Hôm đó, tâm phiền ý loạn, đi đến trước cửa cung của nàng, không nghĩ đến lại nhìn thấy sự việc đó. Sao nàng có thể bình tĩnh như vậy? Nhưng mà, ta nhìn ra được vẻ tái nhợt trên mặt nàng …
Lúc cho nàng uống thuốc, nàng lại cương quyết không chịu, nguyên nhân chủ yếu là sợ đắng, cuối cùng nàng là nữ nhân như thế nào …
Trong lòng tự nhiên có chút lo lắng, bất tri bất giác lại đi đến Lãnh thu cung. Đèn còn chưa tắt, sao vẫn chưa nghỉ ngơi …
“Nô tài tham kiến Hoàng thượng” một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của ta
“Đứng lên đi, đừng làm ồn” không biết nàng bây giờ đang làm gì, nghe tiểu quế tử nói bệnh của nàng đã tốt lên rất nhiều.
Cho các cung nữ cùng công công lui ra ngoài, ta nhẹ nhàng bước vào phòng của nàng.
Lần đầu tiên cẩn thận chú ý đến cách bày trí trong phòng, không có nhiều đồ vật phức tạp, lại rất gọn ràng, cũng như con người của nàng vậy, không mang một chút bụi hồng trần…
Nàng đang ngồi ở trước gương đồng. Bàn tay đang vuốt nhẹ các sợi tóc, từ bên trái lên đến đỉnh đầu búi thành hình cánh hoa, từ trán qua bên phải cho đến phía sau thì búi gọn lại một búi đơn giản. Rồi dùng một cây trâm cài lên, cầm lấy cây lược ngà chải cho các sợi tóc mai vào nếp. Nhìn mái tóc đơn giản của mình, nàng lại toát lên vẻ đắc ý, điềm nhiên, rồi đến lãnh đạm …
“Ái phi, thân thể đã tốt hơn chưa?” nhìn nàng từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện ra ta, ta nhẹ nhàng lên tiếng
Nàng khẽ run lên rồi xoay người lại quỳ xuống “Thần thiếp không biết Hoàng thượng giá lâm, mong Hoàng thượng thứ tội”
“Mau đứng dậy, vốn là do Trẫm không cho người thông truyền” ta nâng nàng dậy “Thân thể nàng ra sao rồi?”
“Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp đã không có việc gì nữa rồi”
“Ái phi, sau này trước mặt Trẫm không nên tự xưng là thần thiếp, hãy gọi là Nguyệt nhi đi”
“Thần thiếp, không, Nguyệt nhi tuân lệnh. Không biết Hoàng thượng giá lâm, có chuyện gì?”
“Chẳng lẽ không có việc gì, Trẫm không thể đến đây sao?” ta nhíu mày, nàng là phi tử đầu tiên không muốn ta đến, thật là càng làm cho ta thêm phần tò mò …
“Thần thiếp không có ý đó” ta nhìn nàng đang định quỳ xuống
“Chẳng lẽ Trẫm thật sự khiến nàng sợ hãi như vậy sao” ta làm bộ hơi giận nâng nàng dậy “Không nên chỉ một chút chuyện thì đã quỳ xuống”
“Không phải vậy, Nguyệt nhi không cố ý …”
“Tốt lắm tốt lắm, Trẫm muốn chơi trò chơi cùng nàng. Trẫm nghe hoàng tổ mẫu nói nàng dạy người chơi cờ caro rất vui, không biết Trẫm có diễm phúc được thỉnh giáo ái phi không? “
“Việc này, Hoàng thượng muốn học, Nguyệt nhi sẽ dạy”
“Tiểu thư, bánh khoai tây đến” là tiếng nói của nha đầu kia
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng” Nguyệt nhi nhận lấy cái đĩa từ trong tay nha đầu đó để lên bàn.
“Được rồi, đứng lên đi” ta nhìn thấy nha đầu kia đang vội quỳ xuống, liền nói
“Hoàng thượng, đây là do Nguyệt nhi mới làm ra, gọi là bánh khoai tây. Hoàng thượng, người cũng dùng thử một chút đi?” ta thuận tay cầm lấy vật nhỏ tròn tròn mà nàng vừa nói.
Bánh khoai tây? Ta chưa bao giờ nghe qua tên này. Cho vào miệng, nóng hổi giòn tan, ngọt ngọt mặn mặn, quả nhiên là cực phẩm
“Ăn rất ngon, kỹ thuật của ái phi đúng là thật lợi hại. Thứ này, Trẫm chưa từng ăn qua” trách không được vì sao hoàng tổ mẫu lại hết lời khen nàng
“Hoàng thượng thích thì ăn nhiều một chút. Nguyệt nhi chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm, nên mới chuẩn bị một ít thức ăn vặt thôi”
“Lan nhi, mau đem cờ caro đến”
“Dạ, tiểu thư “
Ta đưa mắt nhìn, nha đầu kia hiểu ý, sau khi để bàn cờ xuống liền lui ra ngoài.
Nàng đi vài bước giảng giải, thì ra cũng rất đơn giản, nhưng dù sao ta cũng chưa có kinh nghiệm nên lúc đầu đều là ta thua.
Nhưng sau đó, từ từ ta cũng bắt đầu có thể thắng được nàng rồi.