Độc Sủng Băng Phi

Chương 143: Thương đau [2]




"Nương nương, người không sao chứ?"

"Tiểu thư, tất cả là do lỗi của Lan nhi, Lan nhi không nên....." Nhìn thấy tôi như người mất hồn, Lan nhi vội quỳ xuống.

Tôi định thần lại, vươn người đỡ Lan nhi dậy "Lan nhi, mau đứng lên, ta không trách nàng, mau đi thu nhặt một ít đồ đạc, ta cần dùng tới!"

"Tiểu thư, người vẫn muốn đi?" Lan nhi không dám tin vào lời tôi phải hỏi lại lần nữa.

"Lan nhi, lẽ nào cũng không tin ta và Vương gia trong sạch sao?"

"Lan nhi tin, nhưng còn Hoàng thượng...."

"Được rồi, mau đi đi" Tôi mìm cười, vốn dĩ không định nói cho nàng biết, nhưng xem ra không nói thì Lan nhi sẽ không yên tâm "Lan nhi, ta biết nàng muốn tốt cho ta, nhưng hiện nay mọi việc đều không còn bình thường, bên ngoài cung đang có việc lớn, ta bắt buộc phải xuất cung xem xét, nếu không, ta sẽ có lỗi với bách tính trong kinh thành a! Việc của ta, so với quốc sự mà nói, không cần phải để ý. Kỳ thực, ta bị người ta âm thầm hại, ta cũng không vì thế mà sợ đâu..."

"Tiểu thư...." Lan nhi còn một chút ngờ vực, nhưng vẫn gật đầu "Tiểu thư, Lan nhi không biết người định làm gì, nhưng Lan nhi tin tiểu thư, nhất định không có làm việc gì sai trái cả, Lan nhi đi chuẩn bị đồ đây"

"Uhm, mau đi" Tôi phất phất tay, rồi cho tất cả mọi người lui hết ra, chỉ giữ lại Lục Ý.

"Lục Ý, lần này ta rất cần nàng giúp đỡ. Ta hi vọng nàng có thể cùng ta ra đi, nhưng mà, nếu đi theo ta, nàng có lẽ sẽ phải chịu nhiều vất vả, cho nên ta muốn hỏi nàng một chút, nàng có đồng ý hay không...." Tôi tin tưởng ở võ công của Lục Ý hơn nữa tôi cũng không thể tìm ra người nào có thể phù hợp hơn.

"Nương nương xin cứ giao phó, Lục Ý sẽ không từ chối điều gì!" Lục Ý đầy khẳng định. Từ khi đồng hành ở Lợi Châu, Lục Ý đối với vị Lãnh phi này không những phục mà còn rất phục. Tất cả, mỗi việc làm của nàng đều vì bách tính, vì giang sơn. Rõ ràng biết bản thân có mang, chỉ cần yên ổn ở trong cung, sẽ hưởng biết bao nhiêu vinh hoa phú quý vậy mà nàng lại lựa chọn con đường vì dân vì nước vất vả và nguy hiểm, đối đãi với tất cả mọi người đều hiền hòa...

"Cảm ơn người, Lục Ý!" Tôi kéo tay Lục Ý, thực sự rất cảm kích.

Chỉnh đốn lại tinh thần, kiểm tra lại khăn gói. Bên ngoài, sấm vẫn vang rền trời. Trong lòng tôi cũng vô cùng đau, vô cùng đau. Lấy bút, tôi viết lại dòng lưu niệm cuối cùng.

Thụy, ta đi đây. Trước khi đi, ta sẽ làm cho người một việc cuối cùng nữa. Ta đã hiểu ra tất cả, ta không thể trở thành người duy nhất của người. Lúc ta yêu người, ta cũng biết là sẽ phải có ngày này. Ly biệt đã thành lẽ tất nhiên rồi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vốn dĩ ta cũng không biết phải làm sao để rời xa người, bởi vì, ta thật sự không nỡ, không nỡ a! Nhưng giờ đây, chính người đã bắt ta phải chọn con đường đó, vì người, ta sẽ cố gắng sống thật tốt, cũng sẽ cố gắng chăm sóc con của chúng ta. Ta hi vọng, nó sẽ là con gái bởi vì có như vậy mới không phải khiên cưỡng bao nhiêu lễ tiết của Hoàng gia. Thụy, người biết không, ta thật sự không muốn đi nhưng ta phải làm sao để người đối với ta là duy nhất? Ta phải làm sao để đối diện với những nữ tử cùng với ta gần gũi người? Hậu cung, vốn dĩ là một nồi nhuộm lớn, huống hồ ta lại là một nữ tử của thời hiện đại, sao có thể chịu đựng được...

Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nước mắt không kìm được mà lăn xuống, quay đầu, cơ hồ như nhìn thấy từng việc, từng việc, nhưng, lại không hề có người. Bởi vì đêm nay, người ở lại Phượng Cung, đêm nay, người không thuộc về ta. Nếu như người tin ta, nếu người còn để ý đến ta, có lẽ ta sẽ càng không thể dứt áo mà ra đi được. Nhưng mà, người không có, người đã đánh tan hi vọng cuối cùng của ta, người làm ta đối với người, tất cả chỉ còn là một trái tim tan nát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.