Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 92




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùng một Tết, còn chưa tới canh năm, Hòa Sinh đã được hầu hạ rời giường.

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mời, dựa theo quy củ, đầu tiên phải tiến cung dập đầu với Thánh Nhân, sau khi dập đầu xong lại đi cung Đức Phi chúc Tết.

Hòa Sinh thường ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh, hiện tại thức dậy sớm, ngủ được mơ mơ màng màng, mí mắt cụp xuống, tựa như nằm mơ.

Nàng được Thẩm Hạo ôm, ngồi xuống trước bàn trang điểm, cả người lung la lung lay, nhắm mắt lại là có thể trốn vào mộng đẹp.

Thúy Ngọc vội vàng đi đỡ, bảy tám thị nữ trước trước sau vây quanh, hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm.

Thẩm Hạo đội mũ ngũ sắc có tua ngọc cùng quần áo đen, dáng người cao ngất, phong thái sáng láng đứng phía trước. Lúc đó Hòa Sinh lờ mờ quan sát, mới vừa rửa mặt xong, bọn thị nữ đang thoa phấn.

Khuôn mặt nàng giống như trứng ngỗng trắng ngần thoáng ửng đỏ, ở trong thời tiết mùa đông khô hanh này cũng là thủy nộn nộn, sáng bóng mịn màng, người nhìn chỉ muốn lấy tay véo một cái. Chỉ thoa ít phấn trang điểm đã hiện ra một vòng xinh đẹp động lòng người.

Thẩm Hạo thấy nàng vẫn đang còn nhắm hai mắt, hoàn toàn chưa thanh tỉnh, lặng lẽ từ trên tay thị nữ nhận con ốc vẽ lông mày*.

hắn muốn vẽ lông mày cho nàng.

Tay kia vừa chạm vào mi tâm, nàng liền theo bản năng mở mắt ra.

Tay của Vương gia, nàng nhận biết được. Lòng bàn tay có một tầng vết chai mỏng, chạm vào da nghe thô ráp, Hòa Sinh mở miệng nói chuyện, cổ họng hoạt động cả đêm qua nên giọng nói có chút khàn khàn.

"Hôm nay phải vào cung diện thánh, không thể vẽ loạn."

Thẩm Hạo cười khẽ, ngược lại niết gương mặt của nàng, "Cũng không phải không vẽ qua, kỹ thuật vẽ mi của vi phu tốt lắm, nàng cũng không phải không biết."

Hòa Sinh nhíu mày, dường như nhớ lại cái gì kinh khủng, lắc đầu, "Vẽ xấu ta không ra khỏi cửa đâu."

Thẩm Hạo điểm trán của nàng, "Yên tâm, vẽ ra tuyệt đối là đại mỹ nhân."

Thúy Ngọc kịp thời ở bên cạnh tiếp một câu: "Vương phi vốn chính là đại mỹ nhân."

Bọn thị nữ đi theo khen ngợi, Thẩm Hạo vẫy vẫy tay, chỉ vào Hòa Sinh đang nhếch miệng cười, nói: "Còn khen nữa, miệng của chủ tử các ngươi cười sẽ nứt ra luôn đấy."

Hòa Sinh bĩu môi trách móc một câu: "Các nàng nói đúng sự thật mà."

Thẩm Hạo cúi người, lấy ra con ốc vẽ lông mày, cười: "Điểm tự tin ấy, ngược lại là giống ta."

Hòa Sinh giận cười: "Cái gì giống chàng, cũng không phải là hài tử nhà chàng."

Thẩm Hạo cẩn thận từng li từng tí vẽ lông mày cho nàng, ngoài miệng nói: "khôngphải hài tử, mà là đại bảo bối của ta, nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan."

Lần này nghe hắn dỗ ngon dỗ ngọt, nàng nghe mà xấu hổ, phối hợp cho hắn vẽ lông mày nửa người trên không dám động, lại không dám cười, lại không dám bóp hắn,thật sự quá khó chịu, mới nín thở một hơi, khuôn mặt liền đỏ bừng.

hắn vẽ thật ra rất thuần thục, không mất bao nhiêu thời gian, một đôi mày là liễu tinh xảo xinh đẹp liền lộ ra.

Thẩm Hạo nhìn rất hài lòng, lấy gương đồng soi trước mặt nàng, cười: "Nhìn đi, vẽ xong rồi đó, nàng hài lòng không?”

Hòa Sinh hướng trong gương chiếu lên, gật gật đầu, "Lần này vẽ, ngược lại nên chuyện đó."

Trước kia vừa ở cùng nhau, những khi nàng đọc thơ hoa, từ khúc diễm lệ đều toát lên vẻ thơm mát ngọt ngào, ngẫu nhiên học được câu "Núi con trùng điệp, ánh vàng tắt, Tóc mây, má trắng hương thơm phức." Lấy ra hỏi hắn, là núi nhỏ của cổ nhân xinh đẹp hay là lông mày lá liễu lưu hành hiện nay xinh đẹp, hắn không nói hai lời, lấy than vẽ lông mày cho nàng.

Trái vẽ lông mày núi nhỏ, phải vẽ lông mày lá liễu, hắn lần đầu tiên vẽ, hai bên đều vẽkhông đâu vào đâu, làm nàng chế nhạo rất lâu.

hiện nay rốt cuộc đã vẽ ra lông mi cong cong xinh đẹp, rất có cảm giác hãnh diện, hào khí nói: "Mấy ngày nay lông mày nàng đi gặp khách, toàn bộ bao trên người vi phu."

Hòa Sinh cười khanh khách, bĩu môi từ chối: "Mới không cần."

hắn kìm vai nàng, nàng lắc trái ngã phải trốn tránh nhưng vẫn bị hắn chặn ngang bắt được.

Trong mắt hắn cười đến mập mờ, sáng sớm, hứng thú ở phương diện kia của nam nhân vô cùng mãnh liệt. không thể giày vò nàng thì cũng phải làm chút gì giải khát.

"Rốt cuộc có muốn hay không?"

Hòa Sinh chui vào trong ngực của hắn, triền triền miên miên ngâm giọng hoàng oanh: "Muốn."

Thẩm Hạo nuốt một cái, ghé sát vào hỏi: "Buổi tối, buổi tối có muốn hay không?"

Hòa Sinh liếc mắt, "không phải nói chuyện vẽ mi sao, tại sao lại nói đến chuyện buổi tối rồi." Nàng yêu kiều giận hờn, phiêu phiêu gãi gãi trong lòng hắn, cảm thấy ngứamột chút.

Thẩm Hạo từ phía sau xoay người ôm nàng, "Cùng hỏi, thuận tiện mà.”

hắn càng ôm càng chặc, dáng vẻ giống như là động tình, nằm gần, khí tức nóng bỏng, Hòa Sinh cảm thấy sau cổ và vành tai bị hắn hôn vừa đỏ vừa nóng.

Trong thanh âm rung động, không biết là tức giận hay xấu hổ, "Đại sắc lang."

Thị nữ bên cạnh nhao nhao giả vờ như nghe không hiểu.

Thẩm Hạo chấm đầu ngón tay vào son, ngón tay vừa muốn thoa lên môi nàng, chợt động tác ngừng lại, nhớ tới cái gì, đứng dậy dặn dò bọn thị nữ: "Các ngươi trước lui ra ngoài điện đi."

Hòa Sinh kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng muốn làm gì, chúng ta đangvội tiến cung mà."

hắn cúi đầu, đem son nhẹ nhàng chùi lên trên môi mình, cười như gió nhẹ lướt qua: "Lưu lại một phút đồng hồ, tới kịp mà."

Cúi người dán lên, áp vào cằm của nàng, đôi môi tương hợp.

Từng điểm liếm liếm hôn môi, cùng nụ hôn mang tính xâm lược ngày thường của hắnhoàn toàn bất đồng, hôn đến ý loạn tình mê, nhưng vẫn có thể ổn định, cũng khônggiở trò.

không nhiều không ít, vừa vặn một phút đồng hồ.

hắn cầm lấy gương đồng, bảo nàng soi, "Phương thức thoa son môi như vậy, nương tử có thích không?"

trên môi nàng có một chút hồng, xinh đẹp cực kỳ.

Tiếp theo hắn đưa gương mặt tuấn tú qua, chỉ bờ môi dính son đỏ của mình, nói: "Nương tử, thay vi phu dọn dẹp một chút."

Nàng nhặt khăn lên lau cho hắn, cổ tay lại bị hắn bóp chặt, Thẩm Hạo cong lông mày cười: "Dùng đầu lưỡi là được."

Hòa Sinh mím môi, xấu hổ lắc đầu.

Thẩm Hạo giống như hờn dỗi nói: "không làm sạch liền không ra khỏi cửa."

Sao có thể không ra khỏi cửa, đây chính là diện thánh, Vương gia thật sự là hồ đồ. Hòa Sinh không có cách nào khác, biết rõ hắn chính là khi dễ nàng, đành phải ngẩng đầu bất đắc dĩ nói: "Vậy không cho phép hôn chàng hôn lại."

Nàng sợ hắn nhịn không được, giống như lần trước, hôn lấy hôn để liền không quan tâm mà ôm nàng lên giường. Cho nên vừa rồi khi hắn hôn, nàng mới không có chút nào đáp lại.

Thẩm Hạo gật gật đầu, nhấc nàng lên, ngồi vào vị trí nàng đang ngồi, rồi sau đó ôm nàng thả trên bắp đùi.

hắn biểu lộ vẻ mặt chờ đợi hưởng thụ, học kiểu dáng ngày thường của nàng như vậy, mân mê miệng, "Nương tử, mau tới đi."

Hòa Sinh duỗi lưỡi ra, tỉ mỉ liếm láp son bên môi hắn.

Liếm láp liếm láp, vẻ mặt chờ mong biểu lộ trên mặt hắn lúc ban đầu dần dần biến thành dáng vẻ cực kỳ khó chịu. Cuối cùng là đánh giá thấp định lực của mình, hắn cắn răng hỏi nàng: "Nương tử, nếu không chúng ta đi lên giường nằm một tí nhé?"

Hòa Sinh lập tức từ trên đùi hắn nhảy xuống, làm ngoáo ộp cười hắn: "không được đâu, biết chàng sẽ như vậy mà, chúng ta đi mau đi..., nếu chàng không đi thật sự sẽhỏng việc đó!"

Thẩm Hạo chưa từ bỏ ý định mà xin nàng, "Nương tử, chỉ nằm một chút thôi."

Hòa Sinh giữ lập trường kiên định, cái gì một chút thôi, nàng mới sẽ không mắc lừa đâu."Vương gia một chút thôi, ít thì nửa canh giờ, nhiều thì một hai canh giờ."

Dứt lời, nàng vẫn không quên trợn mắt trừng một cái, một đường chạy tới đứng ở chỗ bình phong vẫy tay gọi hắn: "Mau tới đây."

Thẩm Hạo nhìn nhìn xuống dưới, thở dài, đành phải đem ham muốn cứng rắn khôngtự chủ được tràn ra nghẹn trở về, tư vị kia khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu.

đi đến bên ngoài cửa đại điện, thị nữ đưa lên áo khoác Bạch Hồ, Thẩm Hạo cột dây cổ cho nàng, thấy hailỗ tai nhỏ của nàng đông lạnh đỏ bừng.

hắn gọi người lại lấy lò sưởi, chà xát tay ủ ấm ấm lỗ tai cho nàng.

Hai người đang mặc lễ phục, váy áo màu xanh đen hoa văn gà gô trong ngày trời trắng như tuyết, lộ ra cảm giác lãnh băng của quý tộc chỉ mỗi hắn mới có.

Đêm qua rơi xuống trận tuyết dày, đường trước điện sớm đã được xúc sạch, chỉ dưmột ít tuyết nước đọng, đế giày bước lên khó tránh khỏi mang theo chút nước.

Ngồi ở trong liễn mềm, nàng nhìn tuyết trắng đầy trời, rất là hưng phấn, nói muốn đibộ đến cửa phủ.

Mười lăm tháng Chạp liền ngóng trông tuyết rơi, đến nửa đêm hôm nay tuyết mới rơi, buổi sáng đóng tuyết dày như vậy.

Thẩm Hạo đỡ nàng lên liễn, "Tuyết vừa rơi xuống, trời còn lạnh hơn ba phần, đường trước điện đến cửa phủ chưa sạch được, nếu như nàng không cẩn thận ướt chân, nhất định bị phong hàn."

Hòa Sinh giương đôi mắt thủy linh hỏi hắn: "Đợi đường sạch rồi, chúng ta thưởng mai trong tuyết được không? Chàng đã nói, muốn đích thân hái hoa mai trong tiểu viện cho ta."

Thẩm Hạo thương yêu cạo cạo mũi nàng, "Được."

đã đến cửa phủ, nàng từ liễn bước xuống, bước lên xe ngựa.

Trong xe ngựa đã sớm chuẩn bị đầy đủ lò sưởi, bên trong hun ấm áp, nàng nằm nghiêng, tay bị hắn cầm lấy, lực đạo tinh tế nhẹ nhàng chà xát tay thông mạch máu.

"Diện thánh là phải quỳ, Thánh Nhân bên này dễ nói, đợi đến chỗ hoàng hậu, đoán chừng phải nhịn một chút rồi. Tuy có mẫu phi chuẩn bị hết thảy, nhưng công phu mặt ngoài cũng chạy không thoát, đoán chừng là phải lạy một phút đồng hồ đấy."

Hòa Sinh nháy mắt mấy cái, "Mọi người cùng nhau quỳ sao?"

Thẩm Hạo gật gật đầu, "Bên trong mệnh phụ cũng phải quỳ, Thái tử phi cũng khôngngoại lệ, nàng thân là mệnh phụ gần gũi bên người hoàng hậu, so với các nàng phải quỳ nhiều hơn một khắc đồng hồ."

Hòa Sinh vâng một tiếng, ngược lại không để lễ quỳ gối để ở trong lòng. Tuy rằngkhông thích quỳ tới quỳ lui, quỳ lâu chân sẽ dễ dàng bị tê, nhất là vào mùa đông này, quỳ vài phút cũng đã chịu không được, huống chi còn phải quỳ hơn một khắc đồng hồ. Nhưng nghĩ đến tất cả mọi người phải lạy, liền không có cảm thấy gì nữa. Hơn nữa, Thái tử phi còn quỳ nhiều hơn một khắc đồng hồ mà.

trên đời này biện pháp an ủi người tốt nhất chính là so sánh với bi thảm. trên điểm này, Hòa Sinh cảm giác mình vẫn còn vô cùng may mắn.

Nếu Vương gia sớm kéo Thái tử xuống, nói không chừng hiện tại người phải quỳ nhiều hơn một khắc đồng hồ chính là nàng. A..., không nhất định, vạn nhất Vương gia khônglập nàng thì sao?

Hòa Sinh trở nên nghiêm túc, rất có tinh thần hỏi: "Vương gia, nếu chàng làm Thái tử,sẽ lập ai làm Thái tử phi vậy?"

Thẩm Hạo cười nhìn nàng, "Nàng nghĩ chi cho xa vậy, chữ Bát (八) còn chưa có chổng đít lên mà."

Hòa Sinh lắc bả vai hắn: "nói đi mà."

Thẩm Hạo suy nghĩ một chút, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm nàng, "Ta thích ai nhất, liền lập người đó."

Hòa Sinh ôm quyền, quai hàm phồng to, tức giận hỏi: "Chẳng lẽ chàng còn có người trong lòng khác sao?”

Thẩm Hạo trêu chọc nàng, "Vậy cũng không nhất định, ngộ nhỡ sau này liền xuấthiện."

Hòa Sinh không thể ngờ hắn nói lời như vậy, đổi thành nện hắn, hai mắt đau xót, trong đầu mò mẫm hình ảnh hắn và những nữ nhân khác ân ái, lập tức liền bực bội.

Thẩm Hạo vội vàng dỗ dành, "Chọc nàng thôi mà, làm sao lại tưởng thật? Trừ nàng ra, đâu còn nghĩ sẽ có những người khác?"

Hòa Sinh hất đầu, hai tay chống cằm, mạnh miệng nói: "Chuyện sau này, ai cũng nóikhông chính xác."

Thẩm Hạo ôm ôm nàng, ngoài miệng gọi tâm can bảo bối, thề son sắt nói: "Nếu ai dám tiếp cận, tất cả đều giết chết."

Tâm tình bình ổn lại, nàng ngược lại nghĩ đến bệnh chóng mặt của hắn, hỏi: "Vương gia, hiện tại chàng vẫn không thể chạm những nữ nhân khác, đúng không?"

Chứng chóng mặt của hắn, giống như bùa hộ mệnh lớn nhất của nàng. Nữ nhân luôn thiếu khuyết cảm giác an toàn, lo được lo mất, có rơm rạ gì đáng tin cậy đều nắm lấy, túm trong tay, mới không cảm thấy sợ.

Nữ nhân gia đình nhỏ túm túi tiền và dạ dày của phu quân, sinh đứa bé, liền có thể càng thêm vững chắc. Nữ nhân gia đình giàu có, nhất là dòng dõi trong hoàng tộc,không có cái gì có thể nắm lấy, phần lớn đều dựa vào nhà mẹ đẻ, hoặc là dựa vào chút lương tâm của phu quân mà sống.

Cả đời quá dài, nàng sợ tự mình nắm không được.

IMG


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.