Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 19




Anh nhẹ nhàng bế cô lên như nâng niu báu vật trong người. Đặt cô ngồi trên đùi mình, cằm anh cọ cọ vào cổ cô, tham lam hít mùi hương trên người cô. Cô đã ở nhà anh lâu như vậy, lại hoàn toàn giữ được mùi hương khác biệt trên người mình. Cô, thật đặt biệt!

Cô trừng mắt nhìn anh lại quay sang nhìn cậu bé. 3 tháng nay cô ở trong nhà, hoàn toàn không biết được những hành động của anh bên ngoài. Không ngờ, anh lại làm như vậy, cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Bắt cậu, để uy hiếp cô ư! Không thể nào! Cậu hoàn toàn vô tội trong việc này, anh không thể, không thể làm hại cậu bé.

"Chị" Cậu bé lên tiếng khiến lòng cô chợt thắt lại.

Quay sang nhìn cậu bé, nước mắt cô rưng rưng, không được! Nhưng cô lại không thể chạy đến bên để bảo vệ cậu. Cô muốn lắm, nhưng cả người lại bị anh quấn chặt lấy, hoàn toàn không thể động đậy.

"Ngài hãy thả cậu bé này ra được không? Cậu bé vô tội, cậu không làm gì sai cả!" Cô quay sang cầu xin anh, dù là một hy vọng nhỏ nhoi để cứu lấy mạng sống của cậu cô cũng quyết giành lấy.

"Vô tội? Hắn dám lừa gạt người của tôi mà gọi là vô tội? Hửm... Em nói xem?" Anh nhắm hờ mắt, mê luyến, miết nhẹ vành tai cô nói "Muốn thả người, vậy em có gì để trao đổi, với tôi?"

"Tôi..."

"Đưa lên đây" Tông giọng anh cao hơn đầy quyền lực.

Một tên vệ sĩ đi lên, dâng lên anh chiếc hộp gỗ. Mở hộp ra anh liền cầm lấy cây súng, xoay quanh vài vòng, mỉm cười quỷ dị.

Đặt vào tay cô cây súng lục kia, một lời nói ra, vô tình khiến nhiệt độ đã giảm lại giảm nhiều hơn.

"Cậu bé mập mạp này, giao cho em xử lí. Đầu hay tim, tuỳ em!"

Nói xong anh cúi đầu cắn nhẹ lên vai cô, anh thật sự không kiềm chế nỗi nữa rồi. Cô gái này, không cần làm gì cả cũng khiến anh nỗi lên dục vọng điên cuồng. Tay anh vòng qua eo cô, ôm chặt lấy. Nhìn xem, cô cầm cây súng còn run run, huống chi là bắn người.

Thấy cô cứ như vậy, tiến không tiến, lui lại không lui. Anh liền cầm lấy tay cô, giọng âm trầm lại vang lên bên tay.

"Để tôi dạy em"

Anh liền đưa súng lên nhắm thẳng vào cậu bé. Cô cố sức lắc đầu, không được, cậu bé từng cứu mạng cô, cô không thể làm như vậy.

Cô cố gắng rút tay mình ra, nhưng anh lại nắm chặt như vậy, hoàn toàn không muốn cô lui binh. Nước mắt cô chảy thành dòng như sông Hoàng Hà, vẫn là bất lực rồi, cô không thể. Cô lắc đầu như một cái máy, tay liền muốn rút ra khỏi thứ giết người kia.

"Nếu em mà còn không yên như vậy thì 20 viên đạn vào người hắn chứ không phải 1 viên đâu"

Giọng của anh luôn uy lực như vậy, lập tức liền có hiệu quả.

Tay cô liền nới lỏng, là anh cố ý, muốn cô chính tay mình giết một đứa trẻ, muốn cô tự tay giết một người từng cứu mạng cô, muốn cô tự giày vò mình trong đau khổ. Anh thật không phải là người!

Cô quay mặt sang nơi khác... Nhẹ nhàng nhắm mắt lại....

"Đoàng"

Một dòng máu ấm nóng chậm rãi chảy xuống, thân ảnh 1 cậu bé cũng theo đó ngã xuống...

Cô cũng như vậy liền mềm nhũn ngã vào người anh bất tỉnh....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.