Độc Sủng Lang Vương Hậu

Chương 86: Từ Bỏ




Chương 88: Từ bỏ.

Chuyện Cơ Dục Hiên qua đêm ở chỗ hoàng quý phi loan truyền khắp trong cung.

Tư Mã Duệ Tịch cũng biết nhưng nàng chẳng mảy may quan tâm.

Hắn giờ đây không còn là Cơ Dục Hiên, không còn là thái tử, không còn là Lang Vương của nàng nữa.

Hắn là Hiền Thế thánh thượng, là nam nhân mà nàng hận nhất trên đời.

Người khó chịu với việc Cơ Dục Hiên tới điện của hoàng quý phi không ai khác mà chính là Hàn đức phi, Hàn Lĩnh Chi.

Nàng ta đang dùng ngự thiện, nghe được tin này liền hận không thể lập tức lật bàn, tới chỗ Đan Lạc Bích để hỏi cho cặn kẽ.

Nhưng nàng ta biết làm vậy chỉ khiến hoàng thượng thêm ghét mình.

Bây giờ nàng ta đang đóng vai một nữ tử ngoan hiền, một người vợ thục nữ.

Không thể phá vỡ hình tượng.

Tuy vậy, chuyện này sao có thể nhẫn nhịn cho qua đơn giản thế.

“Tình Nhi.”

Tình Nhi là nô tỳ thân cận của nàng ta.

Nghe nàng ta gọi lập tức đáp lại.

“Nương nương cho gọi.”

“Ngươi cử người đi nghe ngóng bên chỗ hoàng quý phi.

Rốt cuộc đêm qua vì sao hoàng thượng lại qua đêm chỗ ả.”

“Vâng, nô tỳ làm liền.”

Trong tròng mắt Hàn Lĩnh Chi mang theo sát khí nhìn ra bên ngoài.

Đừng trách vì sao nàng ta độc ác.

Có trách thì trách ông trời đã để nàng phải lòng Cơ Dục Hiên, còn để nàng trở thành thê tử của hắn.

Về phía Đan Lạc Bích, sau khi Cơ Dục Hiên rời khỏi, nàng ta liền thay y phục tới chỗ của Tư Mã Duệ Tịch.

Nàng ta không có thích hắn.

Càng không muốn Tư Mã Duệ Tịch Hiểu nhầm, làm hỏng quan hệ tình bạn đẹp đẽ của hai người.

“Tỷ tỷ.” Đan Lạc Bích đứng ở trước cửa, thấy Tư Mã Duệ Tịch một thân nam trang đang luyện võ, khí thế kiêu ngạo mạnh mẽ khiến nàng ta không nhịn được mà ngắm nhìn nhiều thêm vài lần.

Cũng không phải nàng ta chưa thấy nàng mặc nam trang.

Chỉ là lần đầu tiên thấy nàng dương kiếm mang theo chút cường hào của nam nhân.

Nếu thực sự Duệ Tịch là nam nhân, nàng ta chắc chắn sẽ yêu nàng.

“Tỷ tỷ, muội có làm phiền tỷ không?”

Đan Lạc Bích đi vào bên trong, đứng đối diện với nàng.

Nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy hai người thật xứng đôi.

“Không có.

Ta luyện cũng đã lâu, đang tính toán nghỉ giải lao thì vừa hay muội tới.” Tư Mã Duệ Tịch buông kiếm, thu nó vào trong vỏ rồi đưa cho Minh Uyển.

Nàng tiến tới bàn đã, tùy tiện ngồi xuống rồi rót ra hai tách trà.

Chẳng nói chẳng rằng uống một hơi.

Có vẻ như luyện tập quá lâu nên nàng đã thấm mệt.

“Muội tới đây có chuyện gì sao?” Tư Mã Duệ Tịch liếc mắt, hờ hững hỏi.

Chuyện Cơ Dục Hiên tới điện của Đan Lạc Bích, nói nàng không để ý chính là giả.

Nhưng để ý rồi thì sao, cũng đâu có làm được gì.

Đan Lạc Bích dù sao cũng là quý phi, là thê tử do Cơ Dục Hiên cưới về đàng hoàng kia mà.

Huống hồ gì hắn lại là vua của một nước, chuyện nối dõi không thể xem thường được.

Đan Lạc Bích nhìn một lượt điện Tài Minh.

Nó đã không còn xa hoa như xưa nữa.

Ngược lại thật giống với tính cách của Tư Mã Duệ Tịch, đơn giản nhẹ nhàng lại cho người ta có cảm giác ấm áp.

“Muội chỉ muốn đến thăm tỷ.

Tỷ không vui sao?”

“Không có.”

Cho dù có sống trong cung bao lâu đi nữa thì tính cách của một con người khó mà thay đổi được.

Giống như Đan Lạc Bích trước mặt.

Bề ngoài nàng ta tỏ vẻ lạnh nhạt thục đức để che giấu cái cốt tinh nghịch quậy phá của mình.

Nàng ta là người suy nghĩ rất đơn giản, Tiểu Tịch đã nói không có, nàng ta liền nghĩ không có.

“Chuyện tối hôm qua, hoàng thượng và muội chỉ đơn giản ăn tối rồi đi ngủ thôi.

Không có làm gì có lỗi với tỷ hết.”

Ánh mắt Tư Mã Duệ Tịch thoáng qua tia ngạc nhiên.

Nàng tuy trước kia có thân cận với nàng ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ nàng ta lại xem trọng nàng, lại vì một chuyện thiên kinh địa nghĩa như vậy mà chạy tới đây giải thích với nàng.

Lòng nàng thoáng qua ấm áp.

“Ừ, muội và hoàng thượng là phu thê.

Ta có trách gì muội đâu.”

“Sẽ không có lần sau.

Muội thề.” Nói xong, nàng ta còn khoa trương đay hai ngón trỏ và cái chĩa thẳng lên trời.

Hành động này làm Tư Mã Duệ Tịch không nhịn được bật cười.

Thật giống một đứa trẻ con mãi không chịu lớn.

“Ta hỏi thật muội, hoàng thượng là vua một nước, là nam nhân oai phong nhất thiên hạ, vì sao muội không thích chàng?”

Nữ tử trên thiên hạ này đều thích chàng.

Tư Mã Duệ Tịch thích chàng, Mạc Nghiên thích chàng, bây giờ xuất hiện thêm một Hàn Lĩnh Chi nữa thích chàng.

Chỉ có cô nương nhanh nhảu này là một mực chối bỏ chàng.

Đây có được coi là thất bại của Cơ Dục Hiên không?

Đan Lạc Bích nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, đều răm rắp như hạt bắp, nói: “Trong lòng chàng ấy không có muội, muội mới không cần.”

“Cũng đúng.” Tư Mã Duệ Tịch gật gù.

Có lẽ đây cũng là lúc nàng nên từ bỏ rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.