Độc Sủng Băng Phi

Chương 137: Giông tố [3]




"Dương, gọi thân mật thật, nàng cho rằng trẫm không biết phải không, các người vừa rồi còn ôm nhau, trẫm không ngờ nàng lại là một kẻ đê tiện" Tôi nhìn thấy sắc mặt hắn càng thêm đen tối, lời nói như dao cắt từ miệng hắn cứ thế mà thốt ra "Còn nữa, nàng cho rằng, tên của trẫm có thể để loại người tiện nhân như nàng gọi ư? Thật là đáng chết!"

"Thụy, ta thật sự không có, ta không có. Ta và Dương rất minh bạch, người phải tin tưởng ta a. Người đã nói dù có việc gì xảy ra đều sẽ tin tưởng ở ta, ta thật sự không có phản bội người!" Nước mắt bắt đầu lăn dài, hắn đã nhìn thấy màn phát sinh vừa rồi nhưng mà, đó thật sự chỉ là vô tình. Trong lòng tôi, lần đầu tiên rối loạn như thế, không biết phải làm sao. "Thụy, người phải tin ta, ta thật sự không có, vừa rồi chỉ là trùng hợp..."

"Trùng hợp? Nàng cho rằng trẫm tin nàng sao?" Hắn bóp chặt cánh tay tôi, sự đau đớn làm tôi không chịu được mà rên lên. Nhưng hắn không có lấy một chút động lòng "Nàng cho rằng hắn chỉ vì một sự việc trùng hợp mà quên đi lời Hoàng tổ mẫu răn bảo sao, lén lút đứng bên ngoài rồi lại lén lút bước vào trong sao?"

"Thụy, ta thật sự không có, thật sự không có!" Tôi nhịn đau, muốn giải thích cho hắn "hắn đến chỉ vì muốn nói với ta...." Không chờ tôi nói hết hắn cắt ngang "Tiện nhân, nàng cho rằng ta vẫn còn tin nàng được ư? Nàng chết đi!" Mặt hắn tím lại, tôi không biết được rằng, trong lòng hắn cũng đau khổ như thế. Lời đồn đại trong cung hắn không phải không nghe thấy, chỉ là vẫn tin tưởng tôi. Lúc ở chỗ Phượng Dương nói về việc này, hắn vẫn chọn tin tưởng nơi tôi nhưng thật không ngờ vừa tới Lãnh Thu Cung lại nhìn thấy cảnh này, trái tim hắn, như bị dao cứa....

Cùng với cái quét tay của hắn, tôi bay ra ngoài. Sững sờ nhìn người đứng trước mặt mình, không dám tin tất cả sự việc vừa mới xảy ra, hắn, hắn tại sao không tin tôi, tại sao không nghe tôi giải thích, hắn, hận tôi như thế này sao?

Cơ thể đã bay ra phía ngoài, tôi nhắm mắt lại, hắn đã không tin tôi, tôi hà tất phải....Chỉ là, tôi không cam tâm, thật sự không cam tâm, tại sao hắn lại không tin tưởng tôi như thế....

Tôi vì hắn mà làm tất cả, tôi vì hắn mà bỏ đi cuộc sống vinh hoa phú quý. Vốn dĩ tôi có thể không thèm bận tâm đến, không cần phải vì hắn mà lo nghĩ, nhưng bây giờ, tất cả những gì tôi cho đi đổi lại chỉ là sự ngờ vực và lạnh nhạt? Lẽ nào, hắn thật sự đã không còn để ý đến đứa con trong bụng tôi? Lẽ nào hắn thực sự cho rằng đứa bé trong bụng không phải là con của hắn...

Trong lúc bị hắn quét một chưởng bay ra ngoài, tôi nhắm mắt lại, tôi không biết rằng, trên mặt Hoàng thượng lúc đó vừa hiện lên tia nhìn lo lắng. Hắn vươn tay muốn đỡ tôi lại, nhưng cuối cùng lại buông xuống. Cùng với tôi rơi xuống đất, trái tim hắn cũng như thế mà đau đớn, hắn, không nỡ bỏ tôi, nhưng, những lời hắn nói tràn ngập hận ý. Hành vi của tôi vừa rồi làm hắn chọn lấy không tin tưởng tôi....

Không đau như tôi tưởng, tôi nghe thấy giọng nói bên tai "Nương nương, người sao rồi?" Âm thanh lo lắng làm tôi mở mắt ra, trong mắt hiện lên hình ảnh Lục Ý đang lo lắng. Thì ra trong lúc tôi bị bay ra ngoài, Lan nhi và Lục Ý đã vội vàng phi đến, chỉ là Lan nhi không bắt kịp, may mà còn có Lục Ý đỡ được tôi. Cơ thể không có chuyển biến gì dị thường, tôi nghĩ lại cách nghĩ của mình vừa rồi mà tức giận, tôi sao có thể nhẹ nhàng bỏ hết đi chứ, hắn không tin tôi, tôi sẽ phải bắt hắn tin mình, sao có thể....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.