Độc Sủng Lang Vương Hậu

Chương 92: Hãm Hại




Chương 94: Hãm hại.

Tư Mã Duệ Tịch nhẹ nhàng cho kiếm vào trong vỏ, tới phiến đá cách đó không xa rồi ngồi xuống.

Bộ dạng rất nhàn hạ liếc mắt nhìn Hàn Lĩnh Chi, nói: “Hàn đức phi càng ngày càng không xem phép tắc trong cung ra gì rồi.”

Hàn Lĩnh Chi đang cười nghe thấy vậy thì khuôn mặt cứng đờ ra.

Dù sao Tư Mã Duệ Tịch vẫn đang là hoàng hậu.

Cho dù có bị thất sủng thì vẫn là hoàng hậu của Triều Quốc.

Mà nàng ta cũng chỉ là một đức phi nhỏ bé.

Đến đây không hành lễ lại khoa trương như vậy, chỉ sợ nếu nàng mách lẻo với hoàng thượng hay thái hoàng thái hậu thì nàng ta khó yên ổn đây.

“Chẳng hay Hàn đức phi đến đây có chuyện gì? Lãnh cung của ta xa xôi hẻo lánh, không thích hợp để vị đức phi cao cao tại thượng ghé thăm đâu.”

Tư Mã Duệ Tịch đã không nói thì thôi.

Đã nói thì so với độc mồm độc miệng còn độc hơn.

Nàng từ trước đến nay không phải kẻ yếu đuối.

Càng không phải kẻ để người khác tùy tiện chà đạp.

Chẳng qua nàng không muốn trút lấy rắc rối thôi.

“Tỷ tỷ, muội chỉ muốn đến thăm tỷ một chút.

Sao tỷ cứ khó khăn với muội thế?” Nàng ta ưỡn a ưỡn ẹo đi tới.

Đám người ở sau vội vàng chạy lấy, bao vây nàng ta ở tứ phía.

Hận không thể dính chặt trên người nàng ta.

Chỉ sợ nàng ta không may ngã xuống đó, mất đi hoàng tử hay công chúa thì khổ.

Càng khoa trương hơn, ở sau đám nô tỳ là một đoàn thị vệ nghiêm mình bảo hộ nàng ta.

Tư Mã Duệ Tịch trước kia còn không có được đãi ngộ tốt đến như vậy.

Nghĩ mà thấy xót xa.

“Đã biết ta khó khăn thì nên nhanh chóng đi nơi khác.

Chỗ ta không có đất cho ngươi dụng võ.

Ta càng không có thời gian cùng ngươi hàn huyên tâm sự.”

“Tỷ tỷ, thật sự không thích muội sao?” Hàn Lĩnh Chi nức nở khóc.

Nếu không phải nàng đã biết rõ bộ mặt thật của nàng ta thì nàng chắc chắn sẽ bị động lòng bởi những giọt nước mắt kia.

Nó chân thật đến đáng sợ.

Loại người như Hàn Lĩnh Chi, so với Mạc thừa huy Mạc Nghiên trước kia càng nên đề phòng.

“Nếu ngươi đã biết vậy sao còn hỏi ta? Ta không phải là quan thế âm bồ tác, không có tấm lòng từ bi.

Ngươi chung phu quân với ta, ngươi nói ta làm sao thích ngươi được?” Nàng híp mắt.

Thích nàng ta? Thật giống như một câu chuyện cười.

“Vậy sao tỷ vẫn vui vẻ với hoàng quý phi? Vì sao tỷ đối với tỷ ấy tốt, còn đối với muội lại khó khăn như vậy?”

Nàng ta khóc càng ngày càng lợi hại.

Khiến nàng đau đầu không dứt.

“Ta thích ai là quyền của ta.

Tóm lại ta không thích ngươi.

Vì vậy, cách xa ta một chút.

Càng xa càng tốt.”

Nói xong, nàng cầm lấy thanh kiếm đặt trên phiến đá rồi xoay người rời đi.

Nhưng vừa tiến được hai bước, cổ tay nàng đã bị nắm chặt.

Cảm giác đau đớn truyền tới, Tư Mã Duệ Tịch nhíu mày nghiêng mặt sang một bên.

Phát hiện thủ phạm nắm lấy tay nàng là Hàn Lĩnh Chi.

Hàn Lĩnh Chi.

Vốn chỉ là một nữ tử yếu đuối mưu mô xảo trá.

Sao có thể khiến một người học võ như nàng đau đến thế được?

Nàng gắt lên: “Bỏ ra.”

Hàn Lĩnh Chi lắc đầu, nước mắt trút ồ ạt như mưa.

Ngay cả người hầu thân cận bên nàng ta cũng sợ hãi òa khóc lên.

“Hoàng hậu, đức phi đã làm cái gì sai? Vì sao ngài ghét đức phi đến như vậy? Cứ luôn gây khó khăn cho ngài ấy.”

Rõ ràng là bọn họ chạy tới đây gây rối.

Sao cuối cùng lại thành ra nàng ỷ lớn ăn hiếp nhỏ thế này?

“Gây khó khăn? Hừ, nếu ta muốn gây khó khắn thì không chỉ đơn giản là đuổi khách như thế đâu.”

Nói xong, Tư Mã Duệ Tịch phất tay một cái, tay đức phi bị hất ra.

Vốn dĩ chỉ là một động tác nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao nàng ta cứ thế mà ngã xuống.

Nền bằng gạch rất cứng, nàng ta ngã xuống đó liền la toáng lên.

Đám nô tỳ, thái giám và thị vệ đi theo nàng ta vội vội vàng vàng chạy tới.

Tính toán đỡ lấy nhưng không kịp.

“Á… Ta đau quá! Đau quá!” Hàn Lĩnh Chi ôm bụng gào lên.

Chết rồi!

Nàng quên mất nàng ta đang mang thai.

Tư Mã Duệ Tịch hốt hoảng đỡ lấy nàng ta ngồi dậy.

Nhưng không cách nào đỡ được.

Nàng ta nặng giống như tảng đá vậy.

Nàng nhíu mày.

Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào khuôn mặt đang vì đau đớn mà méo mó của nàng ta.

Nàng thấy cái liếc sắc bén của nàng ta, thấy cả nụ cười đắc thắng kia nữa.

Nàng bị sập bẫy rồi!

Tư Mã Duệ Tịch nghiến răng, trực tiếp xô ngã nàng ta xuống một lần nữa.

Nếu đã thích chơi trò mèo vờn chuột như vậy, nàng cũng nên có tiếng thì phải có miếng chứ!

Dù sao cũng đã mang tội rồi.

Thôi thì dứt khoát xả cơn giận này luôn.

“Nàng đang làm cái gì vậy hả?”

Tư Mã Duệ Tịch xoay người liền bắt gặp thân ảnh uy nghi cao ngạo của Cơ Dục Hiên.

Hắn mang theo lửa giận xông thẳng vào.

Lúc đi qua nàng còn cố ý đẩy một cái, nàng thuận thế ngã xuống..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.