Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Sáng sớm, Ninh Nhược Đình tới điện Trường Thọ thỉnh an thái hậu. Đây là theo lẽ thường, chính là bày tỏ lòng tôn kính với mẹ chồng không sai.
Đến nơi, thái hậu lại sai người ra nói, thân thể mệt mỏi, không tiếp nàng. Thái độ hạ nhân có chút khó xử, một bên thái hậu là chủ tử, không thể trái ý, một bên là quý phi được hoàng thượng sủng ái, đắc tội rồi sẽ khó sống không biết chừng.
"Nương nương, thái hậu rõ ràng không để nương nương vào mắt." Tiểu Thanh ở bên bực bội thay chủ tử, bộ dáng rõ ràng là hoàng thượng chưa vội, thái giám đã gấp.
" Mặc kệ, như vậy càng tốt, ta cũng không muốn gặp lão bà đó!" Ninh Nhược Đình không hề che giấu suy nghĩ mà nói thẳng ra. Nàng vốn không thích làm bộ làm tịch, không đến gặp thái hậu, cũng đỡ mất công diễn vai nàng dâu hiền thảo. Lôi Thừa Vũ nói rõ với nàng vai trò của nàng, đối với nàng chính là định tâm hoàn. Miễn là nàng không gây ra cái tội gì không thể tha thứ, tin là không ai có thể khó dễ nàng.
" Nương nương, bây giờ hồi cung ạ?"
"Ta muốn tới Ngự uyển." Ở trong cung vừa bí bách vừa buồn chán, chi bằng ra ngoài ngắm nhìn một chút.
Ninh Nhược Đình cùng Tiểu Thanh và bốn tì nữ nữa, một đoàn đi vào Ngự uyển.
Bên cạnh hồ Yên Hoà có một lầu xây trên mặt nước, nàng vào trong đó nghỉ ngơi, lại sai tì nữ mang đến trà nóng cùng điểm tâm.
Bây giờ là mùa hạ, cây cối xanh tốt, hoa cỏ quanh đây đều là những thứ hiếm lạ, rực rỡ đủ màu, Ninh Nhược Đình nhìn không chán mắt, thật là cảnh đẹp ý vui. Thế nhưng ông Trời thích trêu chọc người, tâm tình tốt đẹp của nàng chẳng kéo dài được lâu.
Nàng ngồi an an tĩnh tĩnh như vậy được một lúc, liền thấy ba tài nhân cùng chiêu nghi, cả Triệu Uyển Nhi đi tới. Trong lòng thầm nghĩ, nếu như họ không phải là đến gây sự, nàng cũng rất vui lòng tiếp đón đây, con người thường có lòng yêu cái đẹp, nàng cũng không ngoại lệ, ngắm những nữ nhân tươi đẹp này cũng khá vui mắt.
Chỉ trừ Triệu Uyển Nhi, các phi tần đều phúc thân " Quý phi nương nương cát tường!"
Nàng không để tâm cho một miếng bánh vào miệng. " Miễn lễ."
" Quý phi nương nương, người không tới thỉnh an thái hậu hay sao?" Triệu Uyển Nhi vẻ đắc ý hỏi, thái hậu nương nương làm như vậy, biểu thị rõ ràng cho toàn bộ hậu cung thấy, bà không để tân quý phi vào trong mắt. Không phải ngày sóc vọng, nên các phi tần không nhất thiết phải cùng đến thỉnh an, Ninh Nhược Đình đi rồi, Triệu Uyển Nhi dẫn theo đám nữ nhân kia đến sau lại được cho vào, đây là thái hậu tỏ rõ thái độ với Ninh Nhược Đình.
Biết rõ còn cố hỏi. Nhược Đình thầm nghĩ, tính xem xem nên đáp trả như thế nào.
Nàng biết lão bà này cố ý làm nàng mất mặt, nhưng không đến lượt đám oanh oanh yến yến này đến chọc giận.
"Hôm qua đáng nhẽ cung Vĩnh Thuỵ đã thuộc về chiêu dung muội muội, cuối cùng thế nào lại về tay ta, trong lòng ta thực áy náy... không muốn đến đó gặp muội..."
Mặt Triệu Uyển Nhi chuyển từ xanh sang trắng, thẹn quá hoá giận " Đừng vội đắc ý!"
Nàng lơ đãng đến nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, quay sang Tiểu Thanh " Tiểu Thanh, ngươi nói, bây giờ trong hậu cung phẩm cấp của ai lớn nhất?"
Tiểu Thanh không hiểu những lời này của nàng có ý gì " Dĩ nhiên là nương nương người!"
" Vậy ngươi nói, vừa rồi Triệu chiêu dung đã hành lễ chưa?" Ninh Nhược Đình làm như điềm nhiên nhấp một ngụm trà, nhưng trong lời nói lại ẩn giấu bẫy rập.
" Hồi nương nương, không có ạ!" Tiểu Thanh đã hoàn toàn hiểu ra ý đồ của nàng, cực kỳ phối hợp diễn một màn chủ xướng tớ tuỳ.
" Chiếu theo cung qui, phạt thế nào?" Nàng chống cằm, ánh mắt đăm chiêu, làm như thực sự có điều cần cân nhắc.
Tiểu Thanh cũng đã được học cung nghi cung qui, chuyện này dĩ nhiên biết rõ.
" Nương nương, tội vô lễ như vậy, nhẹ phạt vả miệng, nặng phạt đánh trượng!"
"Được, Triệu Uyển Nhi, phạt ngươi tự vả miệng mười cái." Ninh Nhược Đình phất phất tay, bộ dáng biếng nhác, ý bảo Triệu Uyển Nhi tự mình giải quyết.
"Cái gì?" Triệu Uyển Nhi không dám tin, giọng nói điêu ngoa rít lên, khiến cho Ninh Nhược Đình càng khó chịu.
"Ngươi không hiểu lễ nghi, còn bị điếc?" Nàng làm ra bộ dáng nghi hoặc "Tự vả miệng mười cái!" Vẫn thấy nàng ta ngây ra không động thủ, lại tiếp "Ơ, không ra tay? Để người của bản cung tới, sợ là mặt ngươi nhìn không ra hình dạng đâu!"
" Ngươi!" Triệu Uyển Nhi tức nghẹn, giơ tay lên, chỉ thẳng vào mặt Ninh Nhược Đình, giận đến ngón tay cũng run run. Yêu nữ chết tiệt này, vì nàng ta mà con đường thái hậu an bài cho nàng đều xáo trộn cả, nếu không có nàng ta, nàng sẽ thuận lợi nắm lấy phi vị, đoạt được sủng ái của hoàng thượng. Đợi qua năm sau, dựa vào địa vị của phụ thân, hậu vị còn không phải là vật trong túi? Thế nhưng từ đâu nhảy ra nữ nhân đê tiện này!
" Ngươi? Ngươi cái gì? Còn không xem lại mình? Chỉ là một chiêu dung nhỏ bé còn dám lớn lối?" Ninh Nhược Đình cao giọng nói, lộ ra tức giận.
Triệu Uyển Nhi, ta là người thù dai, chỉ trách ngươi kiếm chuyện trước.
Triệu Uyển Nhi nhớ đến lời dặn của thái hậu, cố nén xuống nói "Thần thiếp cùng nương nương đều là người mới tiến cung, thần thiếp có lỗ mãng, xin nương nương bao dung."
" Nếu ngươi không tự vả miệng, ta liền giúp ngươi, thế nào?" Ninh Nhược Đình làm như không nghe thấy nàng ta nói gì, nàng uể oải đứng dậy, làm ra vẻ thực sự đến đánh Triệu Uyển Nhi.
Tỳ nữ bên cạnh Triệu Uyển Nhi không nhịn được quỳ xuống cầu xin thay chủ tử, vài người tần phi đi cùng cũng mở miệng, chỉ có điều không ai thật lòng, họ đang trông chờ toạ sơn quan hổ đấu, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Vị quý phi này xuất thân so ra kém, nhưng có thể nhìn ra hoàng thượng đối nàng thiên vị, chỉ là chưa ấm chỗ đã vội phát uy, chiêu dung có thái hậu chống lưng sẽ không nhẫn nhịn lâu.
Triệu Uyển Nhi cắn răng, bắt đầu tự đánh vào mặt mình.
Doãn Kiều Ninh, ngươi nhớ đấy!
Ninh Nhược Đình điềm nhiên thưởng trà, rõ ràng bày ra bộ mặt đang xem trò vui.
Đánh đến cái thứ năm, chiêu nghi đột nhiên lên tiếng " Quý phi nương nương, chiêu dung muội muội tính tình còn non nớt... muội ấy biết lỗi rồi... người hãy bỏ qua cho muội ấy..."
Thượng Quan chiêu nghi- Thượng Quan Yên này từ khi vào cung nổi tiếng nhu hoà lương thiện, nhưng đã vào hậu cung, chẳng dám tin ai thiện lương được nữa. Ninh Nhược Đình cũng chưa có ấn tượng xấu gì về người này, thậm chí có chút tán thưởng nàng, nhưng không vì thế mà đổi ý.
Ninh Nhược Đình lạnh giọng :
" Tiếp tục."
Không ai lên tiếng nữa, mấy nữ nhân này chẳng ai ưa ai, có điều không lộ ra ngoài mặt mà thôi, bây giờ có người thay họ dạy dỗ kẻ luôn ngang ngược nhất, dại gì không đứng một bên xem kịch hay?
Từ phía xa, Lôi Thừa Vũ một thân hoàng bào, ung dung tiêu sái bước đi, đem cảnh trong lầu thuỷ tạ chứng kiến từ đầu tới cuối.
Hắn nhếch khoé miệng, nhanh chóng bước lại gần. Nàng có tiết mục hay, hắn không thể không đến xem.
Triệu Uyển Nhi tát tới cái thứ tám, hắn cũng tới nơi.
" Hoàng thượng vạn phúc kim an!"
Mọi người đều quỳ xuống, mấy người len lén đưa mắt nhìn nhau, không biết hoàng thượng đến rồi,
còn có kịch tính gì nữa đây, họ vừa lo sợ vừa mong chờ.
" Bình thân." Lôi Thừa Vũ cho cung tần và hạ nhân đứng lên, hắn chưa kịp ngồi xuống, đã có người thảm thiết nắm lấy vạt áo hắn mà kêu oan.
Triệu Uyển Nhi khóc lóc lớn tiếng
" Hoàng thượng, người hãy làm chủ cho thần thiếp!"
Hắn ngồi xuống cạnh Ninh Nhược Đình, nàng tự nhiên có một cảm giác khó chịu vô cớ, không phải hắn tới đây vì thương hoa tiếc ngọc, muốn cứu Triệu Uyển Nhi đấy chứ? Nàng đây cũnh hơi kéo đến sự chú ý, nhưng mà...
Lôi Thừa Vũ quay sang nàng, tay chỉ chỉ Triệu Uyển Nhi đang quỳ dưới đất.
" Nàng đánh mấy cái rồi?"
Nàng kiềm nén hoài nghi trong lòng, đáp "Hồi hoàng thượng, làm tám cái vả miệng." Ninh Nhược Đình rõ ràng nói từng chữ một, có vẻ tự tin, nàng chiếu theo cung qui mà làm, chẳng có gì phải e dè.
Lôi Thừa Vũ thong thả nhấp một ngụm trà, mới nói " Sao ít thế? Nàng nhân từ là tốt, nhưng nếu không nghiêm khắc, hạ nhân sẽ khinh nhờn."
Tất cả mọi người, kể cả Ninh Nhược Đình, đều ngạc nhiên nhìn hắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, bệ hạ đây là tới trợ uy.
Hắn lại tiếp: " Còn bao nhiêu lần nữa?"
" Hoàng thượng, còn hai lần nữa." Ninh Nhược Đình miễn cưỡng mở miệng.
Hắn hướng Triệu Uyển Nhi nhàn nhạt nói: " Xem như lần này quý phi khai ân với ngươi. Tiếp tục vả miệng đi!"
Triệu Uyển Nhi nuốt giận, tiếp tục đánh.
Hai cái tát này, so với tám cái trước, lại đau hơn nhiều, nàng ta thấy rõ cảm giác rát bỏng hai bên má. Vốn muốn cáo trạng trước, để hoàng thượng thương tiếc một phen, thấy quý phi lòng dạ hẹp hòi ác độc mà mất đi thiện cảm, không ngờ lại một phen ăn đau cùng mất mặt.
Ninh Nhược Đình thở phào.Ở trong cung chán ngấy như vậy, hắn cứ tuỳ tiện vui thú với phi tần, vậy cũng phải để nàng bày vài trò tiêu khiển như thế chứ!
Đợi đám cung tần rời đi rồi, hạ nhân cũng lui ra ngoài.
Hắn nhàn nhạt nói, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu " Đắc tội với nàng, xem ra nàng tuyệt đối không bỏ qua!"
" Nàng ta coi thường thần thiếp. Thần thiếp sẽ không để ai khi dễ mình!" Ninh Nhược Đình kiên quyết nói. Kể cả hôm nay không có hắn đến, phối hợp làm nên tiết mục đặc sắc này, một tay nàng cũng sẽ trừng trị Triệu Uyển Nhi đến nơi đến chốn. Tất nhiên sự có mặt của hắn càng làm nàng vững tâm hơn, đây chính là cái gọi là cáo mượn oai hùm.