"Tạ ơn như vậy coi như xong?"
"Đúng vậy, chẳng phải thiếp đã mở lời nói tạ ơn rồi sao?"
"Không được, không thể dễ dàng như vậy cho nàng! Bằng không cứ như vậy mà tạ ơn ta đi!" Dứt lời, khẽ cúi xuống nói một câu ở bên tai tôi, trong nháy mắt mặt tôi đã trở nên giống quả cà chua...
...
Buổi tối, phía sau rèm che màu trắng, truyền đến từng cơn rên khẽ...
Một đêm thật triền miên, cứ dần chìm lặng vào không gian...
"Nguyệt nhi, nàng thật là một tiểu yêu tinh, khiến ta muốn ngừng mà không được a!"
"Thụy, người lại chế nhạo thiếp! Vẫn còn khi dễ thiếp, thiếp không để ý tới người nữa!"
"Nàng không để ý tới ta nữa sao? Lẽ nào Nguyệt nhi không thích? Nếu không thích thì sau này ta sẽ không đến đây!"
"Người dám!"
"Xem ra Nguyệt nhi vẫn còn luyến tiếc ta a!..." Ôm chặt tiểu nhân nhi trong tay, chỉ lo nàng không cẩn thận sẽ rời xa...
---o0o---
Cứ như vậy thật ấm áp, ở trong lòng hai người có sự trầm bổng, cảm giác như thế, khiến hai người vô cùng yêu thích...
Hai thân thể cùng nhau ở một chỗ triền miên, tựa thật sát vào nhau, càng có vẻ thân mật và hạnh phúc...
Ôm nàng, cùng nàng, chính là hạnh phúc...
Theo hắn, tựa vào hắn, chính là hạnh phúc...
Cảm giác ở trong lòng hai người về một gia đình dần dần ấm lên, luôn luôn muốn có, hóa ra là cảm giác như vậy...
---o0o---
Ở trong cung ngay cả lúc đi dạo cũng thật vu vơ, ngẫm lại ngày mai có thể xuất cung liền cảm thấy hứng thú phấn khởi a!
Kể từ khi tôi xuyên qua tới thời đại này, còn chưa có lúc nào đi ra ngoài dạo chơi cơ, cũng không biết có phải là giống như trong TV, liệu có giống nhau hay không, thật là tốt có thể thưởng ngoạn...
Nghĩ thế, khóe miệng tôi mất đi tự nhiên, ngẩng đầu lên, tự do thật tốt...
Vô tình, lại đi tới chỗ ven hồ nhỏ kia, nước hồ trong veo, chợt có mấy con cá nhỏ bơi qua...
Trong lòng không khỏi ấm áp, nhớ tới Thụy, nhưng mà, trong cung này thật sự thích hợp với tôi sao, tôi thật sự có thể cùng người khác chia sẻ chồng được sao? Tôi thật có thể đủ sức làm được không...
Thật rối quá, rối quá...
Cởi đôi hài thêu ra, chân trần ngồi ở bên hồ, hai bàn chân nhỏ không an phận ở trong nước đạp tung tóe nổi lên những cơn bọt sóng, thế nhưng, như vậy thật đắc ý, nhưng lại vẫn không thể khiến trong lòng tôi có chỗ bình yên...
Yêu Hoàng thượng, đến tột cùng là đúng hay sai, vì hắn, đi làm những việc mà ngay bản thân không thích, đến tột cùng có hay không có ý nghĩa...
Nghĩ tới đây, trong đầu liền trở nên rối bời, thật khiến người ta càng phiền muộn...
Vuốt vuốt mái tóc dài, hi vọng có thể gạt bỏ được nhiều tâm tư sầu muộn... Đã quen thuộc giai điệu này, buột miệng hát ra, liệu thật sự có thể trả lời cho câu hỏi trong lòng tôi bây giờ hay không...
Thế nhưng, tôi không phải là người thích buông xuôi, tôi cũng không phải là người có thể chịu ủy khuất, như vậy, thì liền yêu thôi...
Nhưng mà, yêu hắn rồi, không có nghĩa là luôn luôn phải giúp đỡ hắn, giúp hắn, hoàn thành xong việc cuối cùng, nếu như, hắn chỉ yêu mình tôi, vậy sẽ vì hắn mà ở lại, còn nếu như, không phải, tôi hà tất phải khiến bản thân chịu ủy khuất như thế, tương lai, ai có thể đoán trước, tôi có thể hay không trở thành một người bị hắn chán ghét, nếu hoàn cảnh như vậy... Chẳng bằng rời đi, giữ lại kí ức đẹp nhất... Nghĩ như vậy, trong lòng ngược lại buông ra, tùy duyên đi, bây giờ, hãy để tôi bất chấp tất cả, thoải mái để yêu một lần a...
Trong lòng thật dễ chịu, chung quanh mọi thứ cũng trở nên đẹp như thế...
Tôi đứng dậy, đi tới trong hồ, nhẹ nhàng nhảy qua...
Trong miệng, đang lặp lại bài hát đó
...
"Nếu không so đo thì đôi khi hãy cứ thoải mái bùng cháy
(đây là 1 câu trong bài hát) 若不计较就一次痛快燃烧"
Đúng vậy, hà tất lại phải so đo, chỉ cần vui vẻ thoải mái để yêu một lần...