt nhận ra, nơi đây không phải tẩm cung của nàng. Bàn tay bất giác sờ lên bụng, bảo bảo vẫn an toàn. Trong lòng nàng cảm thấy có chút sợ hãi.

" Người đâu? " - Ninh Nghi cất tiếng kêu yếu ớt. Nhưng không một ai đáp lại nàng. Tâm nàng run lên. Đây là đâu? Ái Châu đang ở đâu? Tại sao nàng ở đây?

Ninh Nghi ôm bụng, vịnh lấy tấm màn che đầu giường, yếu ớt kêu lại lần nữa :" Người đâu? Ái Châu? "

"Cạch!"- Cánh cửa mở toang ra, mang theo chút ánh sáng khiến cho gian phòng có chút sinh khí. Ninh Nghi thở dài một hơi, sự sợ hãi của nàng lắng xuống một chút. Nhưng kẻ bước vào lại không phải Ái Châu.

Thân ảnh cao lớn che đi bớt ánh sáng, khiến mi tâm Ninh Nghi dao động mãnh liệt. Nàng run run dụi mắt, lẩm bẩm :" Là mơ... là mơ... "

Nhưng thân ảnh ấy càng lúc càng tiếng lại gần nàng, mang theo hương trầm bao bọc lấy nàng. Phụng nhãn bất chợt ướt nhòe, không để tâm bản thân đang mang thai, muốn chạy lại ôm lấy người đó, bất cẩn ngã xuống giường. Thanh âm của nàng yếu ớt nhưng trần đầy vui mừng :" Hoàng thượng... "

" Cẩn thận! "- Sở Định Long cúi xuống đỡ nàng dậy, mày kiếm khẽ nhíu lại. Nữ nhân này, bụng đã to đến vậy lại không biết cẩn trọng. Dường như vẫn chưa tin vào mắt mình, Ninh Nghi khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn, cuối cùng lại bật khóc nức nở ôm chặt hắn:" Hoàng thượng, là người, là người thật rồi... "

Vốn định gỡ tay nàng ra, nhưng nhìn nữ nhân này mặt đã đẫm lệ, Sở Định Long cũng không nỡ. Dù gì hắn và nàng ấy cũng đã ở cạnh nhau rất lâu. Huống hồ hắn nợ nàng cũng rất nhiều.

" Long, thiếp nấu cháo xong rồi. Vị tỷ tỷ ấy tỉnh chưa? " - Một thân thanh y bưng theo một chén cháo nhỏ chạy vào, gương mặt rạng rỡ vô cùng. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, liền khựng lại.

Nhìn thấy nữ nhân kia, Sở Định Long lập tức đẩy Ninh Nghi ra, tiến đến cầm chén cháo, mỉm cười :" Tịch Nhi, đây là Ninh Nghi, là bằng hữu của ta."

" Chào tỷ tỷ! "- Sau khi nghe hắn nói, Tương Tịch liền khôi phục dáng vẻ vui vẻ lúc nãy, ôm lấy tay Sở Định Long nói :" Muội muội là thê tử của Long! "

" Thê tử? " - Khi vừa nghe hai từ đó, Ninh Nghi cảm thấy xung

quanh thoáng chốc tối sầm lại. Nhưng hai người trước mắt nàng, ân ân ái ái, khiến người ta ganh tỵ. Tương Tịch vừa cười vừa đặt tay lên bụng mình :" Đúng vậy a, Tịch Nhi là thê tử của Long ca, sau này bảo bảo của Tịch nhi sẽ gọi Long ca là phụ thân! "

Ánh mắt của Ninh Nghi nhìn xuống vùng bụng còn chưa nhô lên của nàng, hơi thở càng lúc càng khó khăn. Cắn chặt môi, nàng nhìn thẳng Sở Định Long, mong hắn sẽ phủ nhận. Nhưng đáp lại nàng, hắn chỉ hôn nhẹ lên trán của Tương Tịch, ôn nhu nói:" Mau ra ngoài, ta có chút chuyện cần bàn với nàng ấy. "

Tương Tịch nở nụ cười nhẹ nhàng, nhón chân lên hôn má của hắn, sau đó gật đầu với Ninh Nghi mới chịu ra ngoài. Gian phòng chỉ còn lại mình nàng và Sở Định Long.

" Thiếp cứ nghĩ mình cùng hoàng thượng âm dương cách biệt, vĩnh viễn không thể gặp lại... "- Thanh âm của Ninh Nghi có tới mấy phần thê lương, cả ánh mặt cũng nhìn hắn ai oán khôn nguôi:" Nhưng mà cuối cùng, hóa ra người chẳng những không sao, còn ở đây cùng phế hoàng hậu kia làm phu thê kết tóc."

Ngữ khí của Ninh Nghi đầy tức giận, bàn tay nắm chặt lấy cổ áo hắn, lệ rơi đầy mặt :" Người có biết, thiếp ở trong cung, có bao nhiêu thương nhớ người, phải trải qua những chuyện gì hay không? "

Đáp lại nàng cũng chỉ là sự im lặng của hắn. Ninh Nghi bật cười, cười đến khuynh thành, nhưng lệ vẫn cứ rơi. Tâm nàng như bị đâm một nhát thật sâu, đau đớn đến cùng cực :" Thần thiếp quên mất, hoàng thượng bận ở đây chăm sóc thê tử, làm sao có thời gian bận tâm thiếp ra sao? "

" Nàng đang mang thai, đừng kích động, mau nghỉ ngơi đi. "- Cuối cùng hắn cũng trả lời nàng, nhưng vẫn là lảng tránh câu nàng hỏi. Ninh Nghi nhìn xuống bụng mình, bất giác cười tự giễu. Phải rồi, nàng đang có thai không phải sao, nhưng mà hắn có biết, đứa con này vốn dĩ không phải của hắn. Cả đời Ninh Nghi nàng dành cả tâm can cho Sở Định Long, kết cục thế nào? Tâm hắn hôm nay đã không dành cho nàng nữa rồi.

"Cạch!" - Sở Định Long đặt chén cháo xuống bàn, quay lưng bước ra cửa:" Trẫm còn việc cần làm, tối sẽ đến gặp nàng. "

Nói đoạn, liền biến mất. Ninh Nghi khụy xuống, tay ôm lấy chiếc bụng đã vượt mặt của mình, oa khóc nức nở. Từ trước đến nay, trước mặt người khác, nàng là thiên kim vạn bảo, là phi tần với bao quyền lực trong tay, chưa bao giờ rơi lệ. Nhưng hôm nay, tâm nàng.... quả thật rất đau...

Ngoài trời, lũ chim bắt đầu hót lên những khúc hát vui vẻ, duy chỉ có lòng người đã chết đi tự lúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.