Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 4




Không lâu sau, tay cô cũng dần dần hồi phục, không còn phải quấn băng nữa. Cô thật tâm nghĩ không ra. Một tên không có tình người như vậy, đánh cô còn sống không tới nửa cái mạng, lại chịu mời bác sĩ đến cứu cô sống lại.

Những ngày gần đây, mặc dù anh không hề lui tới, nhưng qua những nàng hầu trong nhà cô cũng nghe được một ít. Cô là người đầu tiên sống lâu nhất sau khi gặp vị tổng tài hô phong hoán vũ kia. Đùa!!!

Cô xoay người nhìn sang hướng cửa sổ, những chú chim non tự do bay lượn trên bầu trời, phát ra những thanh âm rất êm tai, mê luyến con người. Cô quan sát được một con chim nhỏ lượn lờ giữa không trung rồi xà vào nhánh cây nhỏ, từng bước từng bước nhảy tới gần một cái tổ. Thì ra nó là con chim mẹ! Bỗng dưng, cô nhớ đến gia đình nhỏ của mình. Tuy không tính là êm ấm nhưng dù sao đó cũng là gia đình của cô, cô vẫn rất nhớ họ. Rất nhớ! Rất nhớ!

'E hèm'

Cô giật mình xoay người lại, nhìn thấy anh đến ngồi bên giường từ lúc nào.

'Như vậy đã nhớ nhà rồi sao?'

Cô lặng thinh, có phải anh đọc được suy nghĩ hay không, lại biết tâm tình cô lúc này.

Chợt anh đưa tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn, quệt một giọt nước mắt vương trên hàng mi dài. Ngắm nghía một chút, mỉm cười rồi đưa lên lưỡi.

Trong đầu cô liền xuất hiện 4 từ:“ Biến thái, dơ bẩn”

'Sao không trả lời? Hay là không muốn trở về?'

'Ngài'

Hai mắt anh híp lại, mở một nụ cười quyến rũ vô cùng. Cô dường như cũng không biết người đàn ông này rất ít cười, nhưng khi cười lại rất đẹp. Nhưng là, cô lại không hề để ý.

'Có thể thả tôi được không? Xin ngài, xin ngài'

'Được, nhưng....'

Thân cô rung lên nhè nhẹ, còn có điều kiện, cô không nên vui mừng quá sớm.

Anh liền ngồi lại gần cô hơn, bàn tay ấm áp đặt trên cổ cô. Đưa mặt kề với mặt cô. Hơi thở phả vào trong cổ khiến cô hơi rụt cổ lại, thanh âm bên tai phát ra đầy nhu mị.

'Có nguyện ý làm người phụ nữ của tôi?'


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.