Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 7




Thẩm Hạo vừa về liền xử lý công sự một ngày tồn đọng, hắn là người đối với chính mình cực kỳ nghiêm khắc, thiên tử lệnh hắn thay mặt quản lý công việc của ba châu, hắn chưa bao giờ lười biếng qua.

Xong hết việc đã là giờ Hợi, Bùi Lương bưng thức ăn khuya vào nhà, Thẩm Hạo quét mắt đồ ăn trên bàn, không hề động đũa.

Bùi Lương đau đầu, khẩu vị của gia nhà bọn họ kén ăn, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, mới tới Thịnh Hồ, không kịp tìm đầu bếp, chỉ có thể làm ra mấy món ăn như vậy.

”Gia, người ăn nhiều một chút, món ăn Thịnh Hồ chỉ có những thứ này, ngày mai ta tìm đầu bếp khác.”

Thẩm Hạo mở miệng: “Ta thấy món Vệ gia không tệ.”

Bùi Lương nói thầm: cảm thấy không tệ còn cự tuyệt người ta giữ lại làm gì? Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chó săn khom lưng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Gia, vì sao không ở lại Vệ gia dùng bữa tối? Vệ cô nương cũng ở đây, còn có thể nhiều nhìn nhiều chút.”

Thẩm Hạo nhíu mày, trên mặt lạnh lẽo: “Ai muốn nhìn nàng ấy? Ta chỉ đi Vệ phủ tìm hiểu một phen thôi.”

Bùi Lương hỏi: “Vậy Vương Gia thăm dò cái gì?”

Thẩm Hạo đứng dậy, chắp tay đi tới cạnh cửa, vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn trăng tròn.

Ánh trăng nhàn nhạt in bóng trên mặt hắn, ngũ quan có góc cạnh càng thêm tuấn lãng. Bờ môi hơi mỏng mân thành một đường, hắn trầm tư hồi lâu, rồi sau đó đáp: “Hôm nay gặp nàng trong vườn, ta phát hiện -- “

Bùi Lương sáp đầu qua: “Phát hiện cái gì?”

”Nàng mặc dù thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng mông tròn vành, mẫu phi đã từng nói qua, mông lớn mắn đẻ, tương lai nhất định có thể sinh.”

Bùi Lương phát hiện Vương Gia nhà mình nghĩ có chút xa, hảo tâm nhắc nhở một câu: “Vương Gia, bất cứ việc gì từ từ sẽ đến, nóng vội ăn bánh bao không ngon.”

Thẩm Hạo nhíu mày, tựa hồ đối với chất vấn của hắn rất bất mãn.”Chẳng lẽ nàng sẽ không đồng ý sao?”

Bùi Lương không phản bác được. Vương Gia sống 28 năm đều chưa từng ăn mặn, tự nhiên không biết tình yêu nam nữ nên lên men như thế nào, đành phải kiên nhẫn dẫn hướng, vạn nhất lòi ra nhầm lẫn gì, dọa Vệ cô nương chạy mất, vậy thì nguy rồi.

”Vương Gia, dục tốc bất đạt, trước phải làm Vệ cô nương vui.”

Thẩm Hạo quay đầu, rầu rĩ một câu: “Bổn vương tất nhiên có chừng mực.”

--

Đại nãi nãi đem chuyện vừa rồi nói với Hòa Sinh, Hòa Sinh vốn là muốn cự tuyệt, nhưng đại nãi nãi khổ sở cầu xin hồi lâu, còn có Vệ Lâm cùng một chỗ, nàng cũng liền đáp ứng.

Lúc ấy dẫn đường chính là nàng, Vệ lão gia và đại nãi nãi nếu như lo lắng đắc tội Thẩm Hạo như vậy, nàng ăn nhờ ở đậu, nén giận nói lời xin lỗi, cũng là là chuyện phải làm.

Tuy rằng, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao phải xin lỗi.

Hòa Sinh cố ý dặn dò Vệ Lâm, bảo nàng dù sao cũng phải đi theo mình. Vệ Lâm nghe muốn đi dạo chơi ngoại thành, lúc này trong bụng nở hoa.

Thẩm Hạo thoái thác tất cả xã giao, giục ngựa đến. hắn trước đó không biết Hòa Sinh trở lại, vì vậy chỉ dẫn theo một mình Bùi Lương.

Đợi đến nơi, ở dưới cây liễu tụ tập một đám người, lliếc mắt trông thấy Hòa Sinh mang mũ màu tím khói, lúc này sững sờ.

Nàng mặc áo váy màu ánh trăng, cúi đầu nói giỡn với người bên cạnh, cười rộ lên cả người run run, giống như đóa hoa đầu cành nở rộ rơi rơi khỏi cành, mềm mại linh động.

Hắn nhìn nàng, dường như khát vọng lữ nhân đã lâu, không thể chờ đợi nghĩ muốn nhấm nháp ngay lập tức.

Hòa Sinh chú ý tới Thẩm Hạo dẫn ngựa từ xa xa đến, chân hắn dài, mỗi một bước đều ưu nhã tự tại, gió thổi qua vai của hắn, cuộn lên tay áo bay bay.

Hòa Sinh xê dịch một cái, thản nhiên trốn ra sau lưng Vệ Lâm, vừa vặn ngăn trở ánh mắt của Thẩm Hạo.

Vệ Hữu Quang tiến lên bắt chuyện, “Quý nhân, hôm nay trời trong nắng ấm, thích hợp đạp thanh. Vệ mỗ dẫn theo đường chất nữ và nữ nhi đi ra ngoài, người không ngại chứ?”

Vùng Tô Hàng, dân phong cởi mở, nữ nhân tự do đi ra ngoài, không có nhiều lễ tiết gông xiềng như Phương Bắc.

Thẩm Hạo gật đầu, cúc lễ: “Được hai vị khuê tú đồng hành, là vinh hạnh của Thẩm mỗ. Còn có một chuyện, Vệ lão gia không cần lại xưng hô quý nhân, gọi ta Thẩm Hạo là được.”

Vệ Hữu Quang cười ha ha, “Được, Thẩm công tử.”

Bọn họ chọn nơi có núi có nước, bên cạnh hồ xanh thẳm có một ít đồng bình nguyên, theo đường chân trời trở nhìn lên, giữa sườn núi nơi nở đầy hoa đào, hiện nay đã đầu hạ, cánh hoa hồng nhạt rơi đầy đất trộn lẫn trong gió, thỉnh thoảng bị thổi tới trong hồ, làm đẹp mặt hồ yên tĩnh.

Ngồi trên đất, chính giữa dọn xong cầm cổ, rượu cùng với tập thơ. Vệ Hữu Quang rót rượu cung kính nói: “Đã là đạp thanh, tự nhiên phải tận hứng mà về, Vệ mỗ bêu xấu gãy một khúc “《cửu minh”》

Thẩm Hạo nhận rượu, làm động tác mời, Vệ Hữu Quang vung tay áo đánh đàn.

Hòa Sinh nghe cầm, mặc dù không thưởng thức được ảo diệu trong đó, nhưng vẫn đi theo Vệ Lâm rung đùi đắc ý tỏ vẻ thưởng thức làn điệu.

Một khúc xong, Thẩm Hạo vụng trộm nhìn về phía Hòa Sinh, thấy nàng“như si mê như say sưa” hãm bên trong dư âm, vì vậy cũng muốn đàn, chuẩn bị gãy một khúc có độ khó cao “vịnh ca”

Hắn hôm nay mặc sa y, tóc buộc ngọc quan, dáng vẻ cúi đầu đánh đàn, giống như tiên phong đạo cốt thanh ngạo, người chung quanh thật lâu không thể dời ánh mắt, lỗ tai và đôi mắt đồng thời trầm luân.

Khúc cuối cùng, Thẩm Hạo rất hài lòng biểu hiện của mình, ánh mắt xéo đảo qua Hòa Sinh, thoáng nhìn nàng che miệng ngáp, trên mặt bối rối.

Thẩm Hạo trì trệ

Hắn tự tay cầm lấy tập thơ cuốn, nói với Vệ Hữu Quang: “Vệ lão gia, ngày tốt cảnh đẹp, chúng ta làm thơ đi?”

Vệ Hữu Quang vội vàng đồng ý, lập tức xuất thần hóa thành nhân vật thi nhân.

Thẩm Hạo bắt đầu, làm thơ bốn câu bảy chữ, Vệ Hữu Quang liên tục tán thưởng.

Thẩm Hạo nhìn về phía Hòa Sinh, lần này, trên mặt của nàng không có bối rối, thay vào đó chính là ánh mắt ngốc trệ.

Khóe miệng Thẩm Hạo co lại, nhanh chóng che giấu tốt tâm tình thất bại của bản thân, đối với Vệ Hữu Quang cười nói: “Vệ lão gia tài trí như tuôn, chắc hẳn hai vị khuê tú của quý phủ cũng là tài hoa đầy bụng, tại sao không cùng nhau làm thơ?”

Đợi nàng làm xong thơ, hắn liền hung ác khoa trương một trận, chắc hẳn bởi như vậy, nàng cũng cao hứng.

Vệ Hữu Quang tin tưởng tràn đầy, Vệ Lâm tuy rằng tính tình hoạt bát, nhưng từ nhỏ có nữ phu tử dạy bảo, làm bài thơ một bữa ăn sáng. Về phần Hòa Sinh nha, nàng là cô nương từ đại phủ tới, chắc chắn sẽ không chênh lệch với Vệ Lâm.

Vệ Lâm rất nhanh đã có câu thơ

Đến phiên Hòa Sinh, nàng đang tại như đi vào cõi thần tiên, căn bản không nghe thấy Thẩm Hạo vừa mới nói gì. Chợt thấy mọi người đồng loạt nhìn nàng, khẽ giật mình, có chút không biết làm sao.

Vệ Lâm âm thầm vỗ nàng một chút, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Ngươi nên làm thơ rồi.”

Làm thơ? Nàng không biết a!Hòa Sinh lúng túng nói thẳng: “Cầm kỳ thư họa ta đều không biết.” Nàng liếc mắt Vệ Hữu Quang, thấy hắn cố hết sức ám chỉ mấy thứ gì đó, lại bổ sung: “Nhưng cầm và thơ của Thẩm công tử là vô cùng tốt.”

Thẩm Hạo nhíu mày, câu này rõ ràng nói qua loa nịnh nọt như vậy, nghe vào tai, nhưng cũng không khó chịu. Chỉ là có chút ảo não, sớm biết nàng không thông thi văn, sẽ không nên đưa ra, hiện tại biến khéo thành vụng, ngược lại khó xử.

Vì giảm bớt không khí lúng túng, Vệ Hữu Quang mở miệng: “Ven hồ nơi này có nhiều cá sạo*, nếu không chúng ta câu cá?”

Lập tức gặp phải ánh mắt sắc bén như đao của Vệ Hữu Quang.

Thẩm Hạo nhìn nhìn Hòa Sinh, thấy nàng lại khôi phục thần thái buồn ngủ, nghĩ phải bổ cứu cử chỉ lỗ mãng vừa rồi, thích thú nói: “Quả thật chỉ câu cá quả thực buồn bực lắm, không bằng chúng ta chia nhóm tranh tài, so ai câu cá nhiều hơn, người thua thì phải chịu trách nhiệm nướng cá.”

Mọi người nói được, nhao nhao chơi đoán số chia nhóm

Hòa Sinh lấy lại tinh thần, bị phân cùng một tổ với Thẩm Hạo, còn có Bùi Lương hỗ trợ. Để bảo đảm công bằng, hai tổ chia ra đóng quân ở hai đầu ven hồ. trước khi xách thùng đi, Vệ Hữu Quang gọi Hòa Sinh qua một bên, dặn đi dặn lại, cho nàng tìm cơ hội nói lời xin lỗi với Thẩm Hạo.

Hòa Sinh khóc không ra nước mắt, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, gật gật đầu đáp ứng.

Bùi Lương cố tình xách thùng chạy đến nơi khá xa, Hòa Sinh quan sát chung quanh, chuẩn bị chọn nơi tốt.

Thẩm Hạo ngồi xếp bằng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, giọng nói trong trẻo: “Ngồi đây đi.”

Hòa Sinh do dự vài giây, ngồi xuống bên cạnh hắn, cố ý đem chiếu dịch ra xa một chút.

”Biết câu cá không?”

Hòa Sinh trả lời: “Không biết.”

”Vậy ta dạy cho nàng.”

”Không... Không cần...” Hòa Sinh khoát tay, lời còn chưa dứt, Thẩm Hạo đã đứng dậy đi tới, quần áo phát ra tiếng xột xoạt, hắn ngồi xuống kế bên.

Lập tức dựa vào gần như vậy, Hòa Sinh vô thức trốn qua bên cạnh, lại bị cần câu cá can cản đường đi, quay đầu lại thấy vẻ mặt thần thái Thẩm Hạo trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ta nhất định có thể dạy nàng.”

Hòa Sinh giật mình, người này... Bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc đứng đắn. Thẩm Hạo nhét cần câu vào trong tay Hòa Sinh, mở ra hộp mồi câu bằng gỗ, ánh mắt chạm đến con giun đang ưỡn ẹo, cau mày, có chút phát sầu. Hòa Sinh theo tầm mắt của hắn nhìn lại, kết hợp với biểu lộ ghét bỏ trên mặt hắn, lúc này hiểu được. Nghĩ đến bình thường câu cá tự nhiên có người mắc mồi câu cho hắn, căn bản không cần tự mình động thủ

”Để ta.” Dứt lời, nàng đưa tay lấy một con giun, hỏi: “Con này mắc vào đó hả?” Thẩm Hạo vừa định mở miệng ngăn cản, chỉ thấy nàng bắt con giun đưa đến trước mặt, con giun vừa dài vừa xấu ở trước mắt uốn qua uốn lại, ý nghĩ muốn vươn tay đoạt lấy lập tức biến mất, nghiêng đầu sang chỗ khác chỉ vào đầu cần câu: “Móc vào trên đầu móc sắt.”

Hòa Sinh móc xong mồi câu đưa cho hắn, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thẩm Hạo từng cái nói rõ, đợi giải thích hết trình tự câu cá, Hòa Sinh yên tĩnh nắm cần câu, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Hòa Sinh nhìn cá, Thẩm Hạo nhìn nàng.

Rõ ràng gió mát thổi vào người, thế nhưng hắn lại cảm thấy khô nóng khó nhịn.

Mặt nước đã có gợn sóng, Hòa Sinh câu lên một con cá lớn đang nhảy loạn. Nàng ngồi xổm người xuống muốn bắt cá bỏ vào trong thùng, cá trơn trượt chui vào trong tay, làm sao cũng không bắt được.

Đột nhiên một đôi bàn tay to chụp lên, trong lòng bàn tay nóng bỏng thiêu cháy mu bàn tay Hòa Sinh, đang đắp lên tay của nàng và cá.

Hòa Sinh nhảy lên, cá trong tay rơi mất, lại rơi xuống hồ nước.> Quả nhiên là đăng đồ tử!

Nàng xấu hổ và giận dữ thu thập thùng gỗ và chiếu, chuẩn bị đi qua bên kia, trước khi đi nhớ tới giao phó của Vệ Hữu Quang, hung hăng một câu: “ Đường thúc ta sợ đắc tội ngươi, bảo ta xin lỗi với ngươi, lần trước dẫn đường, sợ có cử chỉ mạo phạm, kính xin hải lượng!”

Bốn chữ cuối cùng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra, nàng dậm chân, chạy tới phía trước, trong lòng mắng Thẩm Hạo vài chục lần, nếu như cẩn thận nghe, liền có thể nghe được nàng nói ba chữ “Ngụy quân tử” ; Thẩm Hạo ngồi yên, nhìn chằm chằm vào trong lòng bàn tay, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Hắn sao vậy, lại để nàng chán ghét?

Vệ Hữu Quang và Vệ Lâm ở hồ bên kia, chính giữa có nhánh cây thật dài ngăn cách tầm mắt, căn bản không có chú ý tới động tĩnh bên này. Hòa Sinh chạy qua bên kia, đột nhiên bị Bùi Lương ngăn cản đường đi.

Nàng tức giận nhìn Bùi Lương. Cái gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn, thiếu gia nhà hắn lỗ mãng như vậy, chắc hẳn thiếp thân tùy tùng cũng không phải là loại gì tốt.

Bùi Lương luôn mật thiết chú ý tình huống bên kia của Thẩm Hạo, đầu tiên là nhận lỗi, lại là khuyên bảo, Hòa Sinh vô luận như thế nào cũng không nghe, vạn bất đắc dĩ, Bùi Lương thở dài: “Cô nương mời đi theo ta.”

Hòa Sinh bất động đứng.

Bùi Lương đành phải gọi người đến trước mặt, ngay trước mặt Hòa Sinh, đối với ba vị cô nương tới ngoại thành dạo chơi nói: “Vị mặc bạch y ngồi phía trước kia chính là công tử nhà ta, các ngươi chỉ cần tìm lý do, giả vờ không cẩn thận đụng phải hắn là được.”

Bùi Lương móc ra ba đĩnh vàng, từng cái đưa tới.

Các cô nương vốn là kết bạn dạo chơi ngoại thành, vừa rồi bị Bùi Lương gọi, nam nữ Tô Hàng không cấm kỵ lớn, khối người mượn việc dạo chơi ngoại thành để kết nhân duyên, thấy mục tiêu là quý công tuấn dật tử, lập tức đồng ý.

Bùi Lương kéo Hòa Sinh, trốn ở phía sau cây, “Vệ cô nương, mời xem.”

Vị cô nương áo màu vàng thứ nhất bắt đầu giả vờ ngã sấp xuống, vừa vặn ngã vào bên cạnh Thẩm Hạo, đưa tay muốn để cho hắn đỡ một chút.”>

Nhưng Thẩm Hạo chỉ nhàn nhạt nhíu nhíu mày, trực tiếp bỏ qua.

Cô nương áo màu vàng dứt khoát trực tiếp ôm lấy chân Thẩm Hạo.

Sau khi Thẩm Hạo bị ôm chân, đột nhiên che ngực nôn khan.

Cô nương áo màu vàng thối lui.

Bùi Lương nhắc nhở Hòa Sinh: “Vệ cô nương, không nên nháy mắt.”

Vị cô nương áo màu hồng thứ hai tiếp chạy tới.

Lần này, vị cô nương áo màu hồng bất chấp tất cả, trực tiếp xông đi lên bắt lấy cánh tay Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo nôn lợi hại hơn.

Bùi Lương không lưu tình chút nào, tiếp tục chỉ huy vị cô nương thứ ba dũng cảm tiến tới. Quay đầu hướng Hòa Sinh nói: “Vệ cô nương, thực không dám giấu giếm, công tử nhà ta sở dĩ đối với ngươi lỗ mãng như vậy, là có nguyên nhân hết. Hắn từ nhỏ thân thể bệnh không tiện nói ra, phàm là bị nữ nhân đụng phải, đều sinh ra triệu chứng buồn nôn nôn ọe, ngay cả mẫu thân ruột của hắn cũng không có thể đến gần.”

Hòa Sinh nhíu mày, nghe quả thật thật đáng thương, nhưng bệnh của hắn và nàng có liên quan gì với nhau?

Bùi Lương tiếp tục nói: “Thẳng đến ngày đó trên đường gặp Vệ cô nương, công tử bỗng nhiên phát hiện, hắn cùng với ngươi tiếp xúc, cũng không cảm thấy không khỏe. Vệ cô nương, ngươi là nữ nhân duy nhất qua nhiều năm như vậy, công tử nhà ta có thể đến gần.”

Hòa Sinh hồi tưởng lại đủ loại tiếp xúc cùng hắn, mỗi một lần lỗ mãng hắn dường như trở nên có để ý.”Ngươi nói những thứ này, là muốn làm cái gì?” Nàng không ngốc, mặc kệ có bệnh hay không, hắn cử chỉ lỗ mãng là sự thật.

Bùi Lương: “Công tử lần đầu tiên gặp phải nữ nhân có thể tiếp xúc, khó tránh khỏi xúc động chút ít, hắn đối với Vệ cô nương không có ác ý, nhưng tò mò chút ít. Dù sao, vì bệnh này, hắn rất lâu cũng chưa chừng thân cận với phái nữ, kể cả mẹ của hắn. Cho nên ta nói những thứ này, cũng không phải là muốn cô nương làm cái gì, nhưng không hy vọng cô nương hiểu lầm công tử.”

Hòa Sinh há miệng.

Không thể thân cận với người nhà, xem được nhưng không cách nào chạm đến, khẳng định rất làm cho người ta dày vò.

Tựa như nàng và người nhà của nàng, cách xa nhau vạn dặm, biết cha mẹ vì chuyện của nàng mà nát cả tim, nàng lại cái gì cũng không làm được. Đối với Thẩm Hạo mà nói, hắn không cách nào thân cận mẹ ruột của mình, cái loại bất đắc dĩ và đau đớn này, hẳn là hơn nàng gấp trăm lần.

Nàng bỗng nhiên có chút hiểu Thẩm Hạo rồi.

Hòa Sinh cúi đầu, “Vô luận như thế nào, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh cầu chuyển cáo công tử nhà ngươi, sau này để hắn chú ý một chút.”

Bùi Lương liên tục cười làm lành đáp ứng.

Bên kia, sau khi ba vị cô nương hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên nghe thấy thanh âm bi tráng kiềm chế của Thẩm Hạo, rõ ràng phẫn nộ tới cực điểm: “Bùi Lương, ngươi cút ra đây cho ta!”

Hòa Sinh chạy đi, trước khi đi cười nói: “Nhìn công tử nhà ngươi nôn thành dáng vẻ này, mau đỡ trở về khám và chữa bệnh a.”

Bùi Lương gật đầu, hiên ngang lẫm liệt xoay người, chuẩn bị đối mặt với Thẩm Hạo sát khí đầy người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.