Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 6-10




Chương 6 Đây là... Con gái của Lệ Bạc Thâm

Túy Tiên Cư là một trong những nhà hàng tư nhân tốt nhất ở Hải Thành, phục vụ chu đáo, đồ ăn ngon lại hấp dẫn nữa, chỉ dành cho khách hàng cao cấp đặt chỗ trước, thời gian đặt chỗ trước ít nhất phải một tháng.

Tịch Mộ Vi nhờ mối quan hệ nên ngày hôm qua đã lấy được số.

Cách trang trí trong nhà hàng cũng rất trang nhã, mỗi chỗ ngồi được ngăn cách bởi một tấm bình phong, phía trước làm một cánh cửa gỗ nhỏ. Khi dùng bữa vào ban đêm, chiếc đèn chùm phía trên tạo nên một bầu không khí ấm áp tựa như người xưa ngồi uống rượu dưới ánh trăng.

Bọn họ đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên một chiếc bàn tròn.

Chẳng mấy chốc người phục vụ đã mang đồ ăn tới.

Giang Nguyễn Nguyễn sợ cô bé bên cạnh không ăn được nên toàn tập trung vào cô bé, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô bé, lau miệng cho cô bé.

Triều Triều Mộ Mộ ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô bé ăn no đến hai má phồng lên thì cảm thấy vô cùng đáng yêu, ân cần bóc tôm cho cô.

Bọn họ không ngừng gắp thức ăn cho cô bé, còn cô bé thì tập trung giải quyết ngọn đồi được chất đống ngày càng cao trước mặt.

"Nghe tin tiểu công chúa nhà họ Lệ mất tích chưa? Nhà họ Lệ đã phái rất nhiều người đi tìm, hơn nữa còn lật tung cả Hải Thành này lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy!"

Lúc này chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh thảo luận.

Một giọng nói khác có vẻ hơi thận trọng hơn vang lên: "Có khi nào là bị bắt cóc rồi không? Thủ phạm quả thật rất to gan, bình thường Lệ Bạc Thâm, ba của Tiểu công chúa nhà họ Lệ đó chỉ cần liếc một ánh mắt đã đủ làm người ta sợ run người rồi, người nào dám ra tay với cô bé thì thật là chán sống…."

Nghe thấy tên Lệ Bạc Thâm, động tác của Giang Nguyễn Nguyễn bỗng chốc chậm lại, có chút mất tập trung.

Bên cạnh vẫn tiếp tục thảo luận: "Không phải sao? Mặc dù tiểu công chúa kia là người câm, đã lớn như vậy rồi vẫn chưa biết nói chuyện nhưng cũng không trách được người phúc lớn. Biết đầu thai ngay nhà tốt như vậy!"

Bị câm?

Trong ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn hiện lên một tia kinh ngạc, hoàn toàn ngừng mọi cử động.

Tiểu công chúa nhà Lệ Bạc Thâm… người câm.

Từ khi cô nhặt được tới giờ, cô bé này vẫn một mực không mở miệng nói chuyện.

Khí chất và cách ăn mặc của cô bé quả thực cũng rất xứng với địa vị nhà họ Lệ.

Hơn nữa, thanh âm vừa rồi của người đàn ông trong điện thoại...

Nghĩ tới đây, Giang Nguyễn Nguyễn liền đè nén sự kinh ngạc trong lòng, liếc nhìn đứa trẻ ngồi bên trái mình.

Cô bé dường như nhận ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt to đầy vẻ nghi ngờ.

Khi ánh mắt họ chạm vào nhau, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy như có một tia sét từ trời xanh giáng thẳng vào đầu mình.

"Cô bé này... chẳng lẽ là con gái của Lệ Bạc Thâm sao?"

Tịch Mộ Vi cũng ngừng dùng đũa, nhìn chằm chằm vào cô bé mấy giây, trong lòng trầm xuống, chần chờ nói: "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”

Với tư cách là bạn thân nhất của Giang Nguyễn Nguyễn, Tịch Mộ Vi biết rõ mọi chuyện xảy ra vào sáu năm trước.

Cô bé này thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, cùng tuổi với Triều Triều và Mộ Mộ.

Nếu đây thực sự là con gái của Lệ Bạc Thâm thì điều đó có nghĩa là sau khi ly hôn với Giang Nguyễn Nguyễn, hắn lập tức tái hôn với Bạch Nguyệt Quang, sau đó sinh ra cô con gái này!

Hắn gấp tái hôn đến vậy sao?

Tịch Mộ Vi chỉ nghĩ đó đã cảm thấy bất công thay cho bạn thân của mình.

Giang Nguyễn Nguyễn không biết cô ấy đang nghĩ gì, lúc này cô đang nghĩ về chuyện xảy ra sau khi cô nhặt được cô bé này, càng nghĩ càng khẳng định đây chính là con gái của Lệ Bạc Thâm.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của cô trông rất khó coi: "Tớ cảm thấy là trùng hợp thật rồi."

Thấy cô khẳng định như vậy, trong lòng Tịch Mộ Vi trầm xuống, liếc nhìn cô bé đang bối rối, hạ giọng hỏi Giang Nguyễn Nguyễn: "Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ? Có lẽ Lệ Bạc Thâm đã lên đường đến đây rồi."

Giang Nguyễn Nguyễn đắn đo suy nghĩ một lúc.

Một lúc sau, cô mới lấy điện thoại di động ra, đẩy vào tay Tịch Mộ Vi: "Cậu cầm điện thoại di động của tớ đi, nói với hắn người gọi vừa rồi là cậu, tớ dẫn Triều Triều và Mộ Mộ ra bãi đậu xe đợi cậu trước.”

Tịch Mộ Vi lập tức hiểu ý, cô ấy gật đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn cô bé vẫn chưa kịp phản ứng bên cạnh, nhưng cô đã quyết là sẽ không mềm lòng nữa: "Tớ giao cô bé này cho cậu."

Sau khi dặn dò xong liền quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ của mình, nói: "Đi thôi."

Triều Triều và Mộ Mộ không hỏi gì, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo cô.

Khi đi ngang qua cô bé, góc quần áo của Giang Nguyễn Nguyễn đã bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.

Giang Nguyễn Nguyễn quay lại nhìn cô bé với ánh mắt phức tạp.

Cô bé đang nắm chặt góc áo cô, đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ.

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không thể dứt khoát được.

Mặc kệ giữa cô và Lệ Bạc Thâm có phát sinh ra chuyện gì đi chăng nữa thì đứa trẻ này vẫn vô tội.

Cuối cùng, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn trấn an cô bé: "Dì có việc phải về trước, dì ấy sẽ chăm sóc cho con, con ngoan ngoãn ở đây đợi, ba con sẽ tới ngay thôi."

Nói xong liền dứt khoát gạt tay cô bé ra, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, suốt cả chặng đường không dám quay đầu nhìn lại.

Cùng lúc đó, Tịch Mộ Vi vội vàng nhờ phục vụ mang ba bộ bát đĩa thừa đi.

Người phục vụ bưng bát đĩa đi không bao lâu thì cánh cửa gỗ lại bị đẩy ra.

Là một nhóm vệ sĩ mặc Vest đen chỉnh tề, có vẻ như tất cả họ đều đã được huấn luyện bài bản, đồng loạt bước lên xếp thành hai hàng, chừa lại một lối đi ngay giữa.

Chứng kiến tình cảnh này, Tịch Mộ Vi theo bản năng đứng thẳng người, cố gắng bình tĩnh nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy là Lệ Bạc Thâm với khuôn mặt lạnh lùng đang sải bước từ bên ngoài đi vào.

Chương 7 Làm bẩn mắt

Trong phòng chỉ có hai người.

Ánh mắt của Lệ Bạc Thâm quét qua căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người con gái hắn.

Cô bé đang cảm thấy ấm ức vì sự rời đi đột ngột của Giang Nguyễn Nguyễn, bây giờ khi nhìn thấy ba mình, cô không những không tỏ ra sợ hãi mà còn tức giận quay đầu đi.

Đôi mắt sắc bén của hắn hơi tối lại.

"Tiểu công chúa, cô không sao chứ?"

Trông hai ba con đều có vẻ buồn chán nên trợ lý Lộ Khiêm đành tiến lên mở lời trước.

Cô bé liếc nhìn anh ta một cái rồi tức giận quay đầu đi, không thèm để ý tới.

Lộ Khiêm cẩn thận đánh giá cô bé một vòng, thấy cô bé vẫn bình yên vô sự, mới yên tâm quay người lại báo cáo với Lệ Bạc Thâm.

Lệ Bạc Thâm gật đầu, nheo mắt lại nhìn người ngồi bên cạnh con gái mình.

Bắt gặp ánh mắt của hắn trái tim của Tịch Mộ Vi liền thắt lại, cô dùng sức véo mạnh vào lòng bàn tay của mình, mới miễn cười ổn định lại biểu cảm để không mất bình tĩnh.

“Giang Nguyễn Nguyễn đâu?”

Ánh mắt Lệ Bạc Thâm quét qua khuôn mặt Tịch Mộ Vi, khi nhìn rõ bộ dạng của cô, sắc mặt của hắn lại tối sầm.

Rõ ràng hắn nhận ra giọng của Nguyễn Nguyễn!

Tịch Mộ Vi thầm thấy lo sợ cho người bạn thân của mình, nhưng cũng may là cô đã chạy trốn kịp thời.

Khí chất của người đàn ông này khiến cô có chút thở không ra hơi.

Nếu Nguyễn Nguyễn còn có mặt ở đây thì thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu!

"Tôi không hiểu anh đang nói gì! Các người là ai? Tại sao các người đi vào mà không gõ cửa?"

Tịch Mộ Vi nhanh chóng hoàn hồn lại, phát huy kỹ năng diễn xuất tốt nhất của mình, cô ấy đưa tay ôm bé gái bên cạnh vào lòng mình, cảnh giác nhìn những người trước mặt.

Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày: "Người mà cô đang ôm trong lòng chính là con gái tôi. Vừa rồi là cô đã gọi cho tôi phải không?"

Tịch Mộ Vi sửng sốt một chút, sau đó dũng cảm nói: "Là tôi."

Lệ Bạc Thâm vô cảm nhìn cô, ánh mắt hắn chậm rãi quét qua từng chi tiết trong phòng.

Quả thật giọng nói của người phụ nữ trước mặt và giọng nói trên điện thoại có chút giống nhau.

Nhưng mà như thế vẫn không thể lừa hắn được.

Hơn nữa, rõ ràng hiện trường trong phòng đã bị ngụy tạo quá vội vàng.

Thật sự là trên bàn chỉ có bát đũa dành cho hai người, nhưng ba chỗ ngồi bên cạnh vẫn còn dấu vết từng bị dịch chuyển xiêu vẹo.

Nhân viên phục vụ ở Túy Tiên Cư không thể nào sẽ mắc sai lầm như vậy, chỉ có thể là do gấp gáp di chuyển mới bị như thế.

Số thức ăn trên bàn cũng không phải là số lượng mà một người phụ nữ và một đứa trẻ có thể ăn hết được.

Đôi mắt của Lệ Bạc Thâm đảo quanh căn phòng rồi quay lại Tịch Mộ Vi.

Bắt gặp ánh mắt của hắn, trái tim của Tịch Mộ Vi thắt lại một cách khó hiểu.

Kế tiếp, cô ấy thấy người đàn ông kêu trợ lý đưa điện thoại cho mình, khớp ngón tay khỏe khoắn vuốt vài cái trên màn hình sau đó lại ngước nhìn lên.

Chiếc điện thoại di động Giang Nguyễn Nguyễn để trên bàn bắt đầu đổ chuông.

Tịch Mộ Vi không kịp chuẩn bị, nghe thấy âm thanh này suýt chút nữa đã giật bắn người, cúi đầu giả vờ nhìn ID người gọi rồi mới đưa tay cúp điện thoại, làm như không có việc gì mà đối mặt trực tiếp với ánh mắt của hắn: "Nếu như anh là ba của cô bé này thì mang cô bé đi đi."

Nói xong, cô lại sờ đầu cô bé một cái rồi mới đặt cô bé xuống đất, đẩy về phía Lệ Bạc Thâm.

Lệ Bạc Thâm hơi nhướng mày, bước hai bước về phía bàn ăn.

Tịch Mộ Vi vốn tưởng rằng hắn đến đón cô bé, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, thì cô lại nghe thấy giọng nói nghi ngờ của người đàn ông này vang lên bên tai.

"Tiểu thư này, sức ăn của cô không tồi đâu, một người phụ nữ cộng thêm một cô bé, lại có thể gọi cả một bàn đầy thức ăn như vậy."

Ánh mắt Lệ Bạc Thâm tùy ý dừng lại trên bàn ăn, trong giọng điệu có chút ám chỉ.

Tịch Mộ Vi: "..."

Hơi thở vừa thở được nửa đường lại cô bị hít ngược vào, ngước mắt lên, cô cười gượng một tiếng: "Tôi có ăn nhiều hay không cũng không cần anh quan tâm, tôi gọi nhiều món như vậy là bởi vì tôi có hẹn với bạn, chỉ là giờ bọn họ chưa đến mà thôi."

Lệ Bạc Thâm hơi nhướng mày: "Bạn của cô vẫn chưa đến mà cô đã vội dùng bữa trước?”

Vừa dứt lời, ánh mắt của người đàn ông liền quét qua từng món ăn đang ăn dở dang.

Tịch Mộ Vi suýt chút nữa bị nghẹn chết.

Cô cụp mắt xuống, im lặng hồi lâu, sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt, mỉm cười nói: "Những người tôi hẹn đều là bạn bè thân thiết, chút chuyện nhỏ này bọn họ đã quen rồi."

Nói xong, không đợi Lệ Bạc Thâm hỏi lại, Tích Mộ Vi hít một hơi thật sâu: "Tiên sinh này, tôi đã tìm thấy con gái của ngài sau đó có lòng tốt gọi báo cho ngài biết. Trong lúc chờ đợi, tôi còn dẫn con gái ngài đi ăn, ngài chưa cảm ơn tôi thì thôi đi tại sao bây giờ lại quay sang tra khảo tôi như kẻ phạm tội vậy chứ, cho hỏi tôi đã đắc tội ngài ở điểm nào à?"

Giọng điệu của cô đầy sự bất mãn khi bị xúc phạm, nhưng thật ra bên trong cô đã khóc không thành tiếng.

Có thể nào đừng hỏi nữa được không?

Nếu tiếp tục hỏi nữa cô sẽ nói sự thật mất...

Cái khí thế này ai mà chịu được chứ!

Tại bãi đổ xe.

Giang Nguyễn Nguyễn mỗi tay ôm một nhóc thỉnh thoảng cứ liếc nhìn đồng hồ, trong lòng cô bây giờ thật sự đang rất bất an.

Cô biết rất rõ tính cách của Lệ Bạc Thâm, chỉ để lại bất kì manh mối nào cũng đủ để người đàn ông đó nhận ra điều bất thường.

Không biết Mộ Vi có thể chống đỡ được bao lâu nữa?

Nếu chuyện này bị lộ thì sẽ có chuyện gì xảy ra…?

Giang Nguyễn Nguyễn suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được đáp án.

Một lúc sau, cô mím môi dưới chế nhạo.

Rốt cục là cô đang sợ điều gì chứ?

Có lẽ kể từ năm đó cô làm vậy với Lệ Bạc Thâm, hắn đã không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.

Rất có thể dù gặp nhau rồi thì hắn cũng sẽ giả vờ như không biết vì sợ làm bẩn mắt.

Ngược lại là chính cô, mặt còn chưa gặp đã tự làm mình sợ hãi đến mức này...

Chương 8 Tôi vẫn chưa từ bỏ cô ấy

"Mẹ ơi, Lệ Bạc Thâm đó là ai? Tại sao chúng ta lại phải trốn ông ấy?"

Triều Triều Mộ Mộ nhìn thấy bộ dạng mất hồn của mẹ, cậu bé đưa tay lay lay tay cô, biết rõ còn cố hỏi một câu.

Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi tỉnh táo lại, sờ sờ đầu bọn họ, thản nhiên cười nói: “Không phải người quan trọng gì, chỉ là trước kia có chút ân oán với mẹ mà thôi. Sau này hai người các con nghe thấy cái tên này nhất định phải tránh xa đấy biết chưa?"

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi ạ, mẹ."

Đợi mẹ quay đi, hai đứa nhỏ lại nhìn nhau, đôi mắt to tràn đầy tò mò.

Xem ra ngày xưa giữa ba và mẹ đã xảy ra hiểu lầm không nhỏ đâu!

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đang suy nghĩ về tình hình của Tịch Mộ Vi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của hai cậu bé lại vang lên.

"Mẹ ơi, vừa rồi chúng ta chạy vội vàng như thế. Nếu người đó nghi ngờ, sẽ kiểm tra camera giám sát, bọn họ sẽ dễ dàng tìm ra chúng ta thôi." Triều Triều ân cần nhắc nhở.

Trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn hiện lên một tia hoảng sợ: "Không ổn, mẹ quên mất chuyện này. Bây giờ mẹ nên làm gì?"

Cô chỉ lo chạy trốn nên quên mất nhà hàng có lắp camera giám sát, nói không chừng Lệ Bạc Thâm đã dẫn người chạy tới đây…

Nghĩ đến khả năng này, Giang Nguyễn Nguyễn thậm chí đã nảy ra cảm giác muốn trực tiếp ôm hai đứa nhỏ chạy về nhà.

Thấy bộ dạng hoảng hốt của mẹ, hai đứa nhỏ buồn cười quay đầu đi, đợi ép được khóe miệng ngừng cong rồi mới quay lại an ủi mẹ.

"Mẹ yên tâm, con sẽ xử lý chuyện này."

Vừa nói xong, Mộ Mộ cầm lấy chiếc máy tính đặt trong xe, đôi bàn tay nhỏ bé lướt như bay trên bàn phím.

Chỉ lát sau, cậu bé đã đột nhập được vào hệ thống giám sát của nhà hàng và xóa tất cả các đoạn phim giám sát liên quan đến họ.

"Xong!"

Sau khi xóa đi đoạn phim giám sát, Triều Triều ngước mắt lên nhìn mẹ, giống như đang đợi lời khen ngợi.

Giang Nguyễn Nguyễn thở dài một hơi, ôm hai tiểu gia hỏa vào lòng: “May mắn là có con, con đã giúp chúng ta đã giải quyết được một chuyện lớn rồi đó!”

Hai cậu bé biết rõ cô vẫn còn khẩn trương nên đã ngoan ngoãn để cho cô ôm một hồi.

Cuối cùng đợi đến lúc mẹ buông bọn họ ra, Triều Triều lại hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta rời đi bây giờ? Hay đợi mẹ nuôi ra rồi mới đi?"

Giang Nguyễn Nguyễn đã hồi phục lại tinh thần, mắt nhìn cửa ra vào bãi đậu xe vẫn không có bóng người, nói: "Chờ thêm một chút nữa."

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Cùng lúc đó, tại phòng ăn.

Lệ Bạc Thâm ép hỏi người phụ nữ trước mặt, nhưng ép mãi vẫn không phát hiện được gì, cuối cùng chỉ có thể đè nén cơn tức giận dâng trào trong lòng, lãnh đạm nói: “Vừa rồi tôi đã mạo muội rồi… Cảm ơn cô đã giúp tôi tìm được con gái. Giờ không còn việc gì nữa chúng tôi sẽ rời đi, không quấy rầy cô và bạn cô ăn tối nữa."

Nói xong, hắn quay lại nhìn cô bé ở cạnh bàn: "Tinh Tinh, lại đây."

Cô bé bĩu môi, quay lại lễ phép cúi đầu chào Tịch Mộ Vi rồi mới sải bước đi ngang qua ba mình.

Lệ Bạc Thâm hơi nhướng mày nhưng không nói gì, dẫn đám người đi theo phía sau cô bé.

Vừa ra khỏi nhà hàng, Lệ Bạc Thâm đưa tay định bế cô bé lên xe có điều đã bị cô bé tức giận né tránh.

Lộ Khâm thấy vậy, vội vàng tiến lên ôm lấy tiểu tiểu thư.

Chiếc xe chậm rãi khởi động.

Lệ Bạc Thâm ngồi ở ghế sau, duỗi cánh tay dài ra, bế con gái lên và đặt cô bé vào lòng.

Cô bé không còn nơi nào để trốn, chỉ có thể bị hắn ôm như búp bê, tức giận cúi đầu không nhìn hắn.

"Nói cho ba biết, ngoài người dì vừa rồi, còn có người dì nào đi cùng con không?"

Lệ Bạc Thâm nhiệt tình hỏi.

Cô bé liếc nhìn hắn và càng tức giận hơn khi cho rằng dì xinh đẹp kia đã bỏ đi vì hắn.

Thấy miệng cô bĩu môi đến mức có thể treo được cả can dầu, Lệ Bạc Thâm trêu chọc nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Con bỏ nhà đi, ba còn chưa tính sổ với con nữa đấy, giờ lại giận ngược lại ba sao? Con có biết ba lo lắng đến thế nào không? Nói cho ba biết, tại sao con lại muốn bỏ nhà đi?"

Cô bé né tránh bàn tay to lớn của hắn, dùng lực quay đầu sang một bên, không muốn để ý đến hắn.

Vừa nhìn đã biết cô bé đang tức giận không nhẹ đâu.

Lệ Bạc Thâm bất đắc dĩ nhếch môi, dù sao hắn cũng không thể làm gì tổ tông nhỏ của mình được: “Con không muốn nói cũng không sao, ba sẽ không ép buộc con, nhưng mà con hứa với ba là lần sau con không được bỏ nhà đi nữa đấy."

Nói xong, hắn lại ngước mắt lên nhìn Lộ Khiêm đang ngồi phía trước, nhẹ giọng nói: "Đi kiểm tra camera giám sát của nhà hàng đi."

Xem ra hắn vẫn chưa bỏ cuộc!

Lộ Khiêm đành phải nhận mệnh lệnh: "Được, thiếu gia!"

Chương 9 Lần đầu tiên dám phản kháng cô ta

Hai mươi phút sau, chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng trang viên nhà họ Lệ.

Tiểu Tinh Tinh không muốn ai bế mình, cô bé tự mình chậm rãi xuống xe và im lặng đi về phía trước.

Lệ Bạc Thâm lẳng lặng đi theo phía sau.

Hai cha con vừa bước vào cửa thì nghe thấy có giọng nói vang lên…

“Tiểu Tinh Tinh!”

Phó Vi Trữ đang ở trong phòng khách, nhàn nhã lướt di động. Khi nghe thấy tiếng người đang đi vào, cô ta ngước mắt lên nhìn.

Vừa thấy đó là Tiểu Tinh Tinh, cô ta lập tức chạy tới ôm cô bé: “Con về rồi! Tại sao con lại bỏ đi mà không nói một lời?! Dì sợ quá đi mất! Con không sao chứ? Con có bị thương chỗ nào không?”

Cô ta vừa nói vừa khẩn trương kiểm tra cơ thể cô bé.

Nhất thời Tiểu Tinh Tinh có chút choáng váng vì bị cô ta bất ngờ ôm vào lòng.

Giọng nói đạo đức giả của Phó Vi Trữ vang lên bên tai khiến cho ánh mắt của cô bé dần trở nên lạnh lùng.

Người phụ nữ này thực sự không biết vì sao cô bé lại bỏ nhà đi ư?

Nếu như lúc sáng cô ta không nói rằng sau này ba sẽ không thích cô bé nữa và còn đe dọa cô bé thì cô bé đã không lén lút bỏ nhà ra đi.

Nghĩ tới bộ mặt đạo đức giả của người trước mặt, lại nghĩ đến dì xinh đẹp hôm nay gặp được…

So sánh hai người với nhau, dì ấy thực sự quan tâm đến cô bé còn hành động làm bộ làm tịch của Phó Vi Trữ khiến cho cô bé cảm thấy vô cùng chán ghét.

Cô bé liên tục giãy dụa.

“Tiểu Tinh Tinh, con làm sao thế? Con đừng cử động, để dì kiểm tra xem con có bị thương không.”

Phó Vi Trữ nhận thấy sự phản kháng của cô bé, cô ta lặng lẽ dùng sức mạnh hơn còn giọng điệu ra vẻ bất lực không biết làm sao.

Tiểu Tinh Tinh bị cô ta véo một cái đau đớn, cô bé giãy dụa càng mạnh hơn và sự phản kháng cũng càng rõ ràng hơn.

Trong mắt Phó Vi Trữ hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

Trước đây mỗi lần bị dạy một bài học, con nhóc câm này sẽ thu mình lại và không nói gì.

Đây là lần đầu tiên con bé dám phản kháng cô ta!

Nếu như không phải có Lệ Bạc Thâm ở đây thì Phó Vi Trữ nhất định sẽ không để con bé hỗn xược như vậy!

Phó Vi Trữ sợ Lệ Bạc Thâm nhận ra điều gì đó kỳ lạ, trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng. Cô ta thả lỏng tay không còn dùng sức khiến cho bản thân ngã xuống đất theo lực đẩy của Tiểu Tinh Tinh.

Cô ta kinh ngạc nhìn Tiểu Tinh Tinh nói: “Tinh Tinh…Dì biết con chưa bao giờ thích dì nhưng dì thực sự rất lo lắng cho con. Tại sao con…?”

Giọng nói của cô ta đầy vẻ nghẹn ngào còn đôi mắt thì đỏ hoe.

Lệ Bạc Thâm vừa cởi xong áo khoác, khi quay người lại tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn cau mày kéo cô bé đến bên mình: “Tinh Tinh, ba biết con không vui. Con có thể trút giận lên người ba cũng được nhưng không được làm như vậy với người khác. Con có biết làm như vậy là rất bất lịch sự không?”

Nghe được lời này, trong lòng Tiểu Tinh Tinh vừa cảm thấy không phục vừa cảm thấy oan ức.

Ba luôn lên tiếng bênh vực người phụ nữ xấu xa này!

Cô bé tức giận đẩy bàn tay to lớn của Lệ Bạc Thâm ra. Sau đó, cô bé ôm chặt con búp bê trong tay và quay người chạy lên lầu.

Nhìn thấy con nhóc câm phiền phức đã đi, Phó Vi Trữ chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói: “Tinh Tinh vừa mới trở về, chắc con bé sợ lắm. Anh đừng trách con bé…”

Lệ Bạc Thâm thờ ơ ngắt lời cô ta: “Cô về đi. Tinh Tinh vẫn còn tức giận nên có lẽ không muốn gặp cô.”

Vẻ mặt của Phó Vi Trữ cứng đờ. Một lúc sau, cô ta cười nói với vẻ lúng túng: “Được, vậy hôm khác em sẽ tới gặp con bé.”

Nói xong, cô ta cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Từ trang viên nhà họ Lệ đi ra, sắc mặt của Phó Vi Trữ đột nhiên thay đổi.

Không ngờ lại tìm được con nhỏ khốn kiếp đó! Lại còn dám nhìn cô ta bằng vẻ mặt đó nữa chứ!

Tại sao nó không chết ở bên ngoài luôn đi!

Thật đáng tiếc!

Sau khi Lệ Bạc Thâm rời đi, Tịch Mộ Vi ngồi lại thêm một lúc.

Sau đó, cô bước nhanh ra xe.

“Cậu không sao chứ?”

Thấy cô đi tới, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức mở cửa xe cho cô: “Người đi rồi?”

Tịch Mộ Vi lên xe, thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, cậu không thấy ánh mắt hắn nhìn mình đâu, như thể hắn nhìn thấu mọi thứ vậy…Suýt chút nữa tớ không chịu nổi áp lực mà nói ra hết tất cả.”

Giang Nguyễn Nguyễn cười nói: “Cậu vất vả rồi, chúng ta đi đâu đó ăn nhé? Tớ đãi cậu.”

Tịch Mộ Vi xua tay nói: “Tớ đã gói phần thừa lại rồi. Vào được nhà hàng lớn như vậy khó lắm, phải ăn thật ngon chứ.”

Chương 10 Có khả năng hắn nhận ra cậu rồi

Bốn người trở về biệt thự.

Giang Nguyễn Nguyễn cùng với hai đứa nhỏ vẫn còn đói nên đã chén sạch mọi thứ mà Tịch Mộ Vi gói về.

Ăn tối xong, hai đứa nhỏ lên lầu tắm.

Tịch Mộ Vi nhìn bạn thân đầy ẩn ý: “Tớ có chút không hiểu, tại sao cậu phải trốn tránh Lệ Bạc Thâm? Không phải lúc đó cậu đã đồng ý ly hôn rồi sao? Tại sao bây giờ cậu lại sợ anh ta như vậy? Hơn nữa, tại sao cậu lại đồng ý ly hôn? Cậu cũng không nói chuyện mấy năm trước cho tớ biết, lẽ nào có chuyện gì xảy ra sao?”

Bắt gặp ánh mắt của cô, Giang Nguyễn Nguyễn theo bản năng cụp mắt xuống. Cô do dự một lúc mới bất đắc dĩ kể lại tình huống lúc đó.

“Giang Nguyễn Nguyễn, cậu to gan thật đấy!”

Tịch Mộ Vi không ngờ rằng người bạn thân nhất của mình lại dám hạ thuốc Lệ Bạc Thâm và mang thai hai đứa con của hắn.

Chẳng trách hôm nay mới nghe thấy tên Lệ Bạc Thâm, cô đã quay đầu bỏ chạy!

Giang Nguyễn Nguyễn mím môi dưới, cay đắng nói: “Tớ không muốn hắn biết đến sự tồn tại của Triều Triều và Mộ Mộ. Hơn nữa, khi tớ hạ thuốc hắn, tớ sợ hắn vẫn còn ác cảm. Với thân phận của hắn, chắc chắc hắn sẽ trả thù tớ. Nếu như chỉ có một mình thì có lẽ tớ sẽ không sợ hắn nhưng bây giờ tớ đã có hai đứa nhỏ rồi.”

Nói xong, cô cười tự giễu: “Có lẽ là tớ đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Có lẽ hắn không hề để tâm đến chuyện đó. Dù sao thì tớ cũng không phải là người quan trọng.”

“Vậy thì không chắc!”

Tịch Mộ Vi cau mày nói: “Tớ nghĩ có khả năng hắn đã nghe thấy tiếng của cậu. Vừa rồi hắn đi vào còn hỏi cậu đâu. Xem ra hắn tới đây để tính toán với cậu!”

Nghe được lời này, Giang Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt, sau đó trong lòng cảm thấy đau đớn.

Quả nhiên đối với hắn, chỉ còn lại hận ý từ đêm hôm đó…

Thấy bạn thân cụp mắt với vẻ cay đắng, Tịch Mộ Vi an ủi cô: “Cậu đừng lo lắng quá, Hải thành rộng lớn như vậy, công việc của hai người cũng không liên quan đến nhau nên nhất định sẽ không gặp lại nhau đâu.”

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu, trong lòng cũng ôm vận may như vậy.

“Mẹ ơi!”

Đột nhiên âm thanh của Triều Triều và Mộ Mộ lọt vào tai cô.

Giang Nguyễn Nguyễn và Tịch Mộ Vi ngừng nói chuyện và nhìn lên cầu thang.

Hai đứa nhỏ đã tắm xong, tóc vẫn còn ướt, làn da trắng nõn ẩm ướt, mặc đồ ngủ hình con bò đi xuống cầu thang.

Cô bước đến gần hai đứa nhỏ. Hai đứa trẻ ngẩng đầu lên và hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy ạ?”

Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của hai đứa nhỏ, trong đầu Tịch Mộ Vi không còn nghĩ được gì khác nữa. Cô ngồi xổm xuống ôm từng đứa một: “Sao các con dễ thương thế nhỉ! Các con về nhà với mẹ nuôi nhé? Mẹ nuôi thích hai đứa quá mất thôi!”

Cô xoa mặt Triều Triều và Mộ Mộ.

Giang Nguyễn Nguyễn bật cười. Cô nhanh chóng giải cứu hai đứa con của mình khỏi móng vuốt của cô bạn thân rồi lại nghĩ đến chuyện khác.

“Lần này về nhà vội quá nên suýt chút nữa mình quên mất. Công việc sắp tới sẽ rất bận nên không thể đưa Triều Triều và Mộ Mộ đi cùng được. Mình muốn hỏi cậu gần đây có trường mẫu giáo nào không? Còn nữa, chúng ta cũng cần tìm một bảo mẫu.”

Nghe mẹ nói vậy, hai đứa nhỏ cũng không nói gì.

Với chỉ số IQ của hai đứa thì không cần phải đi học mẫu giáo.

Tuy nhiên mẹ thực sự rất bận nên bọn họ chỉ đành phối hợp.

Nghe xong, Tịch Mộ Vi trầm ngâm một lát rồi nói: “Trường mẫu giáo là một nơi tốt.”

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn bạn thân: “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Gần đây có một trường mẫu giáo quý tộc khá tốt và rất nổi tiếng ở Hải thành. Chương trình giảng dạy cũng rất phong phú, có thể học ngôn ngữ của nhiều quốc gia và có rất nhiều giáo viên rất nổi tiếng. Rất nhiều nhà có tiền chật vật đưa con mình vào đây học nên không cần lo lắng chuyện bị bắt nạt đâu.”

Tịch Mộ Vi giới thiệu.

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyên lập tức nói: “Thật sao? Tớ sẽ lên mạng tra thử. Nếu không có vấn đề gì thì tớ sẽ gửi hai đứa nhỏ đến đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.