Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 66-70




Chương 66 Tôi với cô không quen thuộc như vậy

Nghe Tần Vũ Phỉ nói như vậy, dưới đáy mắt Phó Vi Trữ chợt hiện lên một cảm xúc âm u khó hiểu.

Bởi vì trước đó cô ta đã bị Lệ Bạc Thâm từ chối, hơn nữa còn đột nhiên biết được người phụ nữ kia đã về nước cho nên cô ta không dám chờ đợi thêm nữa, trong khoảng thời gian này, nhất định phải tìm mọi cách giành được vị trí bên cạnh Lệ Bạc Thâm.

Sáng sớm hôm nay, cô ta đặc biệt mời hai vị trưởng bối nhà họ Lệ làm người thuyết khách*, vốn nghĩ rằng Lệ Bạc Thâm sẽ nghe lời trưởng bối mà thay đổi chủ ý.

(*Dùng tài ăn nói để thuyết phục làm cho người ta tin theo, nghe theo)

Không ngờ vẫn bị từ chối như trước, đã vậy suốt cả buổi sáng đó còn phải xem xét sắc mặt của đứa con hoang kia.

Đã vậy còn vì có mặt hai trưởng bối ở đó cho nên cô ta cũng không dám tỏ ra tức giận.

Nhịn mãi đến cuối ngày, Phó Vi Trữ đành đem bụng tức đi tìm Tần Vũ Phỉ dạo phố cho nguôi giận.

Nhưng không ngờ lại nghe được tin tức này.

Bệnh tình của ông cụ Tần đã khiến rất nhiều bác sĩ bó tay vậy mà lại bị Giang Nguyễn Nguyễn trị hết!

Hơn nữa, Tần Vũ Trì còn đồng ý ký hợp đồng cung cấp dược liệu cho viện nghiên cứu của Giang Nguyễn Nguyễn với giá chỉ bằng một nửa giá thị trường!

Cho nên chẳng phải việc lúc trước cô ta yêu cầu những người bán thuốc ở Hải Thành đồng loạt tẩy chay viện nghiên cứu của Giang Nguyễn Nguyễn là vô ích rồi sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Vi Trữ có chút lạnh lùng: “Không phải chị đã bố trí đội ngũ y tế đến chữa trị cho ông nội Tần rồi à? Bọn họ làm việc không có tác dụng gì hả? Tại sao em lại để cô ta chữa bệnh cho của ông nội Tần?"

Nói xong, Phó Vi Trữ lạnh lùng quét mắt liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, trong mắt tràn đầy tức giận.

Cô ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức rồi cuối cùng lại để cho người phụ nữ kia thành công tìm được nhà cung cấp dược liệu ở Hải Thành!

Nói không chừng lúc này người phụ nữ đó đang cười nhạo sau lưng mình đây!

Tần Vũ Phỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó ngập ngừng đáp: "Không phải vậy… đội ngũ y tế mà chị tìm tới chắc chắn là có hiệu quả. Nhưng mà người phụ nữ kia đã tự mình tìm đến cửa rồi thuyết phục anh trai em. Hơn nữa sau khi cô ta điều trị xong, bệnh tình của ông nôi cũng chuyển biến tốt hơn cho nên anh trai em mới quyết định giao việc trị liệu cho cô ta hết.”

Sự việc cũng đã đến nước này, cô ta có nói gì nữa cũng vô ích.

Phó Vi Trữ hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ khách sáo nói với Giang Nguyễn Nguyễn: “Nhìn không ra, cô Giang còn có năng lực này nữa đấy, tỉnh ra ngay cả đội ngũ y tế chuyên nghiệp cũng kém hơn một mình cô.”

Giang Nguyễn Nguyễn vuốt vuốt màn hình điện thoại, lạnh nhạt trả lời: "Chuyện cô không biết còn rất nhiều. Làm sao, biết tôi đã ký kết hợp đồng nhà họ Tần đã ký kết hợp đồng, cô Phó định giở thủ đoạn gì nữa sao?"

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt Phó Vi Trữ đột nhiên tối sầm lại, giọng điệu như người vô tội: "Cô nói vậy là có ý gì? Nếu cô có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội Tần, tôi cảm ơn còn không kịp, làm sao tôi có thể giở thủ đoạn gì với cô chứ?"

Giang Nguyễn Nguyễn cũng lười diễn kịch với cô ta nên đã thẳng thừng nói: "Tôi có ý gì? Chắc hẳn trong lòng cô đã rõ. Hơn nữa, cô có giở thủ đoạn gì nữa tôi cũng không thèm quan tâm.”

Nghe vậy, sắc mặt Phó Vi Trữ càng khó coi hơn, không lên tiếp đáp lời.

Tần Vũ Phỉ ở bên cạnh nhìn thấy hai người căng thẳng như vậy thì thận trọng xen vào: “Chị Vi Trữ, các người.. Có quen biết nhau à?”

Phó Vi Trữ cười lạnh một tiếng, không còn che giấu thái độ thù địch của mình đối với Giang Nguyễn Nguyễn nữa: “Không chỉ là quen biết bình thường, thậm chí có thể nói là chúng tôi rất có duyên."

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn, khiêu khích hỏi: "Cô nói xem có phải vậy không, cô Giang?"

Giang Nguyễn Nguyễn vừa thanh toán xong hóa đơn thì nghe cô ta câu này, ngẩng đầu dùng ánh mắt xa cách nhìn hai người trước mặt, cô nhếch môi nói: “Lời của cô Phó làm tôi thật sự không dám nhận bừa. Tôi với cô không có thân thuộc như vậy đâu, làm phiền cô Phó sau này đừng nói những lời như vậy nữa, tôi cảm thấy rất phiền phức đó."

Sắc mặt của Phó Vi Trữ cứng đờ lại, trong mắt tràn ngập lửa giận.

“Thời gian không còn sớm, hai vị nhanh thủ thời gian vào dùng cơm đi, tôi không quấy rầy hai người nữa."

Giang Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt gật đầu với bọn họ một cái sau đó lại dắt tay hai đứa nhỏ đi ngang qua người bọn họ, không thèm quay đầu lại nữa mà đi thẳng ra khỏi nhà hàng.

Chương 67 Người phụ nữ kia có chỗ nào hơn mẹ chứ?

Nhìn bóng dáng Giang Nguyễn Nguyễn biến mất ở cửa, hai người mới đi vào trong ngồi xuống một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.

"Chị Vi Trữ, cuối cùng chị và bác sĩ Giang đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Em thấy hình như hai người có quen nhau, nhưng quan hệ không được tốt cho lắm?"

Tần Vũ Phỉ nhìn người đối diện, cẩn thận hỏi một câu.

Phó Vi Trữ tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm sao mà quan hệ có thể tốt được? Giang Nguyễn Nguyễn là vợ cũ của Bạc Thâm!"

Nếu không có Giang Nguyễn Nguyễn, thì hôn sự giữa cô và Lệ Bạc Thâm đã hoàn thành từ lâu rồi!

Nghe vậy, Tần Vũ Phỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc: "Người đó... là vợ cũ của anh Thâm?"

Sáu năm trước Lệ Bạc Thâm đã từng kết hôn, chuyện này cũng không phải là chuyện bí mật cả.

Nhất là đối với những người lớn lên cùng với Lệ Bạc Thâm.

Nhưng mà, lúc đó bọn họ vẫn luôn cho rằng Phó Vi Trữ mới là vợ tương lai của Lệ Bạc Thâm.

Không Lệ Bạc Thâm lại bất chợt kết hôn như thế.

Mà nữ chính trong mối hôn nhân đó chưa từng xuất hiện trước mặt họ bao giờ, Lệ Bạc Thâm cũng hiếm khi nhắc tới chuyện này này với người ngoài.

Đến nỗi cho đến khi hai người họ ly hôn, vẫn chưa có người nào biết được người phụ nữ đó là ai.

Không ngờ, người đó lại là người phụ nữ như vậy...

Trong đầu Tần Vũ Phỉ chợt nhớ đến tình cảnh hôm Lệ Bạc Thâm gặp Giang Nguyễn Nguyễn.

Lúc ấy, cô ta chỉ đơn thuần cảm thấy Lệ Bạc Thâm thật kỳ lạ, đúng ra hắn mới là người vô duyên vô cớ nhắm vào người phụ nữ đó trước, vậy mà cuối cùng hắn lại yêu cầu cô ta phải xin lỗi người phụ nữ đó.

Thì ra giữa hai người họ còn có kiểu quan hệ này.

Nghĩ đến đây, Tần Vũ Phỉ bất tri bất giác cảm thán một câu: "Chẳng trách ngày đó anh Thâm lại bảo vệ cô ta."

Phó Vi Trữ vừa nghe được câu này thì lạnh lùng hỏi: “Em đang nói cái gì? Bạc Thâm bảo vệ cô ta? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Vũ Phỉ nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, trên mặt cũng tràn đầy vẻ bất mãn, phàn nàn với cô ta: “Là cái hôm mà cô ta tự mình tìm đến để chữa bệnh cho ông nội đó, em có thắc mắc mấy câu, dù sao thì trông cô ta trẻ như vậy, ai biết được cô ta có năng lực thực sự hay không. Kết quả là cả anh Thâm và Tiểu Tinh đều yêu cầu em xin lỗi cô ấy!"

Sau khi nghe lời này, trái tim của Phó Vi Trữ đột nhiên thắt lại.

Cô ta đã làm đủ cách phòng tránh Lệ Bạc Thâm gặp lại Giang Nguyễn Nguyễn.

Cũng vì chuyện này mà cô ta còn tìm mọi cách để khiến Lệ Bạc Thâm thay đổi ý định của mình, đồng ý kết hôn cùng với cô ta.

Cuối cùng không ngờ, hai người bọn họ đã gặp nhau mà cô ta không hề hay biết gì cả!

Thậm chí ngay cả Tiểu Tinh cũng biết người phụ nữ đó, hơn nữa còn lên tiếng thay người phụ nữ đó!

Mà với tính cách của Lệ Bạc Thâm, nếu hắn đã đứng ra bảo vệ Giang Nguyễn Nguyễn như vậy có nghĩa là hắn không hề chán ghét Giang Nguyễn Nguyễn!

Vừa nghĩ đến chuyện này Phó Vi Trữ lập tức hoảng sợ.

Không được, sáu năm trước Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên xuất hiện rồi cướp mất Lệ Bạc Thâm của cô ta.

Lần này, cô ta sẽ tuyệt đối không cho phép Giang Nguyễn Nguyễn lại làm hỏng kế hoạch của mình nữa!

...

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp ôm hai đứa nhỏ lên xe, lái thẳng một mạch về nhà.

Triều Triều và Mộ Mộ vẫn đang suy nghĩ về việc mẹ bị hai người họ nhắm vào.

Tuy lời nói của hai người dì đó nghe như không có vấn đề gì nhưng mà bọn họ có thể cảm nhận được hai người đó rõ ràng có địch ý với mẹ.

Hơn nữa, hình như mẹ cũng tức giận rồi.

Hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau một cái, cả hai đứa cũng chút tức giận.

"Mẹ ơi, hai người vừa rồi là ai vậy ạ?” Triều Triều ũ rũ hỏi Giang Nguyễn Nguyễn một câu.

Giang Nguyễn Nguyễn nói: “Một người là người nhà bệnh nhân của mẹ, còn người kia có lẽ là… mẹ của Tiểu Tinh Tinh."

Nói xong, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn bất chợt xuất hiện một cảm xúc rất lạ.

Hai đứa nhỏ bĩu môi chán ghét.

Thì ra là vì người phụ nữ đó mà cha mới bỏ rơi mẹ, đồng thời cũng không cần bọn họ nữa.

Người phụ nữ kia có chỗ nào hơn mẹ chứ?

Chương 68 Đánh người xấu

Hai đứa nhỏ lấy Phó Vi Trữ ra so sánh với mẹ từ đầu đến chân, cuối cùng vẫn là cảm thấy, người phụ nữ này hoàn toàn không thể so sánh được với mẹ mình.

Vậy mà cha lại vì người phụ nữ đó mà vứt bỏ mẹ mình, thật sự là không có mắt nhìn mà!

Cảm thán xong, Triều Triều chợt nhớ đến cuộc trò chuyện trong nhà hàng, thế là cậu lại tiến lại gần hỏi Giang Nguyễn Nguyễn: "Mẹ ơi, vừa rồi mẹ nói dì đó giở thủ đoạn là sao ạ? Có phải lúc trước dì ấy đã bắt nạt mẹ không?"

Giang Nguyễn Nguyễn không muốn làm ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ cho nên cô đã bình tĩnh phủ nhận: “Không có việc gì, chỉ là chuyện công việc mà thôi, mẹ đã xử lý rồi.”

Lời vừa dứt, bên tai cô liền vang lên giọng nói kiên quyết của Triều Triều.

“Vậy tức là có rồi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triều Triều chợt căng thẳng hơn, cau mày nói: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Mẹ mau nói cho bọn con biết đi!"

Mộ Mộ cũng hùa theo mà truy hỏi cô: "Mẹ ơi, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Giữa ba người chúng ta không thể có bí mật gì cả, mẹ không thể lừa gạt trẻ con được!"

Giang Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ cau mày.

Suýt nữa cô đã quên mất hai đứa nhỏ nhà mình khác với những đứa trẻ khác, bọn chúng có chỉ số thông minh cao lạ thường.

Dưới cái nhìn dò hỏi của hai cậu bé, Giang Nguyễn Nguyễn cuối cùng cũng kể lại chuyện Phó Vi Trữ liên hợp với những công ty bán dược liệu ở Hải Thành tẩy chay viện nghiên cứu của cô.

Nghe người phụ nữ kia thực sự đã bắt nạt mẹ, hai đứa nhỏ tức giận siết chặt nắm tay: "Người phụ nữ đó thật xấu xa!"

Giang Nguyễn Nguyễn dặn dò: “Chuyện này đã kết thúc rồi, hai người các con không được làm chuyện xằng bậy gì đó."

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.

Về đến nhà, thừa dịp Giang Nguyễn Nguyễn đi tắm, hai đứa nhỏ đã lén lút lẻn vào thư phòng.

Triều Triều âm thầm nói nhỏ vào tai em trai mình, một lúc sau, hai mắt Mộ Mộ lập tức sáng lên. Kế tiếp cậu nhóc bật máy tính lên, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, chỉ chốc lát đã xâm nhập vào hệ thống của Phó thị.

Chờ Giang Nguyễn Nguyễn tắm xong đi ra, hai đứa nhỏ đã ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, dùng cặp mắt sáng long lanh đòi cô kể chuyện trước khi ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Phó Vi Trữ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức cho nên vẻ mặt vô cùng bất mãn.

Vì hôm qua vừa biết chuyện Lệ Bạc Thâm đã gặp Giang Nguyễn Nguyễn cho nên cô ta đi ngủ rất muộn, sáng sớm hôm nay lại bị đánh thức như vậy làm trong lòng cô ta tràn đầy tức giận.

"Có chuyện gì!" Vừa nhấc máy, Phó Vi Trữ đã mất kiên nhẫn lên tiếng.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Lâm Thành vang lên vô cùng vội vàng: "Tổng giám đốc Phó, cô mau đến công ty đi, hệ thống của công ty gặp vấn đề lớn rồi!"

Nghe vậy Phó Vi Trữ đột nhiên tỉnh táo lại, đứng dậy vệ sinh cá nhân xong liền vội vã đi đến công ty.

Lúc đến công ty mới thấy toàn bộ hệ thống của công ty đã bị tê liệt, cả đám nhân viên đã đứng sang một bên nhường chỗ cho nhân viên của bộ phận kỹ thuật tiến hành sửa chữa.

Không biết virus này từ đâu ra, mặc kệ bọn họ có sử dụng phương pháp gì cũng không cách nào giải quyết được.

Lúc Phó Vi Trữ xuất hiện, các nhân viên công tác đứng bên cạnh lập tức cúi đầu xuống như thể đang che giấu điều gì đó.

Các nhân viên của bộ phận kỹ thuật thì càng lộ ra vẻ sầu khổ.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Đã tốn bao nhiêu thời gian rồi mà các người vẫn chưa sửa được, tôi thuê các người về có ích lợi gì nữa chứ!”

Phó Vi Trữ sải bước đến bên máy tính, lúc nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.

Lúc này trên màn hình là hình ảnh hai nhân vật hoạt hình đang chiến đấu.

Nói chính xác là một nhân vật đang đánh nhân vật còn lại tơi bời.

Nhân vật bị đánh có khắc tên Phó Vi Trữ trên mặt, trên quần áo thì viết dòng chữ "người đàn bà xấu".

Bên cạnh nhân vật đánh người là một bong bóng thoại có dòng chữ "Đánh người đàn bà xấu!"

Rõ ràng, người đứng sau con virus này đang nhắm đến cô ta!

Chương 69 Là kẻ nào dám làm nhục cô thế này

Phó Vi Trữ ngước mắt lên quét một vòng lập tức nhìn thấy toàn bộ màn hình máy tính trước mặt cô ta đều đang hiện cùng một hình ảnh này.

Nhìn thấy cảnh này, cơ thể Phó Vi Trữ lại run lên vì tức giận.

Mấy nhân viên thấy cô ta đã nhìn thấy hình ảnh trên màn hình thì càng thận trọng hơn lúc nãy, không dám hó hé lời nào.

Có người tò mò muốn xem phản ứng của Phó Vi Trữ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt tức giận của cô ta cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt Phó Vi Trữ lần lượt quét qua khuôn mặt của các nhân viên, nghiến răng nghiến lợi chỉ ra vài người rồi yêu cầu Lâm Thành lập tức sa thải hết, kế tiếp cô ta lại quay đầu mắng các nhân viên của bộ phận kỹ thuật.

"Các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Hệ thống của công ty mà để người ta tùy ý muốn hack thì hack vậy sao! Hơn nữa, đã tốn bao nhiêu thời gian rồi mà các người vẫn chưa giải quyết được? Tôi bỏ tiền ra thuê các người là để các người làm chuyện mất mặt vậy sao? Không giải quyết được thì các người lập tức cút hết cho tôi!"

Các nhân viên đã sớm biết tính tình của Phó Vi Trữ tệ cỡ nào, đồng thời cũng đã chuẩn bị tâm lý nghe cô ta mắng.

Nghe cô ta nói vậy, bọn họ cũng giận mà không dám nói gì.

Người phụ trách bộ phận kỹ thuật kiên trì bước ra giải thích: "Tổng giám đốc Phó, con virus này thực sự rất lợi hại, chắc chắn là do các hacker hàng đầu tạo ra, chúng tôi... có lẽ phải cần thêm một chút thời gian nữa mới xử lý được."

Phó Vi Trữ tức giận trừng mắt nhìn anh ta: "Các người giải quyết nhanh lên cho tôi! Nếu không, anh cứ cuốn gói đi cùng với đám người kia đi!"

Người phụ trách vội vàng gật đầu sau đó lại đi thúc giục các nhân viên kỹ thuật đẩy nhanh tiến độ.

Các nhân viên thật sự khổ không sao tả hết.

Lúc này sắc mặt Phó Vi Trữ đã cực kì tái nhợt, nhìn hai nhân vật trên màn hình mà âm thầm siết chặt nắm đấm.

Là kẻ nào dám làm nhục cô thế này!

Tốt nhất là đừng để cô tra ra là kẻ nào đã làm chuyện này! Nếu không, cô nhất định sẽ cho kẻ đó biết thế nào là sống không bằng chết!

......

Sáng sớm, Giang Nguyễn Nguyễn đang chuẩn bị cho hai đứa nhỏ đến trường thì nhìn thấy Mộ Mộ vừa ôm bụng vừa bước ra khỏi phòng.

"Làm sao vậy?" Giang Nguyễn Nguyễn lo lắng bước lên phía trước kiểm tra.

Mộ Mộ ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Mẹ ơi bụng con đau quá, hôm nay con không đi học được không?"

Lời vừa dứt, Triều Triều cũng từ từ bước ra khỏi phòng, ngước mắt lên nói với Giang Nguyễn Nguyễn: "Mẹ ơi, bụng con cũng có chút khó chịu."

Thấy vậy, lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại: "Chắc là đêm qua ăn không tiêu rồi, con đi nghỉ ngơi trước đi, mẹ sẽ gọi điện thoại báo cho giáo viên."

Hai đứa nhỏ đồng loạt gật đầu.

Mẹ vừa quay đầu đi, trong mắt hai nhóc lập tức xẹt qua một tia gian xảo.

Giang Nguyễn Nguyễn không hề nghi ngờ hai đứa nhỏ nhà mình.

Dù sao thì trước giờ hai đứa vẫn rất hiểu chuyện, chưa từng tỏ vẻ không thích đi học bao giờ, chắc chắn sẽ không giả bệnh để trốn học.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Giang Nguyễn Nguyễn rót cho hai đứa nhỏ hai ly nước ấm, đồng thời còn lấy một ít thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho chúng uống.

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn làm theo.

Vốn dĩ Giang Nguyễn Nguyễn còn muốn đến viện nghiên cứu nhưng vì hai đứa nhỏ không thoải mái nên cô quyết định hôm nay sẽ làm việc ở nhà.

Sau khi giải quyết xong chuyện của hai đứa nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy đi vào phòng làm việc.

Vừa nghe thấy tiếng cửa thư phòng đóng lại, hai đứa nhỏ vốn đang yếu ớt uể oải lập tức tràn đầy sức sống trở lại.

Mộ Mộ cầm laptop lên thấy virus của mình vẫn chưa bị xử lý thì cậu nhóc lại tỏ vẻ hết sức hả hê.

"Có lẽ bây giờ người phụ nữ xấu xa đó đã đến công ty rồi!" Triều Triều liếc nhìn thời gian rồi khẳng định.

Mộ Mộ khịt mũi đắc thắng: "Vậy thì chắc chắn bà ta cũng đã nhìn thấy bộ phim hoạt hình của em rồi, có lẽ giờ bà ta đang phát điên lên rồi!"

Nghĩ đến cảnh người phụ nữ xấu xa đó tức đến giơ tay múa chân thì hai đứa nhóc lại cảm thấy thoải mái không thôi.

Chương 70 Cái giá phải trả khi bắt nạt mẹ

"Người bắt nạt mẹ nhất định sẽ phải trả giá!" Triều Triều cười lạnh một tiếng.

Mộ Mộ gật đầu thật mạnh, ngón tay lại gõ lướt như bay trên bàn phím.

Thấy vậy, Triều Triều có chút khó hiểu: "Em đang làm gì vậy?"

Mộ Mộ hào hứng nói: "Kỹ thuật viên của bọn họ thật sự quá vô dụng, virus của em đơn giản như vậy mà họ còn chưa xử lý được, đã vậy để em tăng thêm độ khó một chút, làm người phụ nữ xấu xa kia tức chết luôn!"

Nghe vậy, Triều Triều cũng gật đầu tán thành: "Làm bọn họ không thể xử lý được thì càng tốt, làm nhiều người hơn nữa đến xem trò cười của bà ta, để xem đến lúc đó bà ta có dám bắt nạt mẹ mình nữa không!"

Hai đứa nhỏ lại tập trung hết tinh thần vào laptop.

Đột nhiên, trước cửa lại vang lên tiếng bước chân.

Triều Triều nhạy bén vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài thì lập tức nhắc nhở Mộ Mộ.

Mộ Mộ vội vã hoàn thành hết dòng code cuối cùng rồi nhét laptop vào tay anh trai.

Lúc Giang Nguyễn Nguyễn bước vào cửa đã nhìn thấy Triều Triều đang cầm laptop trên tay, còn Mộ Mộ thì nằm bên cạnh tò mò nhìn.

"Không phải các con không thoải mái sao? Tại sao không nghỉ ngơi cho tốt đi mà còn lấy laptop ra xem nữa?" Đôi mày của Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại.

Vừa nói, cô vừa ngồi xuống bên cạnh hai đứa nhỏ: "Lại đây, để mẹ kiểm tra cho hai con nào."

Nghe vậy, trái tim hai đứa nhóc lập tức thắt lại.

Mẹ lợi hại như vậy, nếu để mẹ kiểm tra chắc chắn sẽ bị lộ! Đến lúc đó chuyện họ đang làm cũng không giấu được nữa!

Giang Nguyễn Nguyễn vươn tay định nắm lấy cổ tay Mộ Mộ, nhưng cậu bé đã vội vàng né đi.

"Làm sao vậy?" Giang Nguyễn Nguyễn khó hiểu nhìn cậu.

Mộ Mộ cảnh giác ôm lấy tay mình, cậu bé thật sự không biết nên phản ứng thế nào nên đã đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Triều Triều.

Triều Triều bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu tự nhiên duỗi tay về phía Giang Nguyễn Nguyễn: "Mẹ, thật ra sau khi con uống thuốc xong đã thấy đỡ hơn rồi, nhưng nếu mẹ lo lắng thì có thể kiểm tra lại một chút."

Lực chú ý của Giang Nguyễn Nguyễn lại bị cậu thu hút đi, nắm lấy cổ tay của cậu kiểm tra một chút, sau khi chắc chắn không có gì bất thường thì cô lại đưa ánh nhìn về phía Mộ Mộ.

Cô nhớ vừa rồi triệu chứng của Mộ Mộ nghiêm trọng hơn anh trai.

Mộ Mộ đã thấy biện pháp của anh trai hiệu quả cho nên cậu lại cười hì hì tiến đến chỗ mẹ: "Mẹ ơi, con cũng đỡ hơn nhiều rồi, thuốc mẹ cho rất hiệu nghiệm! Mẹ là bác sĩ giỏi nhất thế giới! Con và anh hai thật sự rất ngưỡng mộ mẹ! Bọn con thích mẹ nhất trên đời."

Giang Nguyễn Nguyễn buồn cười lắc đầu, sau khi kiểm tra xong thì phát hiện cả hai đứa nhỏ đều không sao cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm, có điều lúc này cô lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

"Nhưng mà con thật sự vẫn còn hơi khó chịu.” Mộ Mộ nghiêm túc nói.

Nghe vậy trái tim Giang Nguyễn Nguyễn lại căng thẳng hơn, đưa ánh mắt lo lắng nhìn cậu nhóc.

Không ngờ kế tiếp lại nghe giọng nói ngọt ngào của cậu bé vang lên: "Mẹ phải ôm con một cái mới đỡ hơn được."

Vừa dứt lời, cả cơ thể mềm mại núc ních của cậu nhóc lập tức nhào vào lòng cô.

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười ôm đứa nhỏ vào lòng, chút nghi ngờ trong lòng cũng biến mất. Vừa ôm lấy cậu nhóc, cô vừa nhìn vào màn hình laptop: "Triều Triều, con đang làm gì đó?"

Vừa rồi thừa dịp sự chú ý của mẹ đang đặt trên người Mộ Mộ, Triều Triều đã nhanh tay chuyển sang trang web khác, cậu bé làm như không có việc gì mà ngước mắt lên nhìn mẹ: "Con đang xem xu hướng của thị trường chứng khoán hôm nay, hạng mục mà con đầu tư ở nước ngoài đã kiếm được một chút tiền lời rồi."

"Anh hai kiếm được hơn 50 triệu đó mẹ!" Mộ Mộ trông còn tự hào hơn cả Triều Triều.

Vừa nghe thấy con số này, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: "Nhiều vậy sao? Triều Triều giỏi quá!”

Mộ Mộ khẽ hỏi: "Con nữa, con nữa!"

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười: "Kỹ thuật máy tính của Mộ Mộ cũng rất tốt, cả hai con đều giỏi hết, mẹ yêu các con rất nhiều đó!"

Nói xong, cô mỉm cười hôn lên trán hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ cũng mỉm cười thỏa mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.