Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 73




“Cướp…cướp…cướp …đây…đây…đây…tiền…tiền…tiền…tiền tài…cùng nữ…nữ…nữ…nữ nhân…lưu…lưu…lưu lại!” Thanh âm lắp bắp vang lên khiến người nghe co rút da đầu.

Đây là cướp sao? Tên thủ lĩnh này cũng quá lắp bắp rồi! Tại sao không phải là một tên nói chuyện lưu loát chứ?

“Tiểu Tam, bạn của ngươi kìa, tự giải quyết đi!” Bạch Tiểu Mễ liếc mắt ra lệnh cho Lý Thụy Nhiên.

“Cút!” Lý Thụy Nhiên không hề để ý đến ánh mắt trêu tức của Bạch Tiểu Mễ, nhìn mươi mấy người này, lập tức giương giọng bá khí.

“Ngươi, ngươi, ngươi,…” Tên lắp bắp chưa kịp nói hết, đã bị Lý Thụy Nhiên tính vốn kém nhẫn nại phi thân gạt ngã trên mặt đất, Lý Thụy Nhiên còn tiêu soái tung vạt áo trước.

“Lão đại, ngươi không sao chứ?” Mười mấy người kinh ngạc nhìn lão đại bị ngã trên mặt đất, võ công lão đại thế nào bọn hắn biết, nhưng thật không ngờ hôm nay bọn hắn lại đụng tới cao thủ.

Vốn bọn hắn cho rằng một nam một nữ nhìn qua tuổi không lớn, lại nhìn quần áo bọn họ mặc khá tốt nên tưởng rằng thu hoạch lần này sẽ khá lớn, mà nữ tử lớn lên rất đẹp, xem ra là bọn hắn đoán sai rồi.

“Còn… còn… còn......”

“Lão đại bị thương, còn không nhanh xông lên cho ta!” Một người đang định lùi bước lại nhìn thấy trong mắt nữ tử thoáng qua sự khinh thường, lập tức vẫy tay ra hiệu cho những người khác xông lên, hắn không tin bọn họ nhiều người như vậy lại không thể đánh bại thiếu niên này, đến lúc đó hắn có thể khiến nữ nhân kia phục tùng rồi.

“Xông lên!” Mười mấy người tuy đông nhưng chẳng tạo thành uy hiếp, Lý Thụy Nhiên không đặt bọn họ vào mắt, ánh mắt lén lút đảo qua đại hán đang muốn tiếp cận Bạch Tiểu Mễ, khóe miệng khẽ nhếch.

Dám đi chọc nữ nhân kia, quả thực muốn chết rồi, ha ha a! Lý Thụy Nhiên cười lạnh.

“Ngươi muốn làm gì?” Bạch Tiểu Mễ làm bộ sợ hãi nhìn đại hán đang tới gần mình, đại hán này thật khôi ngô, võ công cũng coi như ổn, thoạt nhìn hẳn đã luyện vài năm, nếu nàng không thay đổi, Bạch Tiểu Mễ thật không dám cam đoan bản thân nàng có thể đánh bại được hắn, nhưng hiện tại thì…

“Tiểu nương tử, lão đại chúng ta coi trọng ngươi, thức thời liền theo chúng ta trở về thôi?” Thấy khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Bạch Tiểu Mễ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, đại hán lập tức nhu hòa.

“Trở về làm áp trại phu nhân sao?” Bạch Tiểu Mễ ôn nhu cười tò mò hỏi, như thiếu nữ thiên chân vô tà không hiểu thế sự.

Xem ra nàng thật có duyên với áp trại phu nhân?

“Không sai không sai, lấy dung mạo của tiêu nương tử, nhất định sẽ được làm áp trại phu nhân!” Lão đại tuy đã có nữ nhân nhưng nữ nhân trước mắt này đẹp hơn nhiều so với nữ nhân trong trại, với cá tính của lão đại, hắn nhất định sẽ sủng nàng, thậm chí còn để nàng làm áp trại phu nhân.

Nhìn thiếu nữ kia sánh cùng lão đại, người chưa từng có ý nghĩ khác như đại hán nhất thời cũng có chút ghen tỵ với lão đại.

“Nhưng ta đã là áp trại phu nhân của sơn trại khác rồi, làm sao bây giờ?” Ánh mắt Bạch Tiểu Mễ hoảng sợ, sau đó nhìn về hướng Lý Thụy Nhiên.

“Sơn trại khác là sơn trại nào?” Đại hán hoảng sợ, hắn chưa từng nghĩ sẽ đụng phải sơn trại khác? Hơn nữa xem ra còn mạnh hơn so với bọn hắn, trời ạ!

“Không biết, nhưng rất lớn, đại khái khoảng hơn vạn người! Nhưng ta không thích chút nào, các người dẫn ta đi đi!” Bạch Tiểu Mễ mặt thành khẩn nhìn đại hắn, thấy hắn sợ hãi, trong mắt Bạch Tiểu Mễ thoáng qua tia đắc ý đùa cợt.

Lời Bạch Tiểu Mễ nói tuy ngây thơ nhưng khi vào tai đại hán bên này lại khiến khiếp vía, hơn vạn người, nhiều thế sao, ngay cả sơn trại bọn họ góp vào cũng chỉ có hơn trăm người?

Đại hán nhìn thoáng qua lão đại, rồi lại liếc mắt nhìn thiếu niên đang thuần thục tự nhiên đối phó với mười mấy huynh đệ bọn họ.

Sau đó, hắn lại quay đầu nhìn về phía nữ tử đang mang vẻ mặt cầu xin hãy mang ta đi của nàng, nhìn qua thì nàng không giống như đang nói dối!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

“Đừng đánh, đừng đánh, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm!” Đại hán bước nhanh tiến lên, đem bản thân ngăn cả hai bên.

Lí Thụy Nhiên nhìn tình huống đột phát, ánh mắt đảo qua Bạch Tiểu Mễ, phát hiện nàng đang tủm tỉm cười nhìn hắn, đến cùng là nàng đã làm cái gì lại khiến một cường đạo vốn muốn liều mạng với hắn bỗng nhiên thay đổi thái độ.

“Cút, lần sau đừng để ta nhìn thấy các người, nếu gặp lại, đừng hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi!” Lý Thụy Nhiên luôn luôn kiêu ngạo, cho dù đối phương giờ đã khách khí nhưng giọng điệu vẫn không tốt hơn chút nào.

“Được được, chúng ta liền cút, liền cút ngay!” Đại hán khôi nhô nhìn lão đại đang muốn nói gì đó? Lập tức đi tới nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn thì thầm? Lập tức lão đại kia hoảng sợ nhìn về phía Lý Thụy Nhiên.

“Này! Đừng đi vội! Không phải nói muốn dẫn ta theo sao?” Bạch Tiểu Mễ nhân thời điểm mấy cường đạo bước nhanh rời đi, lớn tiếng bi thương nói.

Thanh âm vừa hạ lại phát hiện đại hán khôi ngô kia ngã xuống, lập tức đỡ lão đại lắp bắp đi càng nhanh hơn.

“Ha ha ha ha!” Bạch Tiểu Mễ nhịn không được, bật cười.

“Bạch Tiểu Mễ, ngươi nói với bọn họ cái gì đó?” Nói không hiếu kỳ là giả, Lí Thụy Nhiên đi đến cạnh nữ tử đã cười đến không dậy nổi, tò mò hỏi.

“Cũng không có gì? Hắn nói với ta là muốn ta làm áp trại phu nhân, sau đó ta chỉ thuận tiện nói cho hắn biết số người trong Hắc Phong trại chúng ta, rồi cứ như vậy thôi!” Bạch Tiểu Mễ trả lời nhẹ nhàng, nói xong còn giả bộ vô tội nhìn về phía Lý Thụy Nhiên.

Khóe miệng Lý Thụy Nhiên run rẩy không nói gì.

“Đi!” Lý Thụy Nhiên không nói thêm gì nữa, sải bước nhảy lên lưng ngựa tiếp tục đi về phía trước, càng đi vào bên trong, tầm nhìn càng ngắn.

Hoàn hảo nơi này xe qua lại rất ít, nếu không dưới tình huống kia thật sự dễ dàng phát sinh sự cố giao thông, Bạch Tiểu Mễ vừa đi vừa miên man suy nghĩ.

“Đường như vậy phải đi bao lâu?” Khí hậu nơi này có chút kỳ quái, sương mù dày thế này đoán chừng đã giữa trưa, đến tận bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu tan biến.

“Qua một đoạn đường nữa là được!” Lý Thụy Nhiên đã qua nơi này hai lần, nên hiểu biết hơn một ít so với Bạch Tiểu Mễ.

“Lam Tinh tộc rốt cuộc là làm cái gì?” Tộc này nàng đã đọc trong sách, nhưng ghi chép lại rất ít, cảm giác thực thần bí, hiện tại mới biết được thì ra Lý Mặc Nhiên lại thuộc gia tộc này.

“Thật ra ta cũng không biết nhiều!” Hắn rời đi từ khi còn nhỏ nên không biết rõ, mà sau khi rời khỏi, Đại ca cùng Nhị ca trên cơ bản đều không kể về sự tình của Lam Tinh tộc.

“Vậy lần này chúng ta đến nơi liền có thể tìm được bọn họ sao?” Lý Mặc Nhiên bị thương có phải sẽ cố tình che giấu tung tích hay không, thù tất báo, nhưng không ai dám cam đoan sẽ không lưu lại dư đảng.

“Không có việc gì, Nhị ca nói bọn họ hiện đang ở trong phủ đệ của chủ tộc Lam Tinh trong thành!” Hắn đương nhiên sẽ không mang theo Đại tẩu xông loạn, nếu không có Nhị ca ngầm đồng ý, hắn cũng không dám xằng bậy.

“A! Sương tan rồi!” Hai canh giờ qua đi, rốt cuộc hai người cũng nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, phía trước xuất hiện một cánh cổng.

“Ừ! Đây mới chân chính là đã tiến vào Lam Tinh tộc!” Lý Thụy Nhiên gật đầu, dẫn ngựa chầm chậm tiến về cánh cổng, Bạch Tiểu Mễ theo sát bên cạnh Lý Thụy Nhiên.

Tới gần cổng, Bạch Tiểu Mễ nhìn thấy người liền kinh ngạc, thủ vệ nơi này thế nhưng tóc mỗi người đều có màu lam nhạt, ngũ quan thâm thúy, có chút giống con lai.

Nhìn vào đôi mắt màu lam kia khiến Bạch Tiểu Mễ thật sự càng hứng thú.

Vốn cho rằng Lam Tinh tộc chỉ là tên có chữ Lam, nhưng hiện tại xem ra chẳng phải, như vậy Lý Mặc Nhiên cùng Lý Cảnh Nhiên(Nhị đương gia) là người Lam Tinh tộc, có phải cũng có mái tóc màu lam hay không, chẳng lẽ là bọn họ nhuộm tóc màu đen.

Nhớ bộ dáng của hai người bọn họ, Bạch Tiểu Mễ khóe miệng nhịn không được cong lên.

Lý Cảnh Nhiên tóc biến thành màu lam Bạch Tiểu Mễ còn có thể chấp nhận, nhưng nghĩ đến đại hồ tử kia tóc râu đều một màu lam, nàng lại cảm thấy phi thường vui sướng, thật muốn nhìn xem Lý Mặc Nhiên tóc râu không phải màu đen sẽ trông thế nào?

Về sau có cơ hội nàng nhất định phải bảo hắn khôi phục bộ dáng! Bạch Tiểu Mễ híp mắt, cười quỷ dị.

Nữ nhân lại đang nghĩ cái gì mà cười đáng sợ vậy! Lý Thụy Nhiên thân thể không nhịn được khẽ run, đem thông quan thiếp trong tay giao cho thủ vệ rồi thuận lợi đi vào.

Đây là một thôn trấn nhỏ, sắc trời không còn sớm, Lý Thụy Nhiên quyết định nghỉ qua đêm ở trong này.

“Bạch Tiểu Mễ, ngươi nghĩ cái gì thế, mau nói cho lão tử ta biết!” Thấy Bạch Tiểu Mễ ở ngoài cửa khách sạn nhìn người trên đường đi, Lí Thụy Nhiên tức giận nói.

“Tiểu tam a! Người Lam Tinh tộc đều có bộ dáng này sao?” Bạch Tiểu Mễ quay đầu trở lại bên trong khách sạn, sau khi vào trấn nàng phát hiện người trong trấn đa phần đều mắt xanh, đương nhiên cũng có vài người tóc đen, mắt đen, nhưng lại có một số pha tạp, đó chính là tóc lam pha trắng.

“Ngươi không biết người Lam Tinh tộc đều có bộ dáng này ư?” Tộc Lam Tinh tuy thần bí nhưng tóc và con ngươi màu lam không phải ai cũng không biết.

“Không biết thì có sao, ta chưa từng rời quá phạm vi Hắc Phong trại, lại chưa có người nhắc đến với ta!” Bạch Tiểu Mễ cũng không tức giận, ngẩng đầu nhìn đỉnh vòm khách sạn.

“Hừ! Quê mùa!” Không chút dễ dàng có cơ hội phản pháo Bạch Tiểu Mễ, Lý Thụy Nhiên tự nhiên sẽ không bỏ qua.

“Vậy Lý Mặc Nhiên cùng Lý Cảnh Nhiên có phải người Lam Tinh tộc hay không?” Bạch Tiểu Mễ biết đứa trẻ này chính là như vậy nên cũng không tức giận, người lại còn tới gần Lý Thụy Nhiên thần bí hỏi, trong mắt thoáng qua tia quỷ dị.

“Đại ca cùng Nhị ca! Kỳ thật ta cũng không biết!” Lần đầu tiên hắn thấy Đại ca cùng Nhị ca, hai người họ đã tóc đen con ngươi đen, hắn chỉ biết hắn có thù oán với Lam Tinh hoàng tộc, nhưng có phải người Lam Tinh tộc hay không, hắn thật đúng là không biết.

“Xì, vậy mà gọi là huynh đệ! Ngay cả điều này còn không biết! Các ngươi không phải thân huynh đệ đúng không?” Nàng bỗng hậu tri hậu giác phát hiện ra ý tứ trong lời nói của Lý Thụy Nhiên.

Bọn họ không phải thân huynh đệ, mà lời Lý Thụy Nhiên sau đó cũng đã chứng thực điểm ấy.

“Chúng ta tuy rằng không phải thân huynh đệ, nhưng Đại ca, Nhị ca cùng ta và Tứ đệ so với thân huynh đệ còn thân hơn!” Lí Thụy Nhiên liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Mễ, không muốn nói thêm, gọi tiểu nhị bưng đồ ăn sáng, sau đó ngồi xuống uống trà, ánh mắt thản nhiên đảo qua ngã tư đường, trong mắt lóe lên một chút thù hận cùng hoài niệm.

Bạch Tiểu Mễ cũng không hỏi nhiều, ánh mắt dừng trên người Lý Thụy Nhiên, trong chốc lát nàng bỗng nhiên phát hiện Lý Thụy Nhiên có gì đó khác lạ, cảm giác tựa hồ thành thục hơn, nhưng trong nháy mắt, hắn lại biến thành một thiếu niên dễ xúc động, kiêu ngạo không ai bì nổi.

Xem ra mỗi người đều có một mặt không muốn người khác nhìn thấy, bình thường vốn cất giấu sâu tận bên trong.

“Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ quen biết Lý Mặc Nhiên và Lý Cảnh Nhiên như thế nào?” Bạch Tiểu Mễ cầm chén trà, kỳ thật nàng không chú ý tới, dù sao với diện mạo cách nhau quá xa của bọn họ cũng có thể nhìn ra họ rõ ràng không phải thân huynh đệ.

Mà nàng nhầm lẫn có lẽ vì bọn họ nhìn qua cũng giống như thân huynh đệ bình thường!

Lý Thụy Nhiên quay đầu nhìn Bạch Tiểu Mễ, không trả lời.

“Không muốn nói sao? Nhìn ta làm cái gì? Tuy bổn tiểu thư rất đẹp, ngươi nhìn ta như vậy ta sẽ hiểu lầm là ngươi yêu ta! Tuy ngươi lớn lên tuấn tú, hẳn được rất nhiều nữ tử thích, nhưng ta bây giờ chưa có tính toán sẽ tái giá lần nữa!”Bạch Tiểu Mễ biết chính mình có chút lỗ mãng, lẽ ra không nên hỏi vấn đề mẫn cảm như vậy, rồi lập tức bày ra một bộ ta rất đẹp, ngươi xem trọng ta là đương nhiên nhưng ta lại chướng mắt với bộ dạng của Lý Thụy Nhiên ngươi.

Cho dù Lí Thụy Nhiên đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi nghe được nữ tử nói ra lời không biết xấu hổ như thế, khóe miệng không nhịn được giật rồi lại giật, lập tức hung hăng quay đầu nhìn chỗ khác.

Bạch Tiểu Mễ thấy hành động của Lý Thụy Nhiên, miệng khẽ cong, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử thôi!

“Kỳ thật ta biết ta rất đẹp, ta không trách ngươi, nếu về sau ta muốn tái giá, ngươi nhất định sẽ là người đầu tiên ta nghĩ đến!” Bạch Tiểu Mễ mắt thoáng qua ý cười, giọng điệu không đứng đắn nói.

“Bạch Tiểu Mễ, ngươi thật khá! Cái dạng này của ngươi được Đại ca coi trọng chính là phúc khí của ngươi rồi, thế nhưng lại còn muốn tái giá, ngươi là đồ không biết xấu hổ, đại gia ta nói cho ngươi biết, ta thà coi trọng một cái đầu heo cũng sẽ không bao giờ coi trọng ngươi!” Lý Thụy Nhiên bị hai từ tái giá làm cho tức giận, Đại ca là người hắn sùng bái, hơn nữa huynh ấy còn thích Bạch Tiểu Mễ, nhưng nàng lại không biết quý trọng nên đương nhiên hắn vô cùng tức giận.

“Ai u, tức giận rồi, bất quá sở thích của Tiểu Tam thật là kỳ quái nha, cư nhiên lại luyến thú!” Bạch Tiểu Mễ làm một bộ dáng ta đã hiểu nhìn Lý Thụy Nhiên.

Lí Thụy Nhiên chán nản, nâng tay liền trực tiếp đánh tới.

“Thẹn quá thành giận rồi, yên tâm, bí mật của ngươi ta hứa sẽ không nói ra ngoài, yên tâm yên tâm!” Bạch Tiểu Mễ tiếp tục nói như chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa nói vừa linh hoạt tránh né Lí Thụy Nhiên công kích.

Sảnh lớn trong khách sạn nhất thời trở nên náo nhiệt, chưởng quầy khẩn trương nhìn hai người, đương nhiên không phải hắn lo lắng hai người bị thương, mà là hắn lo lắng cho cái bàn của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.