Bên ngoài Huyền Thanh cung
“Quế công công, Hoàng thượng có ở bên trong hay không a, ngươi hãy để ta gặp mặt Hoàng thượng, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Hoàng thượng” vẻ mặt Tử nhi như thỉnh cầu
“Tử nhi cô nương, không phải lão nô không đồng ý, mà là Hoàng thượng ra lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào, khi Hoàng thượng đang bàn bạc quốc sự”
“Nhưng việc của ta cũng là đại sự a! Quế công công ngươi hãy châm chước một chút đi!”
…
Sau nửa canh giờ, trong điện, Hoàng thượng chú ý tới ngoài cửa có một chút gì đó quen quen, hình như là bóng người bên Lãnh cung, sao lại ở chỗ này…
“Tiểu Quế tử”
“Có nô tài”
“Ngoài cửa là ai? Sao ta thấy hình như là người của Băng phi?”
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là nha hoàn Tử nhi của Băng phi nương nương, nói là có việc muốn báo Hoàng thượng, đã chờ ở ngoài cửa nửa canh giờ rồi”
“Cho cô ta vào đi!”
“Ngươi không hầu hạ nương nương, chạy tới đây làm gì” nhìn thoáng qua tiểu nha đầu đang quỳ
“Bẩm Hoàng thượng, là nương nương sai nô tỳ đến báo cho Hoàng thượng, nương nương có hỉ rồi”
“Ngươi nói cái gì? Nương nương có hỉ rồi? Thật hay giả?” Hoàng thượng vù cái đã đứng lên khỏi ghế ngồi, vẻ mặt thực phấn khởi
“Bẩm Hoàng thượng, là thật ạ, vừa mới truyền thái y tới khám, nương nương đã mang thai được hai tháng”
“Lui hết xuống đi! Tiểu Quế tử, theo trẫm tới Lãnh cung”
—o0o—
(Huyền Hướng Thụy)
Hóa ra Nguyệt nhi có hỉ rồi, chẳng trách gần đây nàng rất mê ngủ, còn thích ăn cả đồ chua… Trẫm sắp được làm cha rồi…
Vừa mới đến Lãnh cung, bọn họ còn chưa kịp thông báo, thì ta đã vội xông lên, nhưng lại va phải một người nào đó.
Thì ra là nha đầu Lan nhi
“Lan nhi, tại sao ngươi lại vội vội vàng vàng thế? Nương nương đâu?”
“Hoàng thượng, người mau cứu lấy tiểu thư, tiểu thư mang thai rồi, chịu không nổi việc phải quỳ lâu như vậy” nha đầu đó giống như là bắt được phao cứu sinh, dường như nắm chặt lấy ta.
“Chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ xem, nương nương làm sao vậy?” Chẳng lẽ Nguyệt nhi đã xảy ra chuyện gì, không được, tuyệt đối không thể…
“Hoàng thượng người mau vào cứu nương nương” nha hoàn đó như chợt tỉnh lại, nhanh kéo ta đi vào…
Bước vào bên trong, đã thấy Nguyệt nhi quỳ trên mặt đất, mà ngồi ở hai bên lại là bốn người các nàng, xem ra Trẫm lần trước giáo huấn các nàng còn chưa đủ…
Mà Nguyệt nhi, bỗng nhiên ngã nhào hướng mặt đất…
Ta vội vàng ôm lấy nàng, thấy nàng ở trong ngực dần mất đi cảm giác…
“Máu, tiểu thư ra huyết rồi” theo ta đi vào, Lan nhi chợt kêu lên
Ta nhìn thấy phần phía dưới cơ thể Nguyệt nhi có máu tươi chảy ra, còn trên mặt các nàng, lại có một chút mỉm cười hiện lên, xong lập tức thay bằng một vẻ mặt kinh ngạc…
“Mau truyền ngự y”
“Thái y, nương nương thế nào rồi?” Trên giường Nguyệt nhi còn đang ngủ, nhưng vẻ mặt lại giống như rất đau khổ…
“Mong Hoàng thượng thứ tội” thái y vội quỳ xuống.
“Nương nương không có việc gì, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể bình phục, nhưng mà, thai nhi trong bụng nương nương đã không còn nữa rồi”
“Cái gì, thai nhi không còn nữa thì hãy chết hết đi cho trẫm…”
“Hoàng thượng, thần quả thực…”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng” một giọng nói trầm vang lên truyền vào trong tai ta
“Nguyệt nhi, nàng thế nào rồi, khá hơn chút nào không?” Ta nắm tay nàng, người nàng đã tái nhợt và hốc hác đi nhiều
“Hoàng thượng, hài tử của thiếp phải chăng đã không còn nữa rồi?” Nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vẻ mặt thực đau lòng
Ta lại chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu
“Cút hết ra ngoài cho ta” hướng về phía đám thái y kia quát…
“Hoàng thượng, là Nguyệt nhi không tốt, không thể bảo vệ được tiểu bảo bảo, Hoàng thượng không nên cứ mãi trách móc thái y…”
“Nguyệt nhi, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện còn lại hãy để Trẫm xử lý, Trẫm nhất định đòi lại công bằng cho nàng…” Không đành lòng nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của nàng…
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, hãy đồng ý với Nguyệt nhi đừng truy cứu nữa, mong Hoàng thượng ưng thuận…” Chuyện gì xảy ra với nàng vậy, chẳng lẽ nàng thực sự không muốn có hài tử của Trẫm, nhưng mà, vừa rồi Trẫm rõ ràng thấy nàng rất đau lòng…
“Nguyệt nhi, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, Trẫm sẽ trở lại thăm nàng”
“Phải hầu hạ nương nương chu đáo, nếu nương nương còn xảy ra chuyện gì, các ngươi hãy mang đầu tới gặp ta”