Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 7




Cô ôm mặt chật vật đứng dậy. Cô khó khăn lắm mới thoát khỏi đó, chẳng lẽ có hiểu lầm gì sao?

'Mẹ'

'Tôi không phải mẹ cô' Mắt bà lạnh lùng nhìn đi nơi khác, như chỉ cần nhìn cô là bà thấy kinh tởm vậy.

Cha cô cũng ngồi đó, ông nhìn cô với ánh mắt đỏ rực, như muốn thiêu sống cô.

Cô làm sao biết được chính người mà cô gọi là ba, là mẹ đã nhẫn tâm mang cô dâng lên cho Thiếu gia Hắc đạo- Lãnh Tử Phi Tình, để đổi lại sự nghiệp vinh hoa phú quý của họ. Bởi vì cách đây 15 năm trước, ông đã biết cô không phải con gái ông nhưng vẫn nuôi đến bây giờ vì lời hứa với người phụ nữ mà ông từng rất yêu. Dù không cưng chiều như hai đứa con ruột nhưng cũng xem như là đầy đủ, và cũng xem như là hoàn thành tâm nguyện của người đã khuất.

Trong những năm gần đây, sự nghiệp của ông càng đi xuống. Để được hưng thịnh như ngày xưa ông phải có người đứng sau đỡ lưng và đó là Lãnh Tử Thiếu gia. Ông biết được đã là đàn ông thì không ai qua được ải mỹ nhân, vậy nên ông dâng lên đứa con hoang này cho hắn. Và với một điều kiện, nếu như ông giúp cô trốn thoát hay giữ trong nhà thì công ty ông liền sụp đổ, nên ông liền đồng ý.

Vốn dĩ từ lâu, ông đã không xem cô là con gái rồi.

Cô từ nhỏ đến lớn có thứ đòn roi nào mà cô chưa từng nếm thử, có thứ hình phạt nào mà cô chưa chịu qua, từ nhốt trong phòng đến không cho ăn, hay là những trận mắng chửi vô lí mỗi khi ông tức giận. Tất cả đều trút lên người cô. Cô không phải là kiểu nhân vật nữ chính hiền lành không một lời oán trách khi bị người đời khi dễ, đôi lúc cô cũng tức giận, và có những hành động điên cuồng, nhưng sau đó liền bị dập tắt.

Ông hết sức tức giận vì lần này con gái ông trở về. Vậy thì công ty ông sắp phải đóng cửa, cả nhà ông sắp phải ra đường sống. Chỉ cần nghĩ đến lí do này thôi thì máu ông sôi bùng bùng. Ông liền đi lấy cây roi da dài đi tới bên cạnh cô “vút” một tiếng, vết đỏ như máu liền in trên người cô.

Sau đó là liên tục những tiếng “vút” thi nhau quất xuống người cô.

Đau đớn, cả thể xác lẫn tinh thần, cô nằm co người lại mặc cho những trận đòn có đau bao nhiêu. Nước mắt cô hoà vào trong máu chảy xuống sàn nhưng cô vẫn cắn chặt răng không phát ra một chút tiếng động nào.

Bỗng từ bên ngoài truyền đến tiếng xe chạy vào khuôn viên, sau đó là những tiếng bước chân nối tiếp nhau đi vào đại sảnh. Tay ông run run làm rơi roi da xuống đất, khuôn mặt nhăn nheo không nói được lời nào.

Người bước vào đầu tiên là Thiếu gia Hắc đạo với khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm không tan, anh hướng mắt nhìn ông đến thấu xương tuỷ. Cái hàn khí xung quanh anh toả ra nồng đậm khiến người thở cũng không dám thở mạnh. Anh liền liếc nhìn sang cô gái nằm trên sàn, hơi nhíu mi, đôi chân anh liền bước tới...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.