Độc Sủng Băng Phi

Chương 54: Tuyên Dương vương gia (1)




Đúng vậy, hà tất lại phải so đo, chỉ cần vui vẻ thoải mái để yêu một lần …

Đang chìm đắm vào trong thế giới của riêng mình, bỗng nghe thấy thanh âm của một nam tử vang lên bên tai, nhưng không phải là của Thụy

“Bài hát thật hay…”

Quay lại nhìn, quả nhiên là hắn, Tuyên Dương vương gia, tôi liền có chút căng thẳng, nhưng lại quên mất đáy hồ trơn bóng, tôi không cẩn thận, té xuống…

Không ngờ lại được một người ôm vào trong lòng ấm áp …

Thật xấu hổ từ trong lòng hắn đứng dậy, tôi bước ra và chào hỏi:

“Đa tạ Tuyên Dương vương gia”

“Hoàng tẩu cần gì phải đa lễ” nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên một tia cô đơn, nhưng ngay sau đó biến mất, trầm ngâm trong chốc lát, chỉ nghe thấy hắn nói

“Không nghĩ tới gặp hoàng tẩu vậy mà lại như thế, chỉ là, đáng tiếc…” Hắn thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa…

“Đáng tiếc cái gì? Lần trước còn chưa có tạ ơn qua vương gia, lần này, lại khiến cho vương gia chê cười” nhìn hắn bất đắc dĩ, tôi không biết nỗi buồn phiền của hắn từ đâu mà đến…

Nhớ lại Yên nhi đã từng nói, đây là Thất ca của nàng, ngoài hắn và Hoàng thượng còn có Yên nhi đều là con do thái hậu sinh ra, cho nên vô cùng thân thiết, và Tuyên Dương vương gia này, còn khá vui vẻ thong dong, rất ít khi trông coi cai quản công việc nội bộ của triều đình, cho nên bất kể là Hoàng thượng hay là các vị đại thần khác, cũng hết sức đối đãi, nhưng, nếu như hắn nổi giận lên thì cũng sẽ khiến người khác phải khiếp sợ, nhớ lại lúc trước từng mang binh đi đánh giặc, tuyệt đối không kém so với Lãnh Phong, chỉ là, không thích tranh công danh lợi…

“Không có gì, không có gì” hắn khoát khoát tay

Không ngờ trong chốc lát lại nghẹn lời, và hắn cũng chẳng có biểu hiện gì tiếp theo, vì thế khiến tôi không biết nên nói cái gì…

Lẳng lặng mà đứng nhìn nhau, có phần khó xử, có phần không được tự nhiên, khiến tôi vô cùng cảm thấy khó chịu đựng nổi…

Nghe Yên nhi nói, nơi này có rất ít người đến, cho nên tôi mới đặc biệt ưa thích, không ai quấy rầy, hơn nữa có thể khiến tôi thả lỏng, tự do tự tại…

Chỉ là không nghĩ tới hôm nay, chính ở chỗ này một lần nữa gặp lại hắn…

Không tự chủ, nhìn về phía hắn, hắn của ngày hôm nay, so với buổi yến tiệc đêm hôm đó hắn càng thêm chân thực…

Lớn lên cùng Thụy có thể hình dung ra vài phần, chỉ là, Thụy chính là kiên nghị nhiều hơn, còn hắn, lại là một phần phóng khoáng… (Pig: á á á …….. sao tỷ cứ khen mãi tên HHT đáng chết thế ~~~ Băng tỷ: kệ ta, chồng ta ta hok khen thì khen ai >_< nà nà nà ~~~ Pig: tác giả a, mãi mới cho Dương ca xuất hiện, bèo quá đi)

Ở trong cung đình này, nhưng mà hắn lại đơn độc giữ nguyên một phần khí chất tôn quý đó…

Loại khí chất này do trời sinh, lại chưa từng bị bất cứ quyền lợi gì làm vấy bẩn…

“出淤泥而不染, 濯清涟而不妖” [câu này xuất phát từ 1 bài thơ nổi tiếng từ thời xưa bên TQ] nhìn hắn, tôi buột miệng thốt ra

[Câu đó được dịch ra tiếng anh là thế này: "Lightness finds, Qing Lian without demon" means: the lotus grow from the sludge, but not to be contaminated, washed in clear water but does not seem seductive.

Theo Sò hiểu, câu này tương tự vs câu tục ngữ về hoa sen ở VN: "Trong đầm gì đẹp bằng sen............ Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"]

“Cái gì?” Tôi thấy được hắn nhướng mày

“Không có gì, chỉ có điều đột nhiên nghĩ đến một câu nói mà thôi, khiến vương gia chê cười” thẹn thùng cúi đầu xuống…

“出淤泥而不染, 濯清涟而不妖” tôi nghe được hắn thấp giọng đọc lại câu nói đó “Một câu văn hay”

“Không nghĩ tới hoàng tẩu còn có cả tài nghệ này” nhìn thấy hắn cười, rực rỡ đến vậy …

“Khiến vương gia chê cười” nhận ra hắn đang cười, như ánh mặt trời vậy, làm cho trái tim tôi ấm áp, nhìn nhau cười, trái lại tựa như nhiều năm không gặp bằng hữu, loại cảm giác này, rất kỳ diệu…

“Vương gia như thế nào lại tới nơi này? Nơi này, bình thường đúng là không có người đến” ngồi xuống bên hồ, giống kiểu bằng hữu trò chuyện

“Hoàng tẩu chẳng phải cũng tới nơi này?” Hắn không trả lời, mà ngược lại đem vấn đề đó chuyển sang cho tôi

Tôi than nhẹ một tiếng “Nơi này tương đối thanh tịnh đẹp đẽ, không có ai đến quấy rầy, không cần khắp nơi che dấu gì cả…”

Nghe xong lời tôi nói, hắn trái lại cười vang “Xem ra hoàng tẩu cũng không thích cuộc sống trong cung này a!”

A a, tôi cười cười, xong cũng không nói tiếp nữa…

Với hắn, mặc dù mới là lần thứ hai gặp mặt, nhưng có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, giống như một người đã biết rất sâu rất sâu về bằng hữu, có thể khiến cho người ta dốc bầu tâm sự trong lòng chính là ngôn ngữ…

Ở trong cung, mặc dù hoàng tổ mẫu, thái hậu, Hoàng thượng đều đối với tôi rất tốt, nhưng mà, có thể chính xác cùng tôi tâm sự lại không có lấy một người, trong lòng có sự phiền muộn, đâu có ai biết, bề ngoài thì tươi cười, rốt cuộc có vài phần chân thực và giả dối…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.