Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 46




Hai thân ảnh nhỏ bé lao vút xuống vách núi, xé tan ngọn gió ung dung bay ngang.

"Đừng sợ gì cả, có anh ở đây!" Anh vỗ nhẹ vào tấm lưng của cô, cằm đặt lên đầu cô, mùi hương của cô vẫn như lúc trước, tư vị ngọt ngào không bị vấy bẩn.

"Nếu như anh chết, em hãy sống luôn phần của anh. Và chăm sóc cho đứa trẻ kia, nếu muốn em có thể kết hôn với người đàn ông mà em thích. Và hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt, khi anh không còn bên cạnh...."

Thân anh trong khắc kia va vào vách đá, đôi mắt kia tuyệt nhiên cũng mờ hẳn đi. Sau lưng anh, một dòng ấm nóng loang ra, cô có thể cảm nhận được, cú va chạm vừa rồi thật không hề nhẹ. Nhưng là, anh dù bất tỉnh nhưng vòng tay vẫn không buông cô ra.

Ngay lúc này đây, tim cô bỗng dưng xao xuyến đến lạ thường. 4 năm kia, anh trải qua thế nào mà lại thay đổi đến không còn nhận ra như vậy? Từ khi nào ánh mắt anh nhìn cô lại ôn nhu như vậy? Từ khi nào vòng ôm của anh lại ấm áp như vậy?...

Khiến cô cứ như trầm luân vào đấy!

"Tình" Đôi môi cô hé mở, tiếng kêu vừa rồi lại rất nhỏ. Nhưng cô biết, anh nghe thấy, anh đã mỉm cười dù không nói. Đôi mắt anh nhắm nghiền, nhưng ngay lúc này, cô không thích nó như vậy! Anh có thể nhìn cô bằng đôi mắt chán ghét như lúc xưa, anh có thể nhìn cô bằng đôi mắt khinh bỉ như lúc xưa. Nhưng hãy đừng im lặng, đừng nhắm mắt không quan tâm.

Anh đã hứa sẽ bảo vệ tính mạng cho em, dù đánh đổi cả mạng sống. Tha thứ cho anh, có thể đây là lần cuối anh gặp được em. Tha thứ cho anh, có thể anh không thể cùng sánh vai đi trên con đường mà em chọn. Tha thứ cho anh, những lỗi lầm mà trước đây anh mắc phải. Tha thứ cho anh...cầu xin em.

.....

_________Hô Hô Hô, ta là anh soái ca đẹp trai, ta đã trở lại rồi đây!________

Trong mơ màng cô nhìn thấy mình đang ở một nơi tối tăm, không có chút ánh sáng. Cô như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cô rất sợ.

Cô một thân váy trắng chạy trong màng đêm u uất, không có ai cả, cô có gọi cũng chỉ là tiếng gọi của cô vọng lại. Chẳng lẽ, cô chết rồi sao?

Trước mắt bỗng xuất hiện một chút sáng ở phía xa, cô liền tiến đến. Đây là...

Tia sáng kia như là màng hình máy chiếu, phát lên đoạn ghi hình. Trong đoạn, là hình ảnh một cậu bé đang nằm co ro dưới thùng rác, xung quanh là những tấm carton cũ đã nhàu nát, che chắn cho cậu. Cô vô thức đưa tay lên muốn chạm vào cậu, màng ảnh lại chuyển sang một đoạn khác. Vẫn là cậu bé ấy, đang ngấu nghiến nhai lấy miếng bánh mì khô, thì bị một đám trẻ lớn hơn giật lấy rồi dùng chân hung hăng dí chiếc bánh kia xuống đất.

Cậu bé ấy.... Cô lấy tay che miệng mình, đây là... Phi Tình lúc nhỏ sao?

Màng ảnh lại hiện lên một đoạn khác, vẫn cậu bé ấy, đang xoè tay xin những người đi đường. Vừa xin được vài đồng thì bị bọn ăn xin khác giành lấy. Và một đoạn nữa, cậu bé đang quỳ trước rất nhiều người, nhưng trong ánh mắt cậu vẫn toát ra vẻ điềm nhiên khó tả. Là một tên lưu manh giả danh trí thức, ăn mặc thanh lịch, thấy cậu được cho tiền liền bảo cậu là người ăn cắp tiền của hắn. Tất nhiên mọi người điều đứng về phe hắn và chỉ trích kẻ nằm dưới đáy xã hội này. Cậu, hôm nay lại là một đêm không ngủ.

Ánh mắt cô chợt rũ xuống, anh... từng sống cuộc sống như thế này sao? Thật không thể tin được!

Ánh sáng kia chợt vụt tắt, lòng cô như có tảng đá đè nặng. Anh, làm sao để có thể vượt qua như vậy?!

"Thần Nhi!"

Nghe tiếng gọi có phần quen thuộc, cô liền xoay người lại.

"Quản gia, người..."

"Nghe ta nói, đó là Tình Nhi lúc nhỏ. Ngay cả ta cũng không biết cuộc sống trước kia của Tình Nhi như thế nào. Nhưng ta biết, thứ nó cần không phải là địa vị, mà là một gia đình. Thằng bé thiếu vắng tình thương ngay từ lúc mới sinh ra, bị xã hội vùi dập trở thành kẻ nằm dưới đáy xã hội"

Ông im lặng một chút rồi nói tiếp.

"Con có biết vì sao, Tình Nhi hay giết người không biết lí do không?" Quản gia nhìn sang cô.

Cô liền lắc đầu thay cho câu trả lời. Cô rất muốn biết là đằng khác, bởi vì tính khí anh rất thất thường, đặc biệt là sau mỗi lần anh đi phê duyệt tài liệu, tâm tính như trở thành một con người khác. Lãnh huyết hơn, vô tình hơn.

"Việc đó phải kể về 20 năm trước, khi nhìn thấy Lão đại vì nó mà đỡ một phát súng phải mất mạng. Đó là cú shock rất lớn đối với thằng bé. Tình Nhi luôn coi lão đại là cha mình mà hết sức trân quý, lại vì cứu sống mình mà mất mạng, đó là điều không thể tưởng. Sau đó, Tình Nhi đã giết tên ám sát đó. Đến sau này, mỗi lần nhớ đến Lão đại, tâm tính nó liền thay đổi đến chóng mặt. Thật ra, sau cú shock đó, Tình Nhi mắc phải bệnh đa nhân cách. Nhưng bệnh chỉ tái phát khi thằng bé nhớ đến Lão đại, còn những người khác thì không. Mỗi lần phát bệnh, nó không thể làm chủ được mình mà làm ra những chuyện điên cuồng, có lần nó nổi điên giết tất cả sát thủ trong tổ chức chỉ vì không bắt được một tên buôn lậu vũ khí. Mỗi lần nó phát bệnh thì trên người nó lại thêm một vết sẹo của cây roi điện. Ta thấy mình thật tàn nhẫn khi đánh nó đến ngất đi, nhưng mà nếu không làm vậy thì nó sẽ huỷ diệt tất cả. Ta không muốn nhìn thấy công sức của Lão đại gầy dựng chừng ấy năm lại đổ nát.... Ta chỉ là đứng ở phía người cha nghĩ cho con, cầu xin con hãy đến bên Tình Nhi, xoa dịu nỗi đau cho nó. Ta biết đó là điều rất khó, nếu như ép buộc một người ở bên cạnh một người mà mình không yêu..."

"Con xin lỗi, con không thể thưa quản gia, con đã chết, con không thể chăm sóc cho anh ấy"

"Thần, con chưa chết, con vẫn còn sống. Chỉ là chưa đến lúc con tỉnh dậy"

Lời ông vừa dứt, cô cảm nhận được thân thể bỗng bay lên, bàn tay cô cũng dần tan biến.

"Hãy thay ta chăm sóc cho Tình Nhi!"

Giọng quản gia vọng lên trong tâm trí cô, như là nhắc nhở, lại mang một chút gì đó như là tình cảm tình thâm sâu sắc...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.