Truyện được đăng tại AzTruyen.net
" Từ hôm nay, các ngươi sẽ chung sống ở cung Vạn Hoa. Ta sẽ là người quản giáo và dạy các ngươi cung nghi cung quy." Tô tổng quản là một phụ nữ mảnh khảnh, vẻ nghiêm nghị khiến cho các tú nữ đều nể sợ.
Điện Vạn Hoa quả thực rất sơ sài giản tiện, đồ đạc đã cũ, rèm trướng đều có chút sờn, không khí đầy mùi ẩm mốc,mà các tú nữ đều xuất thân danh môn, tất cả mọi người, kể cả Ninh Nhược Đình, đều miễn cưỡng mà chấp nhận. Hoàng thượng từ khi đăng cơ đây là lần đầu tuyển tú, gần đây lại đề cao tiết kiệm, đâm ra điện Vạn Hoa bên này cũng không được tu chỉnh.
" Đầu tiên là hành lễ với các quý nhân trong cung và các vị khanh thần... Các ngươi nghe cho kĩ lời ta. Tay phải đặt lên tay trái, để sang phải, đặt lên hông bên phải... Sau đó, chân nhún xuống nhẹ nhàng." Tô tổng quản đứng phía trước làm mẫu, để cho các tú nữ học theo.
Nhược Đình than thầm trong lòng, thực phức tạp a!
Khác với nàng, những người khác cực kỳ thành thạo, xem ra mấy chuyện này đối với họ đã tập thành quen từ lâu, việc dạy dỗ này chỉ là lấy lệ.
" Sao dáng vẻ của ngươi cứng nhắc vậy?" Tô tổng quản chau mày, bất ngờ đập vào vai nàng một cái.
Nàng giật mình nhìn lại phía sau, liền đón được ánh mắt không hài lòng đang trừng mình.
" Làm lại!" Tô tổng quản nghiêm khắc nói.
Sao lại phải làm lại? Nàng đã làm đúng theo lời bà ta rồi mà?
Nàng luống cuống chỉnh lại tư thế, phải làm sao cho đúng đây?
Tô tổng quản vẫn nạt" Chưa được, làm lại!"
Thật ức chết đi được! Ninh Nhược Đình luống cuống không biết làm sao. Nàng không muốn bị quát mắng như thế này, còn trước mặt bao nhiêu người, nàng như một đứa ngốc làm mỗi một việc đơn giản mà cũng không xong.
Mấy tú nữ xung quanh đắc ý được xem kịch vui, che miệng cười khúc khích.
Ừm, phải duyên dáng... Ninh Nhược Đình bình tĩnh lại, đứng thẳng người, sau đó điều chỉnh tư thế.
" Được rồi." Tô tổng quản nhướng mày, ở đâu ra lại có một cô tiểu thư vụng về thế này, dạy dỗ thật mất công, gửi trả về tư gia cho rồi, tránh cho thái hậu nhìn thấy lại không vui.
Phù! Nghe câu "được rồi" của Tô tổng quản thật nhẹ cả người.Ninh Nhược Đình giống như trút bỏ được gánh nặng, nhưng trong lòng thầm mắng lễ nghi cổ đại mấy trăm lần.
Bên ngoài vang lên tiếng thông truyền.
" Thái hậu giá lâm!"
"Nô tài tham kiến thái hậu." Tất cả thái giám cung nữ đều kính cẩn hành lễ, các tú nữ cũng vội vàng làm theo.
" Miễn lễ."
"Tạ ơn thái hậu."
Nhược Đình rụt rè ngước mắt nhìn lên.
Thái hậu là một phụ nữ đứng tuổi, nhưng gương mặt còn nhiều nét thanh tú tuổi thanh xuân, trên người y phục gấm đẹp đẽ, toàn thân toát ra khí chất cao quý khiến người khác không dám lại gần.
Thái hậu ánh mắt quét qua một lượt, liền dừng lại.
" Triệu Uyển Nhi, từ nay ngươi chuyển đến Ninh Vân Các đi. Cung qui cung nghi ai gia miễn, từ hôm nay ai gia sẽ cho người dạy ngươi học múa."
" Tạ thái hậu ân điển!"
Triệu Uyển Nhi vui mừng tạ ơn, không quên đưa ánh mắt đắc ý liếc nhìn các tú nữ khác, bộ dạng dương dương tự đắc đáng ghét vô cùng. Việc này đã tỏ rõ ý tứ của thái hậu đối với Triệu Uyển Nhi, khiến cho ai cũng nhận ra rằng chuyện nàng ta trở thành người đứng đầu lục cung chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hẳn nào có tin đồn nàng ta được chọn làm hoàng hậu. Không phải nói một tháng sau mới tuyển hay sao? Tất cả tú nữ phải sống ở nơi tồi tàn này, còn riêng nàng ta được sung sướng sao? Thật quá bất công!
Thái hậu một cái liếc mắt nhìn đến tú nữ khác cũng không có, xoay mình rời đi. Tuy nhiên, các tú nữ khác cũng không nản chí, đối với họ, chỉ cần được trở thành cung tần đã, sau này từng bước, từng bước leo lên cũng không thành vấn đề.
" Cung tiễn thái hậu!"
" Khoan đã!"
Tất cả ánh mắt vẻ sững sờ đều hướng về Ninh Nhược Đình.
" Thái hậu nương nương, tại sao Triệu Uyển Nhi lại được thiên vị như vậy chứ? Triệu Uyển Nhi được miễn học cung qui cung nghi, lại được chuyển tới nơi tốt hơn, thật không công bằng!" Nàng nhớ đến vị tú nữ phòng bên cạnh, vì trong gian phòng quá bụi, khiến cho nàng ấy ho khan suốt đêm, nàng là một người xa lạ nghe còn cảm thấy xót ruột. Nàng cũng không vọng tưởng cái loại đối đãi đặc biệt kia, chỉ hi vọng điều kiện ở đây tốt hơn một chút. Tất nhiên, vị tú nữ kia cùng với nàng đều không phải con gái đại thần, nếu không thì điều kiện cũng không tệ đến nỗi ấy. Lần này thái hậu chủ trì tuyển tú, kết quả gần như đã định trước, mấy việc dạy dỗ kiểm tra này chẳng qua là làm dáng mà thôi, cho nên chẳng ai rỗi hơi đối tốt với mấy người xuất thân không tốt. Nhất là nàng, ngày đầu tiên đã bị Triệu tiểu thư kia xem không vừa mắt...
" Ngươi nói cái gì thế hả? Ngươi có biết ta là..." Triệu Uyển Nhi vừa nghe đến, liền hung hăng mà xông lên, chẳng thấy chút nào phong phạm của một tiểu thư danh môn khuê tú, e là một dân nữ bình thường cũng không bằng. Thái hậu nhíu mày nhìn nàng, trong lòng hận rèn sắt không thành thép, nếu nàng không phải đích nữ, thì cháu gái bà có liền mấy đứa như vậy, làm sao sẽ chọn nàng ta!
Thái hậu khoát tay ra hiệu cho Triệu Uyển Nhi, nàng ta lập tức im bặt, ánh mắt vẫn như cũ hướng Ninh Nhược Đình đe doạ.
" Ngươi là đang chỉ giáo ai gia cách quản hậu cung sao?" Thái hậu nhìn Ninh Nhược Đình bằng ánh mắt dò xét, trong giọng điệu đầy ý tứ cảnh cáo nàng, nên biết an phận một chút.
Nhược Đình không nhanh không chậm nói " Tiểu nữ quả thực không dám, nhưng..."
Thái hậu lập tức ngắt lời nàng, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
" Nếu ngươi đã thấy như vậy là bất công, được, vậy ai gia hạn cho ngươi ba ngày ở đây học xong cung qui cung nghi, nếu ngươi làm được, ai gia sẽ để ngươi chuyển tới Ninh Vân Các cùng Triệu Uyển Nhi học tập... Nếu ngươi không học được,...ai gia sẽ phạt ngươi hai mươi trượng và trả về tư gia. Rõ chưa?"
Mọi người hít vào ngụm khí lạnh, đối với nữ nhân mềm yếu như các nàng, hai mươi trượng cũng muốn nửa cái mạng a!
Đã đâm lao phải theo lao thôi! Cung qui cung nghi trên phim cổ trang có thừa, nàng cũng xem rất nhiều, ba ngày thì ba ngày! Bây giờ, lời nàng nói giống như mũi tên rời cung, không cách nào quay lại. Ninh Nhược Đình chấn chỉnh tinh thần, chung quy cảm thấy hành động vừa rồi của mình có sốc nổi, nhưng mà cái tính ở hiện đại nhất thời không kiềm xuống được. Tiểu Thanh bên kia đã sợ hết hồn, hốc mắt đều hồng lên. Ninh Nhược Đình nói mấy câu trấn an nàng, thầm dặn bản thân sau này thu liễm tính tình một chút.
" Vâng, thưa thái hậu."Ninh Nhược Đình cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định.
" Hồi cung!"
" Cung tiễn thái hậu." Bên trong trăm miệng một lời. Thái hậu vừa rời đi, mọi người buông xuống vẻ dè dặt khi nãy, liên tiếp nhìn về phía Ninh Nhược Đình, vẻ mặt thương hại có, coi thường có, mà chờ xem kịch vui cũng có.
Phượng giá của thái hậu vừa khuất, mọi người tản đi, Tô tổng quản lập tức túm lấy Ninh Nhược Đình, vẻ mặt thật khẩn trương.
" Ngươi mất trí rồi sao?"
"Tô tổng quản, xin người trong vòng ba ngày hãy dạy cho tiểu nữ toàn bộ cung qui cung nghi." Nàng biết Tô tổng quản coi chuyện này là không thể nào, nhưng vẫn kiên định phó thác cho bà.
" Ngươi có biết cung qui cung nghi rất phức tạp tỉ mỉ không? Để học xong phải mất ít nhất bảy ngày!"
" Tiểu nữ sẽ cố gắng hết mình!" Nhược Đình kiên quyết nói, bây giờ ngoài nghiến răng mà học, nàng còn có thể làm cái gì a. Nàng đối với năng lực tiếp thu của mình rất có tự tin, đặc biệt là khả năng ghi nhớ. Đừng quên chuyên ngành của nàng chính là khảo cổ học, sử mà nàng phải ghi nhớ, không chỉ là vài quyển sách đâu.
" Ngươi nghĩ chuyện gì chỉ cần hai chữ cố gắng là sẽ thành sao?" Tô tổng quản không nhịn được quở trách, nhiều năm lăn lộn ở nơi này cho bà biết, người đứng ra đầu sóng ngọn gió thế này thường chết rất nhanh.
" Xin tổng quản chiếu cố!" Nàng như cũ không thay đổi chủ kiến. Bây giờ dùng lời nói cũng chẳng chứng minh được cái gì, nàng sẽ dùng kết quả chứng minh cho tất cả mọi người thấy.
Bỗng nhiên Tô tổng quản có thiện cảm với tú nữ này. Một nữ nhi mà kiên định như vậy, thực hiếm có!
" Thôi được, ta sẽ giúp ngươi."
" Đa tạ tổng quản."
" Nhưng ngươi nên nhớ, nếu học không thành, ngươi sẽ phải chịu phạt hai mươi trượng!" Hai mươi trượng này, đánh lên thân thể một thiếu nữ, cũng đủ để nằm liệt giường cả tháng không gượng dậy nổi.
" Tiểu nữ đã ghi nhớ."
Tô tổng quản đã nói liền làm, lập tức dẫn nàng đi bắt đầu học tập.