Độc Sủng Băng Phi

Chương 132: Gió mưa đến




Bình an sống cuộc sống của bản thân, tôi không hề chú ý đến việc gì khác. Những ngày này cũng không có tin tức gì từ bên ngoài cung truyền tới, tôi đâm ra nhàn rỗi, mà không hay rằng, bên ngoài Lãnh Thu Cung đã sớm có những tin đồn. Bất luận là phi tần hay cung nữ, không ai là không bàn luận về tôi. Thai tôi đang mang, không phải là của Hoàng thượng, mà là của Tuyên Dương vương gia. Lan nhi bọn họ nghe được nhưng không dám nói, chỉ là mỗi lần nhìn tôi lại càng thêm bất lực và buồn thương.

Hoàng thượng mấy ngày rồi chưa tới thăm tôi. Tôi lại tưởng rằng hắn bận việc quốc sự nên nhẫn nhịn chịu, hoàn toàn không hề nghĩ rằng hắn không đến không phải vì hắn bận mà vì hắn không còn tin tưởng, vì trong lòng hắn có lẽ còn người khác. Những gì hắn cho tôi, cũng cùng lắm là một phút thấy thích, một phút bốc đồng mà thôi.

Bên ngoài đột nhiên sấm sét ầm ầm, tôi thẫn thờ ngồi bên khung cửa, nhìn ra ngoài trời đang dần tối lại. Mấy hôm nay Yên nhi cũng không đến, không biết nha đầu này rút cuộc có chuyện gì. Mỗi ngày Thái y đều mang thuốc qua, tôi cũng cố mà uống cho hết, mặc dù bản thân đầy thống hận nhưng tôi biết nếu tôi không uống sẽ càng gây đau khổ cho nhiều người khác nữa.

Nghĩ về bản thân, tới nơi này hai năm rồi cũng đã quen với cuộc sống trong cung. Từ những ngày đầu tiên không có ai chú ý, đến sau này được sủng ái khiến tôi có một chút gì đó khó chịu, hơn nữa lại còn biết thêm được một số người bạn. Trong khi bất tri bất giác yêu thương Hoàng thượng, vì hắn mà bản thân tự làm một số việc có thể làm. Lại nghĩ đến thế giới đã từng ở, cảm giác có chút gì đó không thể quên được. Vì không muốn kết hôn mà đến nơi này, vậy mà đến đây lại bị thành hôn. Tất cả, tất cả, như cuộn phim quay chậm trước mắt. Tôi không còn biết hiện nay bản thân cảm thấy như thế nào nữa, chỉ là bất định mà nhìn ra ngoài.

Một tiếng sét làm tôi từ hồi ức quay lại thực tại. Thụy, không ở bên cạnh tôi, còn bọn nha hoàn đã sớm lui ra hết rồi. Kiểu thời tiết này cơ hồ nặng nề quá, trong tâm tôi tự dưng cảm thấy bất an, không biết là việc gì, chỉ thấy linh cảm không tốt, lẽ nào Kiêu Kỵ Hầu bắt đầu hành động rồi chăng?

"Lan nhi" nhẹ nhàng cất giọng gọi.

"Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

"Hoàng thượng có qua không? Có biết Hoàng thượng ở đâu không?" Đột nhiên, rất nhớ hắn, rất muốn hắn ở cùng với tôi lúc này. Có những lúc thật sự chỉ muốn hắn là một người bình thường, có thể chịu đựng tất cả những tính khí thất thường của tôi.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng không có đến....Lan nhi cũng không biết Hoàng thượng đang ở đâu!" Lan nhi ánh mắt né tránh, trong lòng do dự không biết có nên nói với tôi, chỉ là lúc đó tôi không quan sát kĩ mà cười cười phất tay "Người lui ra trước đi!"

"Vâng, tiểu thư!" Lan nhi vừa lui xuống, Tử nhi đã vội vào phòng "Khởi bẩm nương nương, Tuyên Dương vương gia cầu kiến, không biết nương nương có cho gặp không?"

"Mau mời!" Tôi vừa đứng dậy, vứt bỏ tất cả các sự việc vừa rồi qua một bên, hà tất không có việc gì mà lại đau lòng, Tuyên Dương đến tìm tôi, e rằng có chuyện đại sự đi.

"Tiểu thư, người.... người..." Lan nhi đột nhiên mở miệng, ngập ngừng nói.

"Sao vậy Lan nhi? Có gì cứ nói?"

"Tiểu thư, người và Tuyên Dương vương gia hay là đừng đứng gần nhau quá, tránh việc người khác lại đàm đàm tiếu tiếu!" Lan nhi cúi đầu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói hết những lời trong lòng ra, cô ấy đối với tôi rất mực trung thành, chỉ lo tôi có việc gì. Cô đích thực đang lo lắng, tôi vẫn không hay biết.

Tôi cười ngắt lời "Dương là đệ đệ của Hoàng thượng, cũng là đệ đệ của ta, không có việc gì đâu. Hắn đến tìm ta nhất định là có việc lớn, mau mời hắn vào đi!"

"Nhưng mà..tiểu thư.."

"Được rồi, Lan nhi, đừng nói gì nữa. Mau mời người vào!" Tôi ngắt lời cô, rồi lại quay ra phân phó "Các người lui ra hết đi"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.