Độc Sủng Băng Phi

Chương 60: Bị tóm, cấm ra ngoài




Trong đoàn dân tị nạn này không thiếu người uyên bác, tôi để một số người đã từng có kinh nghiệm buôn bán làm phụ trách quản lý cửa tiệm, số còn lại để họ làm tiểu nhị, chạy việc vặt, dù sao cũng là bởi vì có tài nên mới dùng… Hì hì, không nghĩ tới tôi còn có bản lĩnh này a, phải ngợi khen một cái a!

Món lẩu, bọn họ thực sự không biết, nhưng dưới sự chỉ đạo của tôi cũng bắt đầu tiến hành rồi, hơn nữa bọn họ mỗi người đều tán thưởng…

Ở ngay sát chỗ cổng thành, tôi tìm thấy một nhà Tứ Hợp Viện rất lớn, cho phép mọi người có thể ở tại bên trong, sống yên ổn cùng nhau mà không phải lo tranh giành gì cả, và càng có thể chăm sóc quan tâm tới nhau hơn, khiến tôi vui mừng không ít…

Món lẩu, ở trong kinh thành đang trở nên thịnh hành, ngoại trừ lúc ban đầu tôi bỏ vốn đầu tư mất một vạn lượng ra, dần dần bắt đầu có lợi nhuận, tôi bảo chưởng quỹ xuất ra ba phần coi như là tiền công cho mọi người, kiếm được bao nhiêu chia bấy nhiêu, cùng với việc buôn bán phát đạt, mọi người càng thêm gắng sức hơn…

Tuy rằng chủ ý của tôi hay, song cũng do nhờ có Tuyên Dương Vương gia, nếu không tình cờ gặp được hắn, có hắn che chở, e rằng cũng sẽ không có được thuận lợi như thế, chí ít thì, hiện tại quan phủ sẽ không tùy tùy tiện tiện xông tới đây… Xem ra, có quyền thế vẫn thật tốt a! (về chuyện cùng Tuyên Dương Vương gia có liên quan như thế nào, phần sau sẽ có giới thiệu a, các bạn không nên nôn nóng nha!)

Về phần các nữ tử, có một số đến Xuân Mãn Viên, đương nhiên không hề ép các nàng ấy bán mình, mà là giúp đỡ, cho họ có cơm ăn nước uống, tìm cách giúp họ có thể tự nuôi sống mình, huống chi, hiện tại nơi này chính là chỗ lánh nạn của nữ tử… Bởi vì chưa bao giờ lại miễn cưỡng ai cả…

Dần dần, cuộc sống của bọn họ không hề cần tôi bỏ tiền ra nữa, trong lúc này, nếu không có Yên nhi và Lệ nhi giúp đỡ, tôi hoàn toàn không có nhiều tiền như vậy…

Những lúc rảnh rỗi, tôi thường đi tới Tứ Hợp Viện để thăm hỏi người già cũng như trẻ con, nhưng thật ra trong lòng vô cùng vui mừng.

Ngày hôm đó đi tới quán lẩu, nghĩ tới chuyện của bọn trẻ, liền mời Vương bá tới, Vương bá cũng là người trong đám dân tị nạn kia, thế nhưng ông luôn quan tâm, dốc lòng dốc sức từ lúc bắt đầu mở cửa tiệm. Ở chỗ này, ông là một người mà tôi rất tín nhiệm, từ khi quán lẩu bắt đầu có lợi nhuận, ông đều đúng hạn mang các khoản sổ sách ra cho tôi xem, việc ghi chép của ông, đều ngay ngắn rõ ràng đâu ra đấy…

“Vương bá” tôi lớn tiếng gọi

“Tiểu thư, sao người lại tới đây, mau ngồi đi…” Mặc dù tôi đã nhấn mạnh nhiều lần, nhưng ông vẫn cứ gọi tôi là tiểu thư, bất luận thế nào không chịu đổi cách xưng hô…

“Vương bá, ta hôm nay tới là có việc muốn nhờ Vương bá giúp cho”

“Tiểu thư sao lại nói thế, nếu không có tiểu thư, đoàn người chúng tôi đây đâu còn có thể sống sót, tiểu thư có gì căn dặn, Vương bá nhất định làm cho được…”

“Vương bá, không phải việc lớn gì đâu, chỉ là ta tín nhiệm ông, muốn nhờ ông giúp ta, bọn trẻ đó cũng không còn nhỏ nữa, ta muốn nhờ Vương bá vì bọn trẻ hãy tìm một trường tư thục, rồi đưa bọn chúng đi học. Về phần học phí, thì sẽ do cửa tiệm chi trả, chỉ là, e rằng Vương bá lại phải bận trăm công nghìn việc thêm nữa…”

“Tiểu thư, người có tấm lòng thật tốt, nếu không gặp được người, … Người yên tâm, Vương bá nhất định làm tốt…”

Ngày hôm đó, bởi vì bàn bạc trao đổi chuyện trên mà tôi trở về cung muộn một chút. Vừa tới cửa Lãnh Thu cung, liền phát hiện có chút gì đó không đúng, tại sao lại im ắng như vậy…

Vào cửa đã nhìn thấy, toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, có điều gì đó không hay chăng…

Người ngồi phía trên, chính là Hoàng thượng, vẻ mặt tối sầm lại…

Vội vàng quỳ xuống “Thần thiếp đã sai, mong Hoàng thượng thứ tội” thấy đám nô tài đều quỳ hết cả, tôi biết chuyện mình lén xuất cung đã bị hắn phát hiện rồi, ngày hôm nay thật là, sao mới sớm như vậy mà hắn đã sang đây…

“Ái phi sai ở đâu chứ?” Giọng nói thật lạnh lùng

“Hoàng thượng, là lỗi của thần thiếp, thỉnh Hoàng thượng hãy tha cho bọn họ!” Giọng điệu như vậy, tôi biết hắn rất tức giận…

“Tha cho bọn họ? Một đám nô tài cùng nhau dối gạt Trẫm, Trẫm có thể tha sao?”

“Hiếm có hôm nay Trẫm sớm xử lý xong việc, chạy tới thăm ái phi, nhưng chỉ thấy bọn nô tài, nói nương nương đến ngự hoa viên rồi. Trẫm đợi một canh giờ mà không thấy nàng quay về, lục soát khắp toàn bộ hoàng cung đều không tìm thấy bóng dáng nương nương đâu, không nghĩ tới nương nương vậy mà lại lén xuất cung, ngộ nhỡ nương nương có vấn đề gì xảy ra, nàng nói Trẫm nên làm gì bây giờ? …” Vẻ mặt ngập một màu đen, luôn miệng gọi tôi nương nương, xem ra lần này tôi xong đời rồi…

Ô ô, ông trời a, hãy cứu giúp một người đáng thương như tôi a! Song, may mà hắn còn chưa biết chuyện tôi bị ám sát, nếu như hắn mà biết, tôi đây, chắc càng không sống nổi… Ô ô, trời cao thương thương xót xót tôi đi…

“Hoàng thượng, là lỗi của thần thiếp, là do thần thiếp căn dặn bọn họ như vậy, thỉnh cầu Hoàng thượng tha cho bọn họ, thần thiếp bằng lòng gánh chịu tất cả tội lỗi…”

“Ái phi muốn gánh chịu? Vậy được, Trẫm sẽ phạt nàng một tháng không được rời khỏi Lãnh Thu cung… Các ngươi cũng lui xuống đi”

“Tạ ơn Hoàng thượng”

Trời ạ, một tháng không được ra khỏi Lãnh Thu cung, này chẳng phải là giam cầm sao, sao số tôi lại khổ quá vậy…

Lúc quỳ xuống tôi không biết phải làm sao, lại không biết nói gì, Hoàng thượng so với tôi còn sốt ruột hơn, trong lòng thầm trách mắng tôi, Nguyệt nhi này, vậy mà lại lén xuất cung, chỉ có ông trời mới biết được Trẫm đã lo lắng bao nhiêu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm… Lần này nhất định phải giáo huấn nàng cho ra trò, khiến nàng ngoan ngoãn chịu ở trong cung…

“Ái phi, qua đây đi!” Có lẽ là đã có chút xót thương tôi rồi, cuối cùng hắn cũng mở lời, không rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì nữa, đêm nay nhất định phải bắt nàng đền bù xứng đáng mới được…

“Vâng, Hoàng thượng”

Tôi chậm rãi đi tới, lại bị một tay hắn ôm lấy thắt lưng, tiện thể đem tôi kéo vào trong lòng…

“Hôm nay khiến Trẫm lo lắng như thế, nàng cần phải đền bù cho Trẫm xứng đáng…” Ghé sát bên tai tôi rồi cất nhẹ giọng…

Mặt tôi, trong nháy mắt đỏ bừng đỏ bừng…

Còn người ôm tôi thì vẫn đang cười, nụ cười thật ngọt ngào…

Trong khoảng thời gian này công việc luôn luôn bề bộn, không có thời gian ở cùng một chỗ với nàng, hôm nay rốt cuộc mọi việc đã xong xuôi hết, để cho bản thân vớ lấy một cơ hội như vậy, sao có thể bỏ qua, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, mà người ở trong lòng, sớm đã xấu hổ đỏ mặt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.