Độc Sủng Băng Phi

Chương 79




Đại khái cũng phải nửa tiếng rồi, cuối cùng cũng đến phủ tướng quân. Từ xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo, xem ra tối nay người đến dự không ít.

Thụy đích thân đỡ tôi xuống ngựa, tôi ngẩng đầu lên nhìn, ba chữ vàng"Tướng Quân Phủ" đập vào mắt.

Đây chính là lần đầu tiên tôi mới được quan sát phủ tướng quân, hai bên đặt hai con sư tử đá to, thật oai phong lẫm liệt.

Phía trên cửa có treo đèn lồng, đầy hỷ khí.

Thấy chúng tôi đến, Lãnh Phong đã sớm ra nghênh đón rồi.

"Thần cung hậu Hoàng thượng, Lãnh phi nương nương"

"Đại tướng quân không cần câu lễ, tối nay trẫm không dùng thân phận Hoàng thượng mà đến, mà dùng thân phận con rể của Đại tướng quân"

Thấy tôi và hắn y phục bình thường, ông ấy không nói gì thêm "Bên trong, mời!"

Tối nay tôi mặc bạch y, tay áo dài, phía dưới là chiếc váy dài, các thứ đó là tơ tằm thượng đẳng, đều là các chế phẩm nổi tiếng của Tương Tú. Còn Hoàng thượng, cũng toàn thân mặc đồ trắng, càng lộ rõ khí chất lồng lộng, thanh thoát của người công tử.

Thế nhưng, mặc dù như vậy, vừa vào cổng chính, những vị khách đã đến từ trước vẫn cứ kéo đến hướng về chúng tôi thi lễ.

Nhìn thấy Thụy đi cùng tôi đến, Mộng Điệp, Lãnh Vũ, Lãnh Vân hắn lên tia phẫn hận, đứng bên cạnh bọn họ, là hai người thanh y nam tử, thập phần anh tuấn, xem ra chính là nam tử của Kiêu Kỵ Hầu.

Chỉ là, hai người bọn họ cứ đứng như trời trồng nhìn vào tôi, tối nay tôi hóa trang xem ra đã đúng tâm nguyện.

Tôi hướng về phía bọn họ, nở một nụ cười mê hoặc, mắt hơi liếc về phía Lãnh Vân, Lãnh Vũ, thấy bọn họ mặt đầy hận ý, tôi lại quay sang Thụy

"Thụy, chúng ta tìm chỗ ngồi đi" giọng nói nũng nịu.

"Được" nói xong, kéo tay tôi ngồi lên phía trên.

Nói là yến tiệc, kỳ thật cũng chỉ là ăn cơm, một đám quan viên ngồi đó nói những lời xu nịnh. Vì có Hoàng thượng, nên hai người đó không dám có lời lẽ nào khích bác tôi cả. Thế nhưng, tướng công của bọn họ, tên là cái gì Huyền Cát, Huyền Tường gì đó, cả một buổi tối, ánh mắt cơ hồ không hề rời khỏi tôi, tôi nhìn thấy sắc mặt của Lãnh Vân, Lãnh Vũ càng ngày càng khó nhìn. Trong lòng tôi, thập phần vui sướng.

Thụy tự nhiên cũng chú ý đến, thế nhưng, có lẽ hiểu ý của tôi, nên không có biểu hiện gì.

"Thành thật chúc mừng đại tướng quân, sinh được ba cô như tiên nữ, mỗi một cô cô.... ta kính đại tướng quân một chén". Ngự sử đại nhân Huyền Vũ Sơn lên tiếng.

"Đa tạ Thích sử đại nhân cát ngôn" Lãnh Phong hầu như không nói gì, nhưng trên mặt lộ rõ nét tự hào, nâng chén rượu một hơi cạn sạch.

Từng chén từng chén dâng lên, ông ấy cũng từ từ mà uống hết.

"Bọn con cũng kính nhạc phụ một chén, có gì không phải mong nhạc phụ bỏ qua" Dước sự thúc giục của Lãnh Vân, Lãnh Vũ, hai người Huyền Cát, Huyền Tường cũng đứng lên dâng rượu.

"Chúng con xin cạn trước" nhìn hai người uống xong, Lãnh Phong cũng nâng ly rượu, không do dự lấy một chút mà uống hết. Tôi thật hoài nghi, thứ rượu này giống như nước lã sao? Bọn họ uống sao vui vẻ vậy?

Nhịn không nổi, nhắm lúc Thụy nâng ly, không chờ nhấp môi liền bị một bàn tay giật mất.

Ngẩng đầu, bắt gặp ngay cặp mắt long lên vì tức giận.

"Xem ra nương nương cũng muốn uống rượu a!" Mộng Điệp mở miệng mỉa mai" Còn không mau rót rượu cho nương nương"

Nghe giọng nói châm biếm của bà ta, tôi bưng ly rượu đứng lên, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tức giận của Thụy.

"Cha, ly này nữ nhi kính cha, đa ta cha đã đối xử tốt với con.... Cảm ơn cha đã tìm cho con được một đời hạnh phúc...." lời vẫn còn chưa nói hết, Thụy ở bên cạnh đã đứng bật dậy, sớm đã đổi sang bộ mặt sủng nịnh, nhìn nhìn tôi, nâng ly rượu lên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.