Độc Sủng Băng Phi

Chương 118: Hồi cung




"Thụy, người phải về cung thôi!" Dùng xong bữa, tôi nhìn chắm chặp vào người mà tôi không nỡ bỏ đi đang ngồi ở trước mắt. Dù rât muốn nỗ lực giữ chặt lấy hắn, nhưng, vận mệnh rút cuộc không phải do tôi khống chế được, ngày đó, e rằng đang đến rất nhanh rồi.

"Vậy Nguyệt nhi và ta cùng về cung được không?" Thụy dịu dàng. Nếu như hắn không phải là Hoàng thượng có phải tốt hơn không.

"Ta vẫn chưa về cung được" Tôi vùi trong lòng hắn, "Có điều Lãnh phi cũng nên về cung rồi, hơn nữa phải giương cờ đánh trống mà về kinh" Tôi ngập ngừng một chút, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên "Chúng ta cũng phải chủ động kiến tạo cơ hội rồi"

"Uhm, nàng nói vậy là sao? Nàng không về cung sao có thể...."

Thụy mặt đầy hoài nghi. Tôi cười "Thụy, người quên rồi sao? Ta chính là len lén trở về, cho nên ta vẫn chưa đến lúc hiện thân, thế nhưng Lãnh phi nương nương ở Lợi Châu cũng phải về cung rồi a!"

"Nàng a!" Thụy sủng nịnh cọ cọ vào mũi tôi "Cứ theo cách của nàng mà làm đi, có điều tại sao lại phải giương cờ đánh trống."

"Người nói xem, đương nhiên là để cho những người có tâm nghĩ cơ hội rồi, thù của ta, có lẽ cũng đến lúc phải trả!" Hắn cười ranh mãnh, tôi biết hắn rõ ràng hiểu ý tôi vậy mà lại còn bắt tôi phải nói ra lời, đấm nhẹ vào hắn "Người rõ ràng là biết, lại còn hỏi ta, thật không biết là Hoàng thượng kiểu gì nữa, cái gì cũng nghe lời ta hết sao?"

"Nếu như Nguyệt nhi nàng đồng ý, ta nghe lời nàng có sao đâu?"

"Thụy, đa tạ người!"

"Cảm ơn gì chứ, ta phải cảm ơn nàng mới đúng a, có một người như nàng bên cạnh!" Nói xong hắn lại ôm tôi. Thật là ấm áp, cũng làm cho tôi không nỡ rời đi, thế nhưng, bây giờ không phải là lúc nói những lời yêu thương.... Tin tức của Cao Phong vẫn chưa thấy gì, không biết sự việc làm đã đến đâu rồi...

Hắn đi, trái tim tôi cũng đi theo. Chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình có thể lại yêu hắn, thế nhưng, trong khi bất tri bất giác, cứ thế mà âm thầm đi vào lòng. Biết rõ vận mệnh của bản thân, đối với tôi mà nói, chính là một thứ đau khổ, nhưng tôi lại cứ như con thiêu thân đâm đầu vào lửa không biết dừng đôi cánh của mình....

Hoàng cung này, vốn dĩ là nơi ăn người mà không nhằn xương, tôi có thể sống đến bây giờ, không thể không nói là do may mắn. Có lẽ, càng may mắn bởi vì tôi biết tới những thế lực âm thầm trong hậu cung, biết được nơi này từng ly từng tý, mới có thể phòng bị cho bản thân.

"Nguyệt nhi, muội nghĩ gì vậy?" Tôi quay đầu lại

"Lệ nhi tỷ tỷ, tỷ đến rồi!" Cười rồi nhường lại chỗ, cô ấy là người bạn chân thành nhất của tôi ở đây.

"Muội sao không cùng Hoàng thượng về cung a?Ta nhìn rất rõ, Hoàng thượng đối với muội rất sâu đậm!" Lệ nhi mặt đỏ hồng, lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

"Cao Vũ mà không thế!" Tôi hài lòng nhìn cô ấy xấu hổ, thở dài một tiếng "Muội mới ngưỡng mộ bọn tỷ, không có công danh lợi lộc, như vậy càng dễ dàng một đời bên nhau, còn muội thì, chỉ là một người trong biển người vội vã, ai biết được hắn sau này sẽ thay đổi, rồi lại có ai thay thế địa vị của muội?..."Tôi nói bằng một giọng xa xăm. Tôi không phải là không hiểu, tình cảm hắn đối với tôi có lẽ chỉ là hưng phấn nhất thời, bởi vì tôi chống lại, bởi vì tôi không giống, mới làm cho hắn...Càng có lẽ chỉ bởi vì hiện nay tôi có thể giúp được hắn đi...

"Muội muội, đừng nói như thế, Hoàng thượng hiện nay đối với muội có tình cảm vậy thì hãy cố gắng nắm lấy đi. Suy cho cùng thì Hoàng thượng cũng không phải là người bình thường.." Lệ nhi cũng chuyển sang bộ mặt lo lắng. Đúng a, so với cô ấy, tôi và hắn lại càng khó mà thành. Lệ nhi mặc dù người ở Thanh Lâu nhưng ít nhất cũng có Cao Vũ không ngại mà cùng ở bên cạnh. Còn tôi, lại quyết định sống cùng với đám nữ nhân đó...Phát giác ra tôi đang buồn, Lệ nhi kéo tay tôi "Muội muội đừng nghĩ ngợi nhiều, hiện nay muội không phải là một người rồi, phải vì đứa con trong bụng, muội muội cũng nên vui vẻ mới phải. Huống hồ, đây cũng là đứa con đầu tiên của Hoàng thượng, mẫu bằng tử quý, cuộc sống sau này của muội, chắc sẽ không..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.