Độc Sủng Băng Phi

Chương 136: Giông tố [2]




"Tiểu thư, người và Tuyên Dương vương gia nên có cự ly đi!" Thần sắc của Lan nhi chưa từng xuất hiện qua bao giờ, làm tôi trong lòng không khỏi run.

"Lan nhi, có chuyện gì, mau nói!"

"Tiểu thư, người đừng đi gần Vương gia như thế, lẽ nào người không biết trong cung hiện nay toàn là tin đồn giữa tiểu thư và Vương gia, bọn họ đều nói...."

"Lan nhi, đừng nói nữa!" Lục Ý đột nhiên chen vào. Từ khi từ Lợi Châu trở về, Lục Ý ở lại với tôi, cũng là ý của Hoàng thượng muốn nàng bảo vệ tôi.

"Lục Ý, Lan nhi, các ngươi mau nói cho ta, rút cuộc có chuyện gì?" Tôi lạnh lùng nói, bởi vì tôi hiểu rõ việc này nhất định rất hệ trọng, hôm nay sự việc phát sinh quá nhiều làm tôi không thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa, nhưng tôi biết, tôi nhất định sẽ phải làm rõ chuyện này nếu không....

Nhìn tôi lạnh lùng, Lan nhi lắp bắp, lo lắng "Tiểu thư, trong cung đồn thổi rằng, quan hệ của Vương gia và tiểu thư không minh bạch, hơn nữa, hơn nữa...."

"Hơn nữa làm sao?"

"Hơn nữa, người mang thai đứa bé không phải là con của Hoàng thượng mà là của Vương gia!"

"Lan nhi, đừng nói!" Lục Ý vội vàng ngăn lại, nhưng Lan nhi đã nói hết ra rồi, sợ hãi nhìn tôi, cô ấy chưa từng như thế này. Mặt tôi lúc này tối sầm, càng đáng sợ hơn, trái tim tôi chớp mắt như ngừng đập. Chả trách Hoàng tổ mẫu đã nói như vậy, còn Hoàng thượng....Hắn không đến đây cũng có lẽ bởi vì hắn không còn tin tôi.

"Lan nhi, còn gì nữa, mau nói!" Tôi nhìn thấy cô lắc lắc đầu, "mau nói" hai chữ đó đầy kích hận, làm cô sững sờ.

Không chịu nổi áp lực từ tôi, cô khó khăn lắm mới nói ra "Hoàng thượng mấy hôm nay đều ở bên Hoàng Quý phi, hơn nữa, trong cung đồn rằng, Hoàng quý phi được định làm Hoàng hậu, Hoàng thượng càng thêm yêu thương Hoàng quý phi...."

"Không thể nào, không thể nào!" Trong lòng tôi gấp gáp, vừa nghĩ tới Thụy ở bên nữ nhân khác trái tim tôi đau đớn khôn cùng. Hắn đã không tin tôi, không còn tin tôi. Tôi biết bản thân không nên để bị chịu ảnh hưởng như thế, nên chọn việc tin tưởng Thụy thì hơn nhưng khi tôi nghe thấy hắn ở bên Phượng Dương, trong lòng tôi lại vô cùng đau khổ.

"Hắn không thể như vậy, hắn đã nói hắn chỉ yêu mình ta!" Mặc dù hiểu rõ hắn là Hoàng thượng, bắt buộc phải có những phi tần khác, nhưng thời gian này hắn đã cho tôi có cảm giác làm tôi đã sớm quên đi tôi tuyệt đối không phải là nử tử duy nhất của hắn, nhưng mà, vì sao lại đau đớn đến vậy.

"Ta không tin, Hoàng thượng vẫn yêu ta, ta sẽ đi giải thích. Không, ta sẽ Tuyên Dương cùng đi!" Suy nghĩ của tôi hoang mang, thật không ngờ, "ta và Dương cùng đi" đã lọt vào tai người đang có sắc mặt tối sầm kia.

Cánh tay bị một người bóp chặt lấy, tôi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, lập tức tất cả những tổn thương trong lòng đều vứt hết qua một bên, đổi sang bộ mặt tươi cười "Thụy, người đến tôi. Ta rất nhớ người!" Tôi ôm lấy hắn, nhưng hắn lại lạnh lùng nhìn tôi, khiến tất cả hi vọng còn sót lại của tôi tan thành tro bụi.

"Thụy, sao vậy, có phải phát sinh chuyện gì rồi?" Mặt hắn tối sầm làm tôi không biết phải xoay sở ra sao. Lẽ nào hắn đã biết việc của Kiêu Kỵ Hầu rồi, cho nên mới lo lắng thế, trong mắt không hề có chút dịu dàng nào...

"Thụy..." Không chờ hắn trả lời, tôi vội vàng mở miệng, nhưng trong ánh mắt đầy lạnh lẽo đó, tôi biết trái tim tôi đã tan vỡ.

"Trẫm đối với nàng như vậy, thật không ngờ nàng lại cho trẫm mọc sừng, lại còn cùng với đệ đệ mà trẫm yêu quý nhất. Trẫm thật nhìn lầm nàng rồi, không ngờ nàng lại là người như thế!" Giọng điệu lạnh lùng hoàn toàn không có lấy một chút ôn nhu như lúc trước, chỉ có hận ý.

"Thụy, người nghe ta nói, ta không có, ta thật sự không có! Tất cả những việc này đều là vu khống, ta và Dương không có gì cả!" Tôi vội vàng giải thích, không ngờ đổi lại lại là giọng điệu còn lạnh hơn băng của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.