Độc Sủng Băng Phi

Chương 152




"To gan, người đâu, mau bắt hắn lại cho ta!" Nghe thấy hắn nói vậy, Huyền Vũ Sơn mặt tối sầm, quay qua đám người trong thành ra lệnh. Bọn họ chính là người mà Huyền Vũ Sơn mang theo, mặc dù thấy Huyền Vũ Sơn đi cùng với tôi nhưng lại không biết thân phận của tôi. Lúc nghe thấy Huyền Vũ Sơn ra lệnh đã phân phó năm sáu người bao vây lấy tên đầu lĩnh kia. Một mũi kiếm đã sớm kề ngay cổ hắn, hắn quỳ xuống đất, Huyền Vũ Sơn cũng vội vàng quỳ xuống.

"Đã làm kinh sợ tới nương nương, vi thần đáng tội muôn chết!"

"Được rồi, mau đứng dậy đi Huyền đại nhân, việc ta nhờ ông làm đến đâu rồi?"

"Nương nương yên tâm!"

"Nếu như các ngươi làm hại ta, Thừa tướng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi mau thả ta ra....."

"Hừ, ngươi xem lại mình đi, đã không biết bản thân mấy cân mấy lạng, ngay cả Thừa tướng cũng nhường nương nương nhà ta ba phần, người như ngươi còn dám mở mồm nói càn, cẩn thận cái đầu chó của ngươi đi!" Lục Ý một chân dẫm hắn xuống đất, thấy Huyền Vũ Sơn đã nói ra thân phận của tôi, cô cũng không buồn che giấu thêm nữa.

"Tiểu thư, người...." Bác Vương cẩn thận đứng cạnh tôi hỏi dò.

"Bác Vương, yên tâm đi, ở đây có cháu" Tôi nhẹ nhàng trả lời, đáp lại ông một nụ cười.

"Ngươi nhìn rõ cái này cho ta" Huyền Vũ Sơn bèn lấy lệnh bài đeo bên hông đưa ra trước mắt hắn, khuôn mặt khinh bỉ "Lẽ nào lời của bổn quan cũng là giả? Hôm nay ngươi mạo phạm tới Lãnh phi nương nương, người đâu, đem nhốt hắn vào đại lao cho ta"

"Vâng"

"Thả ta ra, Thừa tướng nhất định sẽ không tha cho các ngươi, thả ta ra...." Thật không ngờ đến nước này hắn còn nghĩ tới Thừa tướng, xem ra Thừa tướng ở kinh thành có vẻ như....

"Nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!" Bác Vương lúc đó quỳ xuống, xung quanh tất cả mọi người cũng theo đó mà làm, có điều những lời nói riêng tư của mọi người rốt cuộc cũng lọt vào tai "Ngươi nói xem, cô ấy thật sự có phải là nương nương không?"

"Có lẽ là thật đi!"

"Nếu như cô ấy...."

"Được rồi, mọi người đứng lên hết cả đi!" Tôi vội quay người lại, hai tay làm động tác bình thân "Bây giờ mọi người đã biết rồi, bổn cung cũng không muốn giấu nữa. Bổn cung hôm nay đến đây chính là thay mặt Hoàng thượng tới an ủi bách tính đang chịu khổ cực ngoài kia. Cũng mong các vị thứ tội cho Hoàng thượng, không phải không muốn để các vị vào thành, kỳ thực Hoàng thượng cũng có nỗi khổ riêng khó nói".

Nhìn thấy trên mặt bọn họ vừa hồ nghi lại vừa vui mừng, tôi tiếp tục nói "Có điều mong các vị xin hãy yên tâm, bổn cung sẽ ở đây sắp đặt an bài mọi việc để mọi người có thể trông cậy được!"

Đám người đó vẫn cứ quỳ dưới đất, tôi tiến lên trước đỡ bác Vương và mấy vị lão niên dậy "Mọi người mau đứng lên, đừng quỳ nữa, nếu cứ như vậy ta sẽ tức giận a!"

"Tiểu thư, người thật sự là nương nương sao?" Bác Vương không dám tin, nhìn tôi hỏi lại. Thấy tôi không trả lời, bác tự nói với mình "Có điều, tiểu thư cũng có khí chất của một nương nương a, có được một vị nương nương như tiểu thư, chính là phúc khí của chúng ta a!"

"Đa tạ nương nương!"

"Đa tạ nương nương!"

"Được rồi, bác Vương, những việc khác không cần phải nói nữa, sau này việc cơm nước ở đây phiền bác phải lo rồi! Còn nữa, những thanh niên trai tráng, bác cũng có thể...."

"Nương nương yên tâm, tiểu dân tự biết sắp xếp!"

"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi!"

"Huyền đại nhân, việc lương thực này để ta giải quyết, những việc còn lại, làm phiền đến Huyền đại nhân rồi".

"Nương nương sao lại nói những lời này, đây vốn dĩ là những việc vi thần nên làm mà." Huyền Vũ Sơn ngạc nhiên. Ông không ngờ Lãnh Phi đã sắp xếp công việc đâu ra đấy, lại còn vấn đề lương thực nữa, nếu như biết, lương thực trong quốc khố không đủ đáp ứng nhu cầu, bởi thế mới phải lo ngại Kiêu Kỵ Hầu đánh chiếm. Thế nhưng, vị Lạnh Phi trước mắt này lại rất nhẹ nhàng giải quyết được vấn đề cấp bách cho dân, đây..... thật may là bạn chứ không phải là địch a....

"Mọi người mau đứng lên đi, đừng quỳ nữa" Nhìn bọn họ vẫn cứ quỳ phía dưới, tôi không nỡ bèn quay qua cầu cứu Huyền Vũ Sơn và mấy vị lão niên.

......

"Nương nương có phải là Lãnh phi nương nương?" Trong đám người không biết ai mạnh dạn lên tiếng hỏi. Tôi gật gật đầu, đột nhiên, một không khí vô cùng hưng phấn:

"Thật không ngờ hôm nay tôi lại được diện kiến Lãnh phi nương nương a...."

"Đúng a, đúng a, nghe nói Lãnh Phi nương nương đến Lợi Châu trị thủy, lại còn...."

"Có nương nương ở đây, chúng ta chắc chắn được cứu rồi..."

"A..." Trong bụng từng cơn đau bắt đầu quặn lên.

"Nương nương, người sao vậy?" Lục Ý nhanh tay nhanh mắt vội vàng đỡ tôi, không khí lúc đó tự nhiên căng thẳng hắn.

"Ta không sao, có lẽ do mệt quá!" Tôi nói nhỏ, mồ hôi đã thành giọt trên trán, tí tách rơi xuống.

"Nương nương, người hãy về trước đi, sức khỏe quan trọng hơn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.