Độc Sủng Băng Phi

Chương 70




Hôm nay, ánh nắng chan hòa, thật đẹp cho một ngày đi chơi, thế nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy một chút gì đấy vướng mắc.

Sau khi bị sảy thai, Hoàng thượng cũng đáp ứng tôi không tiếp tục truy cứu sự việc, cũng rất bảo vệ che chở cho tôi, đêm đêm ở lại Lãnh Thu Cung.Tôi cũng dần dần thoát khỏi ám ảnh của ngày hôm đó. Bọn họ cuối cùng cũng an phận ít nhiều, không còn đến gây phiền phức nữa.

Yên nhi ngày nào cũng đến chơi, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều rồi.

Chỉ là, lâu rồi không xuất cung, không biết bọn họ ngoài kia ra sao.

Những tin tức truyền đến đều rất tốt, Xuân Mãn Viên làm rất được và đã trở thành kinh thành đệ nhất Thanh Lâu. Lệ nhi tỷ tỷ này đúng là có tay nghề. Hơn nữa còn ở các nơi khác thu nhận lại các Thanh Lâu nhỏ, mở rộng phạm vi kinh doanh. Chỉ là cô đột nhiên gửi tin tới nói muốn gặp tôi, cũng không biết là chuyện gì...

Tiệm lẩu cũng không tồi, trở thành Kinh thành đệ nhất món ăn đặc sắc, mấy vị bác bác kia cũng thế, xử lý rất ngăn nắp đàng hoàng.

Tôi và Yên nhi sau khi bàn bạc, quyết định xuất cung, thật không ngờ, hắn cũng muốn đi cùng bọn tôi, thế này tôi biết phải làm sao....

Không thể cho hắn biết được...

Trên phố, tôi và Yên nhi hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, làm cho hắn sốt hết cả ruột. Biết hắn không thích thế nhưng đây chính là kế hoạch của bọn tôi, thì thầm bàn bạc, cuối cùng nhìn thấy hắn quả thực sắp không chịu nổi rồi, tôi bèn đi đến bên cạnh hắn.

"Thụy, ta biết người không thích việc này, bằng không nên về khách điếm nghỉ ngơi đi. Ta và Yên nhi dạo xong sẽ tới tìm người. Buổi chiều chúng ta sẽ đi xem hồ, được không?"

"Ta đi cùng hai người, không sao"

"Thụy, ta không nỡ nhìn người vất vả mà! Thứ mà nữ nhi thích, nam nhân đâu có thích, hà tất phải đứng ở đây...." Tôi nhìn về phía Yên nhi nháy mắt, Yên nhi ngay lập tức lại gần.

"Ca, tẩu tẩu giao cho muội không có vấn đề gì, người về trước nghỉ ngơi đi, không lại làm tẩu tẩu đau lòng a!"

Đỡ không được hai người bọn tôi nói, hắn cuối cùng cũng quyết định quay về khách điếm.

Vừa nhìn thấy hắn đi, tôi và Yên nhi vội vàng hướng về Tứ Hòa viên mà chạy. Người bảo hộ chúng tôi đều là người của Yên nhi, tôi đã bảo bọn họ đi bảo vệ Hoàng thượng. Tôi thật không muốn hắn phát hiện ra.

"Nguyệt nhi tỷ tỷ, Yên nhi tỷ tỷ, các tỷ đến rồi. Đều lâu quá không gặp a......" Vừa vào cửa, bọn trẻ con ùa ngay ra được.

Nhìn thấy chúng, trong lòng âm thầm đau, con của tôi, đã sớm không được trên cõi đời....

Thấy tôi như vậy, Yên nhi biết ý liền kéo lũ trẻ sang một bên, vừa đúng lúc Lệ nhi tỷ tỷ ra nghênh đón.

Nơi này Yên nhi vốn không biết đến, chỉ là sau này cô bé phát hiện ra, nhất định đòi đi cùng. Cô bé thật sự rất thích bọn trẻ con, có điều Yên nhi còn không biết việc tôi mở tiệm lẩu, chỉ biết Xuân Mãn Viên là của tôi. Thực ra, ngay cả đến Hoàng thượng vừa nghỉ ở khách điếm đó cũng là của tôi cả. Hầu hết mọi người ở đó đều không biết đến tôi, không giống như tiệm lẩu. Khách điếm đó sau này này tôi để cho bác Trương mở, tôi cũng không cho bọn họ đứng tên tôi, còn yêu cầu coi tôi như người lạ, bọn họ mới là ông chủ.

"Lệ nhi tỷ tỷ, có việc gì xảy ra rồi?" Tôi đến cạnh cô ấy

Lệ nhi cũng coi nơi này như nhà của cô, giúp tôi quản lý. Còn Xuân Mãn Viên, Lệ nhi đã tìm một mama khác. Cô trẻ quá, không tiện xuất đầu lộ diện.

"Nguyệt nhi muội muội, tỷ nhận được tin, nghe nói trên giang hồ một tiệm tên là Dạ Mị bị giải tán rồi, Dưới tay bọn họ toàn là những người võ nghệ cao cường, nếu như, chúng ta có thể thu nhận, ta nghĩ..."

Nghe xong, tôi trầm ngâm một lúc "Tỷ tỷ nói phải, thế thì chúng ta bằng bất cứ giá nào cũng phải kéo được bọn họ về đây, nên nhớ, loại người này cần dùng lời lẽ cảm động, nghìn vạn không được cứng a..."

"Uhm, ta cũng nghĩ như vậy"

Bất tri bất giác, từ khi tôi tiếp nhận Xuân Mãn Viên, đã được nửa năm trôi qua rồi, Xuân Mãn Viên cũng thay đổi hoàn toàn khác trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.