Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 63




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 63: Đọa ma.

Kinh Ngạo Tuyết còn chưa biết Thẩm Lục Mạn đã chết.

Nàng vội vàng đến bên người Liễu Nhi, đem nàng cẩn thận xem xét nhiều lần, phát hiện người nàng không bị thương, thậm chí cũng không vste tích gì, nàng mới thở dài một hơi.

Hôm nay nàng đã bị dọa sợ.

Nàng ôm Liễu Nhi, ôm chặt thân hình nhỏ bé trong lòng, lại lo lắng hoảng sợ nói: "Liễu Nhi, con làm mẫu thân sợ muốn chết a!"

Liễu Nhi cũng ôm chặt cổ nàng, lớn tiếng khóc nói: "mẫu thân, là con không tốt, lỗi của con."

"Sao có thể? Liễu Nhi là hải tử ngoan, đây không phải lỗi của con."

Kinh Ngạo Tuyết vội trấn an nàng, vì đây vốn không phải lỗi của Liễu Nhi, vì sao Liễu Nhi bị hại còn phải nhận lỗi?

Nàng lại nhớ đến kiếp trước, trước khi mạt thế xuất hiện, có một nữ hài trong cô nhi viện bị cưỡng gian, những đứa nhỏ khác cùng a di đều chỉ trích nàng, nói nàng buổi tối không nên chạy ra ngoài chơi, không nên tùy ý tiếp xúc với người lạ.

Nữ hài đó bình thường tính tình yếu đuối, khi tuổi còn rất nhỏ đã phải ra ngoài kiếm tiền, xã hội không nhận lao động trẻ em, nhưng cũng có vài chỗ nhận con nít làm việc.

Qua việc này, nàng không thể gượng dậy được, sau đó cũng không biết đã đi đâu.

Khi đó Kinh Ngạo Tuyết còn nhỏ, nên không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại tự mình trải qua chuyện của Liễu Nhi, nàng cũng không chịu được sự sai trái này.

Bị bắt cóc không phải lỗi của Liễu Nhi, nàng chỉ là hài tử bốn tuổi, xấu xa nhất chính là kẻ đã làm chuyện này.

Nàng cảm thấy may mắ vì giữ lại mạng Lưu quản sự, lần này về thôn, nàng nhất định rút da lột gân Lưu quản sự, cho hắn chịu mọi dằn vặt, thập đại cực hình mãn thanh từng cái được nếm đủ.

Nước mắt Liễu Nhi như châu rơi, khóc thút thít nói: "mẫu thân, là lỗi của con, nương thân nàng..."

Bị nhắc đến, Kinh Ngạo Tuyết mới chú ý đến Thẩm Lục Mạn đang nằm trên đất, vừa rồi nàng thấy Thẩm Lục Mạn nằm trên đất, tưởng rằng nàng bị thương hay mệt mỏi,

Nàng không nghĩ nhiều, vì nàng biết Thẩm Lục Mạn rất thông minh, thủ đoạn lại lợi hại, nhất định sẽ không có chuyện gì.

Nàng ôm Liễu Nhi đến cạnh Thẩm Lục Mạn, kéo tay nàng, thần kinh thô cảm giác cổ tay Thẩm Lục Mạn có chút cứng, nhưng nàng không để ý.

Mà nói với Thẩm Lục Mạn: "thê tử, may có ngươi, ngươi..."

Liễu Nhi trong ngực nàng run rẩy, khóc nói không đủ một câu, nàng muốn nói là nương thân đã chết, nhưng Tiểu Hôi có thể làm cho nàng sống lại, nhưng lại nghẹn quá nhiều ở cổ họng, nàng... nàng nói không được.

Kinh Ngạo Tuyết nói xong, Thẩm Lục Mạn cũng không trả lời nàng.

Thẩm Lục Mạn đang mệt sao? hay là nàng bị trọng thương?

Kinh Ngạo Tuyết hoảng loạn, vươn tay sờ má Thẩm Lục Mạn, da nàng nhẵn nhụi trơn mềm, nhưng nhiệt độ cơ thể đã không còn.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Quốc sư đứng cách đó không xa cười lạnh nói: "ngươi có bị ngốc không a, lẽ nào không nhìn ra bán yêu này chết rồi? nói đến ngươi là thê lang của bán yêu này a, đúng là hay thật, bán yêu là thứ hiếm có, lại bị ngươi gặp được còn thành hôn, ta ở tu tiên giới nhiều năm, chuyện này cũng là lần đầu nhìn thấy."

Toàn thân Kinh Ngạo Tuyết cứng ngắc, nàng nghe không hiểu quốc sư đang nói gì, cũng có thể nàng không dám tin.

Nàng run rẩy đưa tay sờ nhịp đập của Thẩm Lục Mạn, mạch cổ tay, động mạch cổ cũng không, đến cả tim cũng không đập.

Thân thể Thẩm Lục Mạn đang lạnh dần, cũng cứng lại.

Kinh Ngạo Tuyết từng thấy qua nhiều người chết, nàng cứ nghĩ nhìn thấy thi thể gì, thì vẫn có thể sống được, nhưng trước mắt....

Không đúng, nhất định không đúng!!

Ngô Chí Dũng cùng những người xung quanh, lại nghe quốc sư nói, Cố Bạch Vi lúc này đang ôm chặt Ngô Mộng Thu trong lòng, vẻ mặt thương tiếc nói: "trời ơi! thật kinh khủng."

Ánh mắt Tần Diệc Thư rũ xuống, nhưng hôm nay không phải lúc để đánh, phải nghĩ cách làm sao thoát được tay quốc sư, rời khỏi Lưu phủ nguy hiểm này, mới là quan trọng.

Nàng đồng cảm với cảnh ngộ gia đình Kinh Ngạo Tuyết gặp phải, nhưng nàng từng chinh chiến nhiều năm, thảm cảnh nào mà chưa thấy qua, trong lòng đã sớm chết lặng.

Nàng nhìn quốc sư, cười nhạt một tiếng nói: "quốc sư đại nhân, lần này thực sự không đúng lúc, có mấy hạ nhân trong Lưu phủ, giữa ban ngày, công khai vào thôn bắt hài tử, mà hài tử này thân phận đặc biệt, ta không thể không đến cửa đích thân đòi hài tử."

"Đám nhỏ là người thân của thuộc hạ ta, vì lo lắng bọn chúng bị hại, liền mạo hiểm xông vào trong phủ tìm, hiện tại ngươi ở đây cũng đã thấy, việc này là ta xử lý không tốt, ta ở đây hướng ngươi nói một tiếng làm phiền, ân tình của quốc sư ta sẽ nhớ kỹ, ngày khác nhất định sẽ báo đáp ngươi."

Quốc sư nghe vậy, nheo mắt lại nói: "Tần tướng quân nói vậy quá nghiệm trọng, hôm nay ta chỉ thấy có vài tiểu tặc ban đêm xông vào Lưu phủ thôi, một người trong đó còn gây bất lợi cho ta, đã bị ta xử tại chỗ, ta..."

Nàng còn chưa nói hết, Kinh Ngạo Tuyết đã lạnh lùng hỏi: "Thẩm Lục Mạn là bị ngươi giết?"

Quốc sư cười một tiếng nói: "ai kêu nàng không biết lượng sức mình, Tần tướng quân, ta..."

Nháy mắt, Kinh Ngạo Tuyết đã buông Liễu Nhi trong ngực xuống, công kích quốc sư đại nhân.

Nàng dùng mộc hệ dị năng ngưng kết thành dây xích huỳnh quang xanh lục, chặn đường lui của quốc sư, hỏa linh ngưng tụ trên tay, một quyền đánh về phía quốc sư.

Quốc sư không có phòng bị, cũng không coi một tu sĩ luyện khí ba tầng như Kinh Ngạo Tuyết ra gì, dù sao đẳng cấp giữa hai người chênh lệch quá nhiều.

Nhưng mà, không phòng bị kịp, kết qua bị Kinh Ngạo Tuyết đấm một quyền vào giữa mặt.

Nắm tay đối phương như cuồng phong vũ bão đánh lên người nàng, nàng muốn tránh, nhưng tránh không được dây xích huỳnh quang, nàng muốn phản kích nhưng Kinh Ngạo Tuyết không đấu pháp thuật với nàng, mà dùng thân thể để đánh.

Quốc sư ở tu tiên giới giống nhiều đạo tu khác, chỉ chú trọng tu hành công pháp, không có để ý đến rèn luyện thân thể.

Lúc này nàng giống như bao cát ngu đần, bị Kinh Ngạo Tuyết đánh không ngừng.

Tuy nàng là tu sĩ trúc cơ kỳ, cũng đã sớm dùng linh khí rèn luyện thân thể, nắm tay đối phương có đánh cũng không quá đau.

Nhưng nhiều người nhìn như vậy, quốc sư vừa liếc mắt nhìn, đã thấy mọi người mắt trừng miệng ngốc, biểu tình ngẩn ra.

Quốc sư thở hổn hển, miễn cưỡng làm một cái phòng ngự, để nắm tay Kinh Ngạo Tuyết đánh vào mặt phòng ngự.

Nàng chật vật đứng dậy, lạnh lùng lau khóe miệng nói: "ngươi to gan a."

Kinh Ngạo Tuyết dường như không nghe thấy lời nàng, nắm tay tự mình đánh lên phòng ngự.

Quốc sư thấy vậy sửng sốt, phòng ngự này dùng linh khí tạo thành, tu vi nàng bao nhiêu thì phòng ngực chắc bấy nhiêu, chỉ với tu vi luyện khí ba tầng như đối phương thì không thể đánh vỡ được.

Nhưng ánh mắt đối phương, chính là liều mạng, ánh mắt sói đói hổ vồ.

Bên trong hung hãn sát khí, so với ma tôn nàng từng gặp ở tông môn ma tu còn đáng sợ hơn.

Trên người đối phương mơ hồ lóe lên quang mang màu đỏ, mặc dù nắm tay đánh đến nát da, nàng vẫn muốn phá phòng ngự này, muốn giết chết nàng.

Quốc sư run rẩy toàn thân, nàng ở tu tiên giới nhiều năm qua, đây là lần đầu gặp phải đối thủ liều mạng như vậy.

Vốn chỉ là một con kiến hôi thôi, mà dám....

Quốc sư vừa tức vừa sợ trong lòng, đứng nhìn ám vệ bên cạnh cả giận nói: "còn đứng đó làm gì? mau bắt nàng lại cho ta!"

Ám vệ nghe vậy vội nhào đến, Kinh Ngạo Tuyết liền tránh được công kích của mọi người.

Nàng híp đôi mắt sung huyết, nhìn ám vệ trước mắt, những ám vệ này đều là tu sĩ luyện khí kỳ do quốc sư dạy dỗ, linh khí nhân gian không đủ, nếu muốn tăng tu vi, chỉ có thể dùng cách của ma tu, chính là thải âm bổ dương.

Mà đám ám vệ này, trên tay cũng không một ai sạch sẽ.

Kinh Ngạo Tuyết giơ tay liếm máy trên mu bàn tay, mùi máu kích thích lửa giận, thiêu hủy đại não, nàng không quan tâm mọi chuyện, cũng không coi ai ra gì.

Nàng chỉ muốn làm một chuyện, giết chết nữ nhân trước mắt này, giết chết quốc sư hại chết Thẩm Lục Mạn.

Nhứng kẻ nào cản nàng, nàng không quan tâm đều sẽ giết hết.

Nàng cong môi cười lạnh một tiếng, toàn thân bốc lên ngọn lửa xanh lục, đây chính là năng lực của nàng, trước đó chưa thử qua, hiện tai nàng muốn đại khai sát giới dùng máu trả máu.

Ám vệ bị ánh mắt hung ác của nàng bức lui, trên mặt đã sợ hãi, nhưng quốc sư ra lệnh, bọn họ không dám không nghê, chỉ dám hét to công kích về phía Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết cắn chặt răng, đem linh khí rót vào hai chân của mình, cả người như thiểm điện được đốt nóng, nàng muốn giết, muốn báo thù, giết hết đám cản đường này.

Dưới tay không chút lưu tình, dùng cách máu me nhất, mộc hệ dị năng trên tay trái rồi tay phải, ngưng tu thành lưỡi dáo trong suốt.

Nhắm ngay thân thể ấm áp trước mắt, nàng trực tiếp dùng tay đâm xuyên ngực, kéo ra những bộ vị nắm được, có lúc là tim, có lúc là ruột, có lúc là gan.

Máu cùng nội tạng rơi đầy đất, trên mặt nàng là nụ cười điên cuồng, ám vệ đột kích nàng, cước bộ nàng lảo đảo vài cái, không cố kỵ tiếp tục giết người.

Nàng không quan tâm mọi thứ, mọi thứ xuất hiện trước mặt nàng đều phải chết.

Ánh mắt nàng, chặt chẽ nhìn quốc sư sau lưng những kẻ này.

Quốc sư sợ đến toàn thân đều là mồ hôi, lẩm bẩm nói: "không thể nào, nàng chỉ là tu sĩ luyện khí ba tầng, không thể."

Sao lại có tu sĩ luyện khí ba tầng mạnh như vậy, nói nàng là tu sĩ trúc cơ kỳ còn tin được.

Thật đáng sợ, nhất là thủ đoạn máu me này, vố số tiếng kêu thảm thiết, đầy đất là nội tạng, thậm chí là âm thanh kêu gào.... những kẻ này không thể cản nàng bước đến giết chết mình.

Lần đầu tiên quốc sư thấy sợ như vậy, sợ một tu sĩ cấp thấp hơn mình nhiều.

Bọn họ là tu sĩ còn như vậy, những phàm nhân khác đứng xem có người sợ đến run rẩy, thậm chí có người còn tiểu trong quần.

Cố Bạch Vi vội che mắt Ngô Mộng Thu và Ngô Tầm Xuân, Tần Diệc Thư cũng nheo mắt lại, đối với cảnh tưởng giết chóc kinh khủng này, cũng có chút khó chịu.

Trên chiến trường thỉnh thoảng địch nhân cũng nổi điên như vậy, nhưng dù gì bọn họ còn sợ đau, còn có chút lý trí, nhưng Kinh Ngạo Tuyết trước mắt...

Nàng có những thứ này, nàng lúc này không giống người, mà giống cái máy giết chóc, từ nụ cười trên mặt nàng cũng có thể thấy được, nàng hưởng thụ mấy thứ này.

Nàng hung hăng nghiền ép mọi thứ, ám vệ sau một hồi bị nàng giết gần hết.

Trên người nàng cũng không khá hơn, toàn thân đều là vết đao kiếm, cả người như là từ trong bồn máu đi ra.

Ngô Chí Dũng lúc thấy Kinh Ngạo Tuyết công kích, cũng muốn lên hỗ trợ, nhưng mà....

Đây không phải cách đánh mà nhân loại nên có, hắn đi tới nói không chừng cũng bị Kinh Ngạo tuyết giết chết.

Hắn không làm được, liền đến bên cạnh Liễu Nhi, ôm lấy Thẩm Lục Mạn trên đất đã chết, đến sau lưng Tần tướng quân.

Liễu Nhi rơi nước mắt đi theo sau hắn, mẫu thân còn đang giết người bên kia, nàng không muốn qua quấy rồi nàng, nương thân còn sống, nàng phải chính mắt nhìn nương thân sống lại.

Nàng thực sư có chút sợ, nhưng nàng lại cảm giác được Tiểu Hôi đang vui vẻ, Tiểu Hôi vui đến nhảy nhót.

Liễu Nhi vuốt tim Thẩm Lục Mạn, thầm nói: "Tiểu Hôi, xin ngươi! sau này ta nhất định sẽ nghe lời ngươi."

Tiểu Hôi liếc mắt, vừa rồi nàng đã chắp nối thân thể Thẩm Lục Mạn, nhưng linh khí ở Lưu phủ khô kiệt, lại có nhiều người ngoài, ở trong viện cũng có giới hạn, không thích hợp cho nàng kích phát huyết mạch của Thẩm Lục Mạn.

Ngược lại bản thể của Thẩm Lục Mạn là dây leo, còn có thể kéo dài được vài ngày, nàng còn nhiều thơi gian.

Nhưng trận giết chóc trước mắt này quá đặc sắc, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

Trước đó nàng chỉ cảm thấy Kinh Ngạo Tuyết là một nhân loại bình thường yếu đuối, nhưng không ngờ nàng lại lợi hại như vậy, trên người tả ra ma khí, quá thuần khiết.

Không sai, Kinh Ngạo Tuyết đã tẩu hỏa nhập ma.

Ha ha, đạo tu nhập ma, huống chi người này trên thân có đại khí vận, người như vậy nhập ma, căn bản không cần tích lũy tu vi, cũng có thế nháy mắt tiến giai vài cấp.

Cho nên Kinh Ngạo Tuyết càng đánh càng lợi hại, máu me sát khí trên người càng đậm.

Chỉ cần cho nàng một kích cuối cùng, nàng sẽ hoàn toàn rơi vào ma đạo, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.

Tiểu Hôi là yêu tu, quan hệ với nhân tộc cùng ma tộc không tốt, chính là tam phương quan hệ đối lập.

Nhưng phần lớn thời gian luôn yên tĩnh như gà, thỉnh thoảng hơn mấy ngàn năm mới ra ngoài làm chuyện ma tộc, nàng đương nhiên càng ghét nhân tộc, giữa nhân tộc đáng ghét cùng yêu tộc cách mỗi 50 năm còn có một trận huyết hải thâm cừu.

Yêu tộc cùng nhân tộc, vốn là chiến đấu không ngừng, nàng ước được nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết đọa ma.

Nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết giết chết ám vệ tàn bạo, còn tiếp tục đánh phòng ngự của quốc sư.

Sắc mặt quốc sư sợ đến trắng bệch, trong lòng không muốn tiếp tục như vậy, tự ái của nàng không cho phép một tu sĩ luyện khí kỳ ba tầng nho nhỏ đánh mình.

Vừa rồi là nàng không phòng bị, cho dù người trước mắt có lợi hại thế nào, nàng là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, sao có thể sợ nàng được.

Hiện tại tinh thần Kinh Ngạo Tuyết không bình thường, chính là cơ hội tốt của nàng.

Nàng biết mất khỏi phòng ngự, xuất hiện phía sau Kinh Ngạo Tuyết, dùng bảo kiếm bản mạng của mình, đâm vào tim Kinh Ngạo Tuyết.

Liễu Nhi thấy vậy, vội vàng hô: "mẫu thân, phía sau!"

Nhưng đã quá muộn, động tác của quốc sư mắt thường khó thấy được, chờ mọi người thấy rõ, bảo kiếm đã xuyên qua tim Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết cúi đầu nhìn bảo kiếm xuyên ngực mình, dùng tay máu thịt be bét túm lấy thân kiếm, máu lan khắp ngực, nàng hé miệng, máu liền phun ra tung tóe.

Quốc sư đắc ý nắm chuôi kiếm xoay một vòng nói: "bất quá chỉ là tu sĩ cấp thấp, chịu được thì thế nào, còn không phải giống thê tử của ngươi, bị ta đâm chết?"

Kinh Ngạo Tuyết lại phun ra một ngụm máu, cổ họng phát sinh tiếng cười khặc khặc.

Liễu Nhi chạy đến chỗ nàng, đây là màn cuối cùng nàng nhìn thấy, sau đó....

Mắt nàng tối sầm, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ.

Quốc sư rút bảo kiếm ra, cười lạnh một tiếng nói: "không biết tự lượng sức mình."

Kinh Ngạo Tuyết ngã xuống đất, Liễu Nhi vội vươn tay ôm nàng, hôm nay nàng chịu quá nhiều đả kích, nhưng vì tuổi quá nhỏ không làm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.