Độc Sủng Lang Vương Hậu

Chương 52: Kinh Hỉ




Chương 52: Kinh hỉ.

Ngày hôm sau, nàng được sự đồng ý của hoàng hậu liền cùng thái tử rời cung, trở về Tư Mã gia.

Đứng trước cổng chính của tướng phủ, tâm nàng dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả.

Cũng đã rất lâu rồi nàng chưa có trở lại đây.

Tuy rằng trong này cũng chẳng có nhiều kí ức đẹp đẽ gì.

Nhưng dù sao cũng là nơi nàng trưởng thành.

Nơi có nhị ca, có tứ tỷ bảo hộ nàng.

Hít một hơi thật sâu, nàng dưới sự giúp đỡ của Cơ Dục Hiên đi xuống xe ngựa.

Vừa bước vào bên trong, Tư Mã Kiên và đại phu nhân cùng với các vị thê thiếp nhi tử khác đã sớm nghênh đón.

“Bái kiến thái tử điện hạ.

Bái kiến thái tử phi.”

Chưa đầy một năm trước, bọn họ còn kẻ khinh người mắng nàng, không xem nàng ra gì.

Bây giờ nàng mới chỉ khoác lên một bộ y phục đắt tiền thêu phượng hoàng, bọn họ đã sợ đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống.

Nhân sinh con người cũng thật buồn cười đi.

“Đứng lên đi.

Đều là người nhà cả, không cần khách khí.” Cơ Dục Hiên tiêu sái phất tay.

Nàng lại lén lút đẩy ánh mắt của mình nhìn lên hắn.

Trong lòng chảy qua một cỗ ấm áp.

Nam nhân này luôn đối với nàng suy nghĩ trước sau như vậy.Hắn thân phận cao quý, sao có thể làm người nhà với những loại người này.

Nhưng vì nàng, vì giữ thể diện cho nàng, hắn có thể tự ủy khuất chính mình như vậy.

Người nhà.

Hắn còn chưa có xem hoàng hậu là người nhà.

Sao có thể xem những kẻ hèn mọn này là người nhà?

“Điện hạ, nương nương, mời vào trong uống một chén trà.” Tư Mã Kiên nở nụ cười xu nịnh.

Người ép nàng, mắng nàng trước kia thực sự là người đứng trước mặt lấy lòng đây sao?

Ông ta đã muốn diễn vai phụ tử tình thâm, nàng cũng nên diễn cho tròn vai nữ nhi hiếu thảo có đúng không?

“Phụ thân cũng vào trong đi.

Không cần khách sáo.”

Nói rồi, Tư Mã Kiên dẫn đầu, phía sau là nàng và Cơ Dục Hiên, lãnh đạm đi vào bên trong.

Xét theo vai vế, nàng và hắn tất nhiên là nhỏ nhất ở đây.

Nhưng xét theo địa vị, bọn họ còn lâu mới có thể ngồi ngang hàng.

Vì vậy hai ghế chủ trì ở trên cao kia tất nhiên là dành cho nàng và Cơ Dục Hiên.

“Để điện hạ đích thân tới đây chính là phúc phận của Tư Mã Kiên tôi.”

“Tư Mã tướng quân là cha của Tiểu Tịch.

Thân là phu quân của nàng ấy, ta cũng nên gọi một tiếng nhạc phụ.”

Nhạc phụ.

Cái danh xưng thật bình thường.

Nhưng khi phát ra từ Cơ Dục Hiên, thái tử Triều Quốc thì đó là một chuyện khác.

Phải tu bao nhiêu kiếp, sống có đức bao nhiêu mới được hưởng loại ưu ái vĩ đại này.

Tuy vậy, vấn đề không phải dừng ở chỗ hai chữ nhạc phụ kia.

Mà chính là một tiếng Tiểu Tịch.

Thái tử phi là Tư Mã An Nhược, Tư Mã Duệ Tịch chỉ là muội muội.

Hắn gọi một tiếng Tiểu Tịch…

Nghĩ tới đây, Tư Mã Kiên hoảng sợ trợn tròn mắt.

“Điện hạ…”

“Ta yêu nàng.

Người ta yêu là Tiểu Tịch, ngũ tiểu thư phủ tướng quân.

Nhân đây ta cũng muốn dặn dò một chút.

Tiểu Tịch mất một cọng lông nào, các ngươi là người đầu tiên mà ta nghi ngờ.”

Một lời nói kiên định thật đủ để phác họa vẻ đẹp của Cơ Dục Hiên.

Tư Mã Duệ Tịch lại có một cái nhìn khác về hắn.

Lúc ở trên rừng, xác thực hắn nói yêu nàng, bảo vệ nàng rất nhiều.

Nhưng đó là chuyện giữa hai người.

Bây giờ trước mặt bàn dân thiên hạ, hắn đem thông cáo đường đường chính chính như vậy.

Không sợ gây ra họa sao?

Một bàn tay ấm áp đan chặt vào tay nàng.

Ánh mắt hắn ôn nhu từ đầu đến cuối chỉ nhìn nàng.

Giống như cả thế giới này chỉ có mình hắn và nàng tồn tại.

Nụ cười của hắn ấm áp như ánh mặt trời chiếu rọi trong lòng nàng.

“Các ngươi nên giữ cái miệng của mình thật tốt.

Nếu không người chịu thiệt là Tư Mã gia các người.”

Trước sự bất ngờ của mọi người, Cơ Dục Hiên một lần nữa lãnh đạm cảnh cáo.

Người lấy lại bình tĩnh đầu tiên chắc chắn là Tư Mã Kiên.

Ông ta lí trí nở một nụ cười, liên tục gật đầu nói:

“Vâng, điện hạ nói đúng.

Điện hạ nói đúng.”

Trước kia ông ta còn lo lắng nếu Cơ Dục Hiên phát hiện ra được sẽ trực tiếp xử lí Tư Mã gia của ông.

Chỉ là không ngờ hắn lại rơi vào lưới tình của Duệ Tịch.

Tốt, Tư Mã Duệ Tịch làm rất tốt.

Không hổ danh là nữ nhi của Tư Mã Kiên ông.

Gánh nặng trong lòng buông xuống, Tư Mã Duệ Tịch thở ra một hơi.

Nàng siết chặt lấy tay hắn, miệng thì thầm: “A Hiên, hôm nay ta sẽ cho chàng một cái kinh hỉ.”

“Ta cũng có một cái kinh hỉ dành cho nàng.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.