Độc Sủng Manh Phi

Chương 116-1: Vương gia VS Tiểu Vũ




Edit: tart_trung​

Xe ngựa của Tử Lạc Vũ dần dần đi xa, Lan phó tướng thu tầm mắt, một tay hắn ta đập lên trên vai quan binh kiểm tra xe ngựa của Nam Cung Tử Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi ngươi thấy đôi mắt nam tử kia màu gì?”

Quan binh kia chân chó nói: “Bẩm phó tướng, thuộc hạ nhìn thấy đôi mắt nam tử kia là màu đen”.

Màu đen? Phó tướng Lan nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó, vừa rồi trong chớp mắt hắn ta thấy đó là màu tím, chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác mà thôi?

“PHó tướng, có phải nam tử kia có vấn đề gì không? Thuộc hạ lập tức bắt hắn ta về”. Quan binh kia nắm lấy đại đao bên hông, chỉ đợi phó tướng gật đầu nói được liền lập tức xông lên, bắt xe ngựa trở lại.

“không cần, không có vấn đề gì”. Phó tướng Lan ngăn binh sĩ đang xúc động kia lại, đảo mắt nhìn bức họa thiếu nữ trong tay một chút, trong lòng cười nhạo: mới nhỏ như vậy đã là hồng nhan họa thủy, lẳng lơ mê hoặc quân chủ, nếu lớn rồi ai còn có thể chịu nỗi chứ?

Bên trong xe ngựa…

Hai tay Tử Lạc Vũ chống cằm, trực tiế nhìn chằm chằm đôi mắt tím của Nam Cung Tử Vũ, trong lòng ngẫm nghĩ.

Nam Cung Tử Vũ thong dong bình tĩnh tùy ý nàng thưởng thức, không chỉ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại khiến người ta cảm thấy hắn đã tập mãi thành quen rồi.

“Tử Vũ, có một chuyện ta thấy rất kỳ quái”. Tử Lạc Vũ càng nhìn đôi mắt tím kia, càng cảm thấy bảo thạch đẹp nhất trên đời đang ở ngay trước mắt nàng.

“Chuyện gì?” trên mặt Nam Cung Tử Vũ xuất hiện nghi vấn.

“Ta đang nghĩ, đôi mắt tím này của ngươi, lúc ngươi nhìn người khác, vì sao họ không thấy kỳ quái?” Nếu là ở hiện đại, mọi người sẽ nghĩ ngươi đang mang kính sát tròng, nhưng ở cổ đại, tóc bạc nghe còn hợp lý, nhưng đôi mắt tím sẽ khiến người ta kinh ngạc, quan binh cùng phó tướng vừa rồi khi nhìn Nam Cung Tử Vũ chẳng có chút vẻ kinh ngạc nào, rốt cuộc là vì sao chứ?

“Bởi vì trước mặt bọn họ ta có mắt đen, cho nên sẽ không ai thấy kỳ quái”. trên đời này người hiểu rõnguyên trạng của hắn không nhiều, người bình thường nhìn hắn cũng không thấy hắn khác thường, nhiều nhất cũng chỉ tuấn mỹ hơn bình thường chút thôi.

“Vì sao lại thế?” Tử Lạc Vũ vô cùng không hiểu, chuyện này cũng quá ảo diệu rồi?

“Ta cũng không rõ, có lẽ là vì ông trời muốn giúp ta bớt chút phiền toái, cho nên mới ra như vậy!”

Nhìn qua đôi mắt tím trong trẻo của hắn, Tiểu Vũ không tìm được chút dối trá nào, vậy chỉ có một lời giải thích hợp lý: khác biệt trời sinh.

Nếu đổi lại là trước khi xuyên qua, nàng hẳn sẽ ngạc nhiên, sẽ cảm thấy không thể tin được, nhưng bây giờ, nàng lại bình tĩnh rất nhiều, người chết như nàng mà lão thiên gia còn có thể khiến xuyên qua trong thân thể một tiểu hồ ly gào khóc đòi ăn thì Nam Cung Tử Vũ có dị bẩm trời sinh cũng dễ hiểu hơn nhiều.

Xe ngựa đi đươc một ngày, Nam Cung Tử Vũ nói muốn thưởng thức khunh cảnh thiên nhiên một chút, xe ngựa chạy thẳng đi Linh Sơn.

Mặc dù Tử Lạc Vũ đã sống ở nơi này gần hai năm, nhưng còn chưa từng nghe thấy cái gì gọi là Linh Sơn Nhất tuyến thiên, nếu là đi du ngoạn thì thăm thú xung quanh đây đó cũng là chuyện bình thường thôi.

Nhưng mà, ai tới nói cho nàng biết, cái Linh Sơn này cũng cao quá rồi, lại còn dốc đứng? Leo tới đỉnh này rồi thì nàng còn có mệnh để ngắm cảnh sao?

“Tử Vũ, chúng ta có thể đổi địa điểm du ngoạn không?” Tử Lạc Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy đỉnh núi chốn xa xa kia, nhìn tới nhức cả trứng.

“Trời cao một trượng, vạn vật luân hồi, nghe nói người đi tới đỉnh Linh Sơn liền có thể đến tới bất kỳ chỗ nào mình muốn”. Nam Cung Tử Vũ ngước mắt, ngóng nhìn đỉnh núi thẳng đứng chọc trời, cảm xúc lan tràn trong đôi mắt tím.

Vực có sâu, đỉnh có hiểm cũng không ngăn cản hắn tiến tới.

đi bất kỳ chỗ nào mình muốn, nghe qua có vẻ không tệ, nhưng cái “nghe nói” này chẳng qua cũng chỉ là tin đồn, không có chứng cứ xác thật.

Tử Lạc Vũ không tin nhất là mấy chuyện ma quỷ lừa con nít này, ngồi máy bay còn phải mất mấy tiếng mới tới chỗ nàng muốn, nàng cũng không tin cái đỉnh núi này còn bá đạo hơn cả máy bay.

“Tử Vũ này! Mấy cái gọi là nghe nói cũng toàn là nói nhảm, giống như thần côn đoán mệnh vậy, đại đa số đều là lắc lư không được gì”.

Ngay cả đại thần côn cấp bậc Phật sống như cục than nhỏ còn có lúc bói không ra quẻ, mấy tên thần côn cấp bậc thấp khác, không còn cần phải nói tới.

Ánh mắt Nam Cung Tử Vũ chuyển qua trên mặt Tiểu Vũ, mỉm cười nói: “Có phải nói nhảm hay không, đừng đoán, Tiểu Vũ cứ đi lên với ta liền biết”.

Vừa dứt lời, trong cây trên núi liền truyền tới tiếng cười quái dị, thanh âm kia khi nhu khi cương, giống như là sự kết hợp là một giữa nam và nữ.

Tiếng cười không dừng lại, lá trên cây bắt đầu lay động xào xạc, tựa như một đám rắn đang di chuyển, một trận gió thổi phất qua, những lớp bụi đất thổi lên, xen với tiếng lá khô héo rụng, lập tức khiến lòng người sợ hãi rét lạnh.

Tử Lạc Vũ đưa tay che cho mắt nàng đỡ bị tro bụi, bước chân cũng đi sát lạnh bên cạnh Nam Cung Tử Vũ một chút.

“Tại hạ đi ngang qua đây, cũng xin vị huynh đài hoặc cô nương cười quái dị kia tạo thuận lợi”. Nam Cung Tử Vũ đối với tình cảnh âm trầm khủng hoảng này vẫn rất thong dong bình tĩnh, hơn nữa, còn tiếp tục phát triển phong thái lễ phép phong độ thường ngày.

Tiếng cười quái dị im bặt dừng lại… Theo đó một tiếng tức giận truyền tới.

“Tiểu tử thúi, ngươi dám nói ta bất nam bất nữ?” Câu này là do một giọng nói cương dương truyền ra.

“Ách! Huynh đài, tại hạ không có ý đó, tại hạ chỉ là không biết giới tính của huynh đài mà thôi”. Nam Cung Tử Vũ rất vô tội nói.

“Tiểu tử thúi, ngươi dám đem ta ra làm trò cười?” Câu này là giọng nữ âm nhu, nộ khí so với giọng nam lúc nãy còn kịch liệt hơn.

“cô nương, tại hạ không phải gọi là tiểu tử thúi, tên tại hạ là Nam Cung Tử Vũ”. Nam Cung Tử Vũ nói tới nỗi quái nhân kia im lặng rất lâu…

“Tức… Tức… Chết ta rồi… Tiểu sư muội, ta phải giáo huấn tiểu tử thúi này một trận”. Quái nhân dùng giọng bất nam bất nữ nói xong, trong không trung có một con rắn đen như mực há mồm phóng tới.

“Sư huynh, ngươi không thể khiến hắn bị thương”. GIọng nữ như tiếng chuông bạc kêu vang lên.

một con rắn, còn không đủ gây sợ sao, Tử Lạc Vũ vốn cho rằng Nam Cung Tử Vũ có thể tự mình giải quyết con độc xà kia, ai ngờ, hắn ngây ngốc bất động một lát, trong đôi mắt tím còn lộ ra vẻ sợ hãi, đừng nói với nàng là nam nhân lắc lư đi du ngoạn giang hồ này không chỉ không biết võ công, mà còn sợ rắn…

Tử Lạc Vũ nhìn thấy nhánh cây trên mặt đất, giơ tay nắm lấy, giống như lợi kiếm mà đâm xuyên qua lá lách của độc xà.

“Tiểu Vũ, ngươi có sao không? Có bị độc rắn cắn tới không?” Nam Cung Tử Vũ đang ngây ngốc đã hoàn hồn, khẩn trương nắm lấy cánh tay Tử Lạc Vũ, đôi mắt tím kinh hoàng kiểm tra người nàng.

“Ta không sao”. Nàng vừa nói xong, một con rắn lại nhắm ngay ót Nam Cung Tử Vũ xông tới, Tử Lạc Vũ thấy tình hình thay đổi, liền kéo cánh tay Nam Cung Tử Vũ về sau, nhánh tay trong cây quét ngang qua đầu rắn, con rắn hoa văn đỏ tươi kia bị đập trên mặt đất, cái đuôi mềm oặt lắc lư hai lần rồi chết khôngtiếng động.

“Ha ha… Sư muội, ngươi nhìn xem tiểu tử thúi kia vậy mà trốn sau lưng nữ nhân, loại nam nhân này sao xứng làm tướng công của muội? không bằng sư huynh giúp muội bắt hắn về, làm nam sủng cho muội được không?” Quái nhân bất nam bất nữ trong rừng cây cười cười, theo tiếng cười của hắn ta, lá cây lại bắt đầu vang lên tiếng sào sạt, giống như có vạn con xà trườn qua cây, âm lãnh tới dọa người.

“Sư huynh, ta muốn hắn làm tướng công, không phải nam sủng, còn nữa, sư huynh không được phép có ý đồ với hắn, hắn là của muội”. NỮ tử này có chút giận dữ.

Nữ tử này muốn quấn lấy Nam Cung Tử Vũ để làm vợ hắn? Sư huynh của nàng ta có ẻ cũng không phải người dễ đối phó, nàng không nhìn thấy bộ dáng của quái nhân kia, nhưng kẻ đó mang lại cho nàng cảm giác chính là “độc quân”.

Nghe ý tứ trong lời của nữ tử kia, vị “độc quân” này còn có sở thích nam phong.

“Sư muội, muội không hiểu khoái hoạt chi đạo trên thế gian này, bây giờ muội thấy hắn ta dáng dấp tuấn mỹ, cảm thấy mới mẻ, chờ hắn ta làm tướng quân của muội một năm rồi, cảm giác mới mẻ khôngcòn, muội sẽ thấy buồn tẻ vô vị”. Quái nhân âm dương quái khí nói.

“sẽ không, muội thích hắn, đời này liền muốn hắn”. Nữ tử nói như chém đinh chặt sắt.

Tử Lạc Vũ nghe nữ tử kia có vẻ muốn kết thành phu thê với Nam Cung Tử Vũ, trong lòng nàng suy nghĩ, có muốn dứt khoát giao Nam Cung Tử Vũ ra không, không chỉ có thể phòng ngừa tai nạn, nếu bọn họ kết thành phu thê, cũng coi như nàng làm một chuyện tốt, công đức vô lượng.

“cô nương, tại hạ đã có hôn ước, Tiểu Vũ chính là thê tử tại hạ phải lấy, cho nên, ngươi sớm chết tâm đi”. Nam Cung Tử Vũ đứng song song với Tử Lạc Vũ, tay thân mật khoác lên tay nàng, giống như chứng minh cho người ta thấy vậy.

DM! Nàng vừa mới ra ngoài với hắn được bao lâu, lại dám kéo nàng xuống nước như vậy? Nội tâm nàng nhân này thật đúng là đơn thuần tới khiến người ta nghiến răng nghiến lợi…

Trong rừng cây trầm mặc, sau đó, là tiếng nữ tử khóc ríu rít.

“Đồ không biết xấu hổ, dám từ chối tiểu sư muội của ta”. Quái nhân tức giận nói, trời đất bốn phía cũng nổi lên cuồng phong, bầu trời như bị lắc lắc thành một mảnh hắc ám.

Tử Lạc Vũ thấy không tốt, kéo tay Nam Cung Tử Vũ, phi nước đại…

—— * * * ——

một con tuấn mã nhanh như chớp vọt ra khỏi cửa thành Đông Phong Quốc, đôi mắt đen băng lãnh lúc nhìn thấy bức họa trong tay Lan thái phó, nam tử trên ngựa liền ghìm dây cương, tuấn mã hí lên thằng lại, móng ngựa phía trước giơ lên cao đạp đạp, sau khi hạ xuống thì bình ổn đứng tại chỗ.

Lan phó tướng còn chưa kịp sợ hãi và than phụ khí tức vương giả trên người nam tử mặc áo bào đen, một mũi tên phá không mà tới, chặt đứt hết mọi suy nghĩ của hắn ta.

Rút đao, vung tiễn, chém không đứt, Lan phó tướng giật mình, không kịp tránh né, mũi tên đâm vào lòng bàn tay phải của hắn ta, bức họa thiếu nữ rơi xuống.

không ai thấy rõ bức họa đó bắt lửa thế nào, chỉ thấy một mảnh đen xám rơi trên mặt đất, theo đó là một giọng nói băng lãnh

“Trở về nói với thành chủ của các ngươi, nếu bản vương lại thấy chân dung của Tiêu Vương Phi, bản vương nhất định sẽ diệt thành”.

Lan phó tướng không lo được mũi tên xuyên thấu trong lòng tay khiến hắn ta đau nhức, trên gương mặt tuấn tú là vẻ sợ hãi.

Nam nhân có dung mạo tuấn mỹ và bá khí như vậy ở Đông Phong Quốc, ngoại trừ Nhiếp chính Vương, tuyệt không có người khác.

Bức họa thiếu nữ kia… vậy mà… Là Nhiếp chính Vương Vương phi? Thành chủ không phải nói đây là hồng nhan tri kỷ của quân chủ sao? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Nghĩ tới câu nói sau cùng của Nhiếp chính Vương, toàn thân hắn ta run rẩy một chút, Nhiếp chính Vương nói là làm, hủy diệt thành đối với người này mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Xem ra, hắn ta lập tức phải bẩm báo với thành chủ…

—— * * * ——

“Tử Vũ à! Ngươi cứ thế này còn mới ta cùng đi du ngoạn thiên hạ sao? Ta còn chưa bắt đầu thăm thú đã bị ngươi giét chết rồi”. Tử Lạc Vũ vừa chạy vừa phàn nàn, thật tình nàng hối hận khi nghe chuyện hoang đường của hắn, sớm biết thế nàng đã một mình đi xông xáo giang hồ, ít nhất cũng không bị vướng tay vướng chân!

Sa sa sa, tê tê tê… 

thật nhiều đầu rắn truy đuổi ở phía sau! Cho dù nàng có mười tay cũng không thể giết hết nhiều rắn như vậy được!

“Tiểu Vũ, thật xin lỗi, ta không nghĩ lại gặp phải chuyện như vậy, liên lụy ngươi, ta vạn phần có lỗi”. Nam Cung Tử Vũ thở hồng hồng mà nói, bàn tay dùng sức nắm chặt tay nhỏ của nàng, mặc dù ngoài miệng nói vô cùng xin lỗi nhưng tay cũng không buông lỏng, sợ Tiểu Vũ bỏ hắn mà chạy…

“Quên đi! Bây giờ cho dù ngươi trăm vạn phần có lỗi cũng không có lợi ích gì, ngươi nói xem, một chút nội công ngươi cũng không có mà đòi đi du ngoạn gì? Sao trước đó ngươi lại không bị ai bắt lại làm nam sủng hả?” Người nào đó tiếp tục phàn nàn.

Nam nhân này mặc dù tuấn mỹ bất phàm, nhưng cũng không quá có năng lực tự vệ, dùng một câu ở hiện đại mà nói chính là một bình hoa, nhìn thì đẹp, đụng vào liền nát, không chống đỡ nổi!

“Tiểu Vũ, ngươi vạn phần không thể đưa ta cho tên bán nam bán nữ kia làm nam sủng, ta… ta có chết cũng không theo”. Nam Cung Tử Vũ ủy khuất nói, đôi mắt tím còn bị nước bao phủ, có vẻ như chỉ cần Tử Lạc Vũ không đồng ý với hắn, hắn liền khóc cho nàng xem…

“thật ra làm nam sủng cũng rất hưởng thụ, có người bao nuôi, có người phụ vụ, tốt biết bao! Tử Vũ, dáng người ngươi không tệ, muốn suy nghĩ một chút không?” Tử Lạc Vũ trêu chọc nói.

Lại còn chết cũng không theo? Đem quần áo trói chặt lại, cho dù ngươi muốn chết cũng không thể chết được.

“Nếu làm nam sủng cho Tiểu Vũ, ta tất nhiên có thể suy nghĩ một chút, nhưng nếu là người khác, ta… chết cũng không theo”. Trong đôi mắt tím có nước mắt ngập tràn, trông thật đáng thương, đúng là mộttiểu nam khiến người ta thương tiếc, sao Tiểu Vũ bên cạnh lại không thấy?

Hả! Làm nam sủng của nàng? Mệt hắn nghĩ ra được chuyện này.

“Mẹ nó! Ta không có phúc tiêu thụ nam sủng vướng víu như ngươi, cẩn thận!” Nàng bay lên một cước đạ chết con rắn độc định cắn trên đùi Nam Cung Tử Vũ.

Rắn ríu rít kêu…

Tiếng nữ tử anh anh khóc không ngừng, quái nhân một mực an ủi nàng ta, đánh cược nói là phải bắt được Nam Cung Tử Vũ làm nam sủng cho nàng ta, để nàng ta chơi đùa đủ keiuer.

Nữ tử nghe mà không đáp, chỉ không ngừng khóc.

Đạp chết rắn độc, Tử Lạc Vũ lại lôi kéo kẻ vướng víu tiếp tục chạy như điên.

“Tiểu Vũ, người bất nam bất nữ kia nói muốn để ta ăn xuân dược, nói ta ăn vào rồi liền ngoan ngoãn nghe lời, để nữ tử kia chơi đùa kiểu gì ta cũng không phản kháng, xuân dược thật sự thần kỳ như vậy sao?” Bảo bảo đơn thuần nào đó hiếu kì hỏi.

Tử Lạc Vũ thật muốn đạp chết hắn, loại vấn đề ngu ngốc này còn phải hỏi nàng sao?

“Đúng vậy! Tử Vũ, nếu không ngươi về với nữ tử kia thử xem hiệu quả thần kỳ của xuân dược đi?” CŨng bớt cho ta phải dùng sức mà chạy như điên.

“…”

Cả nửa ngày Nam Cung Tử Vũ không nói gì, Tử Lạc Vũ thầm thấy kỳ quái, trên đường đi hắn nói khôngngừng, sao bây giờ lại yên tĩnh như vậy?

Tử Lạc Vũ quay đầu nhìn hắn một chút, cái nhìn này trực tiếp khiến nàng không thể dời tầm mắt được…

Thảo nê mã! Người này thế mà đang khóc… Khóc thương tâm gần chết… hắn thật là nam nhân sao?

Ai nói nam tử đổ máu không đổ lệ chứ? Nước mắt tên này như kẻ không cần tiền cứ thế rơi xuống, kỳ quái là nước mắt của hắn cũng mang theo màu tím nhàn nhạt, lăn xuống quả thật vô cùng đẹp.

Tiểu Vũ vô lương nào đó vươn tay, tiếp lấy một giọt nước mắt, nước mắt màu tím nhạt trong tay nàng liền biến thành màu nước trong suốt thanh tịnh.

Nước mắt màu tím sẽ có mùi vị gì chứ? Nàng hiếu kì vươn đầu ngón tay, dính lấy một giọt nước mắt trên mặt hắn, để lên đầu lưỡi, mùi thơm của huân y thảo (Lavender) tràn ngập vị giác nàng.

“Đừng khóc, đợi lát nữa ta lấy bình hứng rồi ngươi hãy khóc”. Thiếu nữ vô lương nào đó bắt đùa suy nghĩ dùng nước mắt của hắn làm huân y thảo vị bánh ngọt.

Nam nhân nào đó càng khóc dữ hơn, giống như nước mắt của hắn có thể khiến Tử Lạc Vũ chết đuối, tuyệt không bỏ qua.

Tử Lạc Vũ nhìn nước mắt mỹ vị kia chảy xuống lả tả, nàng thật đau lòng mà! Quá lãng phí…

“Tử Vũ, không khóc, không khóc nha! Ta sẽ không đem ngươi ra ngoài để nếm xuân dược, ngoan ngoãn thu hồi nước mắt cho ta”.

Nam Cung Tử Vũ quả nhiên ngừng khóc, lấy ống tay áo lau đi nước mắt tèm lem trên mặt, cánh môi hắn gợi lên nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

Tiểu Vũ dỗ hắn! Là dỗ hắn đó! hắn thật vui vẻ, trước kia, hắn cũng không dám có hi vọng xa vời, nhưng hôm nay lại thành hiện thật, thành hiện thật rõ ràng.

Lúc này Tử Lạc Vũ không thấy biến hóa trên mặt Nam Cung Tử Vũ, khóe miệng nàng co rúm nhìn vách núi cách đó không xa.

thật là là trời tuyệt đường người mà…

không còn đường để đi, nàng chỉ có thể đối mặt với mấy trăm con rắn lít nha lít nhít này.

“Tử Vũ, đứng sau ta, nếu sợ hãi thì nhắm mắt lại”. Lúc Tử Lạc Vũ nói những lời này, da gà cũng nổi hết cả lên, mặc dù nàng không sợ rắn, nhưng nhiều rắn ở trước mặt như vậy, nàng cũng sẽ buồn nôn.

Chính giữa bầy rắn có một con quài xà song đầu, một đầu màu bạc, một đầu màu vàng, đắng sau thân rắn là một cái đuôi màu nâu nhạt đung đưa, phát ra tiếng suối vang vọng, đuôi rắn có thể phát ra tiếng vang, không cần đoán cũng biết là biểu tượng của rắn đuôi chuông.

Con rắn này thật giống như sự kết hợp giữa hai con rắn vàng bạc quấn lấy nhau kết hợp với đuôi chuông, nó phun cái lưỡi rắn ra, đỏ ửng, mặt tái đi, trông rất quỷ dị.

Đúng là hên xui tới đổ máu mà, nhiều rắn như vậy, chỉ bằng một trạc cây của nàng, có thể đâm chết bọn rắn này sao? Quá không đáng tin rồi.

Nam Cung Tử Vũ trốn sau lưng nàng, thân thể hắn dán lên lưng nàng, hai tay ôm lấy eo nàng, cả người run nhẹ nhẹ, nửa đầu hắn nhô ra từ vai nàng, sợ hãi vô cùng nói: “Tiểu VŨ, thật nhiều rắn”.

Tử Lạc Vũ thật muốn ném Nam Cung Tử Vũ vào trong đám rắn, đã cho ngươi trốn sau lưng, còn dám sợ tới mức ôm lấy nàng run rẩy.

Mẹ nó! thật là tạo nghiệt mà! Người nàng gặp tuyệt không phải nam nhân!

“Ta biết, ngươi có thể buông ta ra không?”

Mấy con rắn bay tới, nhánh cây trong tay Tử Lạc Vũ không dám chậm nửa nhịp, mang theo kình phong công kích đám rắn, thân thể nàng bị người vướng víu đằng sau ôm lấy khiến hành động cũng khôngtiện.

“Ta cũng muốn thả ngươi ra, thế nhưng… Ta thật sợ… Thả ngươi ra… Ta không có cảm giác an toàn…” Nam Cung Tử Vũ run rẩy nói xong, liền chôn mặt trên vai nàng, trong lòng hô hào Tiểu Vũ cố lên, Tiểu Vũ toàn thắng…

Bầy rắn chia làm nhiều nhóm tấn công nàng, hiệp nữ Tử Lạc Vũ hụt hơi thở dài một cái, nhánh cây trong tay vung vẩy càng nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.