Cuộc sống yên tĩnh ở nơi đây cứ như dòng nước từ từ trôi qua kẽ tay không để lại dấu vết gì...
Xế chiều hôm nay, tôi đang nằm nghỉ ngơi trên giường thì chợt nghe thấy một tiếng hô lớn vang vọng khắp Lãnh thu cung "Hoàng quý phi nương nương giá lâm, Diễm phi nương nương giá lâm, Mai phi nương nương giá lâm, Lệ phi nương nương giá lâm"
"Tiểu thư, mau ngồi dậy" Lan nhi vội vàng đến đỡ tôi đứng lên rồi nhanh chóng lấy khăn sa đeo lên mặt tôi.
Mặc dù ở Lãnh thu cung, tất cả bọn họ đã quen thuộc với gương mặt giả trang của tôi, nhưng tôi vẫn không quên dùng khăn xa che mặt lại để đề phòng bất chắc...
"Nguyệt nhi tham kiến Quý phi nương nương, Mai phi nương nương, Diễm phi nương nương, Lệ phi nương nương ” tôi nhẹ nhàng cuối người như những cảnh xem trên TV vậy.
“Không biết các vị tỷ tỷ đến, nên không thể nghênh đón từ xa mong lượng thứ" tục ngữ nói đa lễ nhân bất oán, người không phạm ta ta không phạm người. Hiện tại bây giờ tôi không muốn tạo cho mình phiền toái gì.
"Nguyệt nhi muội muội miễn lễ đi, là chúng ta mạo muội đến đây làm phiền muội, phải là chúng ta xin lỗi mới đúng, đáng lẽ phải sớm đến đây chào hỏi muội "
Người vừa nói mặc một bộ cung y màu đỏ, gương mặt tú lệ nhưng lại có một phần uy nghi, không hổ danh là con gái của Tể tướng đương triều, nếu tôi đoán không lầm nàng là Hoàng quý phi.
Nhìn một lượt bọn họ theo thứ tự, một người xinh đẹp mặc cung y hồng nhạt, một người nữa thì khuông mặt đẹp lạnh lùng đầy ngạo khí, còn một người thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mặc cung y màu lam nhạt. Theo lời nói đầy ẩn ý của Hoàng quý phi, tôi đoán các nàng chính là Diễm phi, Mai phi và Lệ phi...
Tôi mời tất cả ngồi, rồi nghe họ nói đông một câu tây một câu, tôi thật sự là không có hứng thú chút nào, nhưng không thể làm gì khác hơn là phải vâng vâng dạ dạ đáp lại. Trong khi đó tâm hồn đã sớm không biết bay đi trốn nào rồi...
"Nguyệt nhi muội muội, chúng ta đã đến lâu như vậy cũng không thấy rõ được khuông mặt thật của muội, không biết muội muội có thể cho các tỷ tỷ xem qua dung mạo của muội?" người vừa lên tiếng chính là Mai phi.
Tôi kinh hoàng một chút sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Không phải Nguyệt nhi cố ý che giấu, chỉ là Nguyệt nhi thật sự rất xấu xí, sợ làm bẩn mắt của các tỷ tỷ " tôi cuối thấp người cung kính
"Chúng ta sớm đã nghe nói, Nguyệt nhi muội muội là một mỹ nữ tuyệt sắc, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Muội từ chối chúng ta có phải do chúng ta không xứng đáng được nhìn thấy dung mạo của muội muội?" lời nói của Hoàng quý phi làm cho tôi không thể nào cự tuyệt được.
-----------------
-----------------
( Hoàng quý phi)
Tối hôm qua, không biết tại sao Hoàng thượng đột nhiên nhắc đến nàng, còn cố ý bảo ta tới thăm hỏi. Thật không biết nguyên do gì? Chẳng lẽ, Lãnh Tâm Nguyệt đúng như lời đồn đại bên ngoài, nàng vốn là tuyệt sắc mỹ nhân?
Thấy nàng dùng khăn sa che mặt, trái tim của ta có chút run rẩy. Trong cung cũng có rất nhiều nữ tử không được sủng hạnh đều muốn tìm cách che đậy sắc đẹp của mình để tránh rước hoạ vào thân, không lẽ nàng cũng như vậy...
----------------
----------------
"Nếu quý phi tỷ tỷ đã nói như vậy, Nguyệt nhi xin thất lễ tháo khăn sa xuống, chỉ là … " tôi càng cung kính hơn "Nguyệt nhi trời sinh đã xấu xí, sợ dọa các tỷ tỷ sợ …"
"Nguyệt nhi muội muội, đừng nói chính mình như vậy " lần này mở miệng lên tiếng là Diễm phi, thật sự là tên đúng với người, ngay cả giọng nói cũng thánh thót đến như vậy.
Tôi nhẹ nhàng tháo khăn sa che mặt xuống. Không ngoài dự liệu của tôi, các nàng lập tức lùi lại phía sau, may mắn là có các cung nữ đỡ lấy nếu không thì đều té ngửa. Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của các nàng cố nhịn cười...
Họ thật sự không nghĩ tới mỹ nhân mà họ đang lo lắng lại có một gương mặt xấu xí như vậy, người thì hờ hững, kẻ thì khinh thường. Nhìn bộ dạng tàn nhẫn của họ, tôi đành phải phối hợp một chút, trong chốc lát nước mắt đã lưng tròng …
Không gian yên tĩnh, mọi thứ dường như chết hết, tất cả đều không phát ra một tiếng động gì...
"Nguyệt nhi muội muội, ta đột nhiên nhớ tới còn có vài việc chưa làm xong, xin cáo từ " Hoàng quý phi vội lên tiếng, sau đó ba vị nương nương kia cũng lập tức cáo biệt...
Tôi lấy khăn sa đeo lại trên mặt, trong lòng có chút suy tư.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Lan nhi lo lắng hỏi
"Ta không có việc gì "
"Thật không biết trái tim của bọn họ làm bằng gì..." Lan nhi có chút uất ức khi thấy thái độ của bọn họ đối xử với tôi sau khi tôi tháo khăn sa.
Không để cho Lan nhi nói tiếp, tôi cười nhẹ “Không có việc gì, Thật sự không có việc gì mà”
Như vậy có lẽ cũng tốt, làm cho bọn họ biết tôi là một nữ nhân xấu xí, khẳng định tôi không thể cùng bọn họ đoạt sủng, thì cuộc sống của tôi tự nhiên sẽ không bị quấy rầy nữa...