Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 103




Thẩm Mậu liền giật mình, ánh mắt trở nên thâm sâu, nhìn sang bên cạnh, đột nhiên quay đầu lại hỏi Vệ Cẩm Chi: "Có bao nhiêu phần nắm chắc thành công?"

Vệ Cẩm Chi cười: "Thành Vọng Kinh hiện tại không có Bình Lăng Vương ở đây, ngươikhông phải muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?"

Thẩm Mậu bị điểm tỉnh. Đúng rồi, trên tay hắn nắm phòng vệ quân Vệ Cẩm Chi kiếm được cùng với binh lực ba thành xung quanh Vân Châu, trong nội cung có Như phi và mẫu phi làm tiếp ứng, mà Thẩm Hạo hôm nay ở xa ngàn dặm, nếu muốn khởi sự, quảthật là không khó.

Thẩm Mậu cúi đầu xuống, vẻ mặt do dự. Nhưng, thật sự đã đến bước bức vua thoái vị sao?

Vệ Cẩm Chi mỉm cười, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Có một số việc,không thể bức, cũng không thể bức. hắn phất tay áo chắp tay ở sau lưng, lẳng lặng rời khỏi phòng.

Ba ngày sau, Vệ Cẩm Chi hồi cung phục chức.

Tiểu thái giám Tàng Thư Các đã lâu chưa thấy Vệ Cẩm Chi, biết hắn là tâm phúc trước mặt Tam Điện hạ, xa xa hô lên một câu: "Vương đại nhân." hắn cong eo bưng chén trà, giơ cao khỏi đỉnh đầu, mời hắn uống trà.

Vệ Cẩm Chi nhận trà, khiêm tốn nói: "Công công khách khí."

Tay che trên nắp trà, đầu ngón tay hơi có nhiệt độ, biết là trà nóng. Tàng Thư Các luôn luôn không có sẵn trà nóng, nhất định là quý nhân trong nội cung đến đây. hắnmở miệng hỏi: "Trong Các là vị nào tới?"

Tiểu thái giám sững sờ, ngay sau đó cười hì hì nói: "Là Như phi nương nương đến, bảo là muốn tìm cái gì Liên Hoa Phật Đà kinh." Tiểu thái giám nói nhỏ dần, nịnh nọt ghé sát vào phía trước: "Vị kia hôm nay thế nhưng là mặt trời đỏ giữa trưa, nghe nói nóng nảy không tốt lắm, đại nhân ngàn vạn lần nên cẩn thận, tránh được nên tránh."

Tự nhận là nói cho Vệ Cẩm Chi tỉnh ngộ, đưa một cái nhân tình, trong lòng tiểu thái giám rất là đắc ý, trước mặt nghe được Vệ Cẩm Chi nhỏ giọng đáp tạ: "Tạ quý ngôn của công công."

Tiểu thái giám cười cười, vui vẻ đi ra.

Vệ Cẩm Chi cởi giày đi vào các, Khuất Trung Trực trực đằng trước vừa thấy hắn đến, lúc này nhẹ nhàng thở ra, rất có ý rời đi. Khuất Trung Trực chỉ chỉ tầng lên, nói: "Hầu hạ cho tốt."

Vệ Cẩm Chi thở dài vâng mệnh.

hắn vén vạt áo bào xanh nhạt, từ tầng hai lầu các mà lên, góc rẽ có một cầu thang, hơi dốc, bên trên có người đưa qua một đôi tay, tinh tế tỉ mỉ trắng như ngó sen, giống như bạch ngọc không tỳ vết.

Giọng nói nữ nhân dịu dàng lộ ra vài phần cung kính: "Chủ tử."

Vệ Cẩm Chi lướt qua tay nàng duỗi ra, lập tức dời ánh mắt, vịn áo dài bước lên.

Như phi sững sờ một chút, có chút lúng túng thu tay lại, cẩn thận từng li từng tí rủ xuống ánh mắt, cũng không dám tới đối mặt, đi theo hắn đi đến góc tối thư các.

Vệ Cẩm Chi xoay người lại, tận lực hạ giọng, "Đồ vật lấy được chưa?"

Như phi gật gật đầu, từ trong tay áo móc ra một hộp ngọc nhỏ, "Lấy được."

hắn cũng không vội lấy đồ, mà hỏi: "Phía trên đã viết những gì?"

Như phi lắc đầu, "không có lệnh của Chủ tử, nô tài không dám lộn xộn, cũng khôngnhìn."

Vệ Cẩm Chi vẫy vẫy tay, giọng nói nhàn nhạt, "Ngươi nhìn trước đi."

Như phi có chút do dự, từ trong hộp lấy ra một thánh chỉ. Đây là Chủ tử ra lệnh cho nàng tìm thánh chỉ của Thánh Nhân, nàng ở bên cạnh Thánh Nhân trọn vẹn tìm hết ba tháng, cuối cùng trời không phụ người có lòng, nàng đã tìm được.

Nàng nhìn sơ qua mặt liền biến sắc, lập tức khôi phục lại bình thường, "Hết thảy chính như Chủ tử sở liệu, Thánh Nhân muốn lập Nhị Điện hạ."

Vệ Cẩm Chi gật gật đầu, chỉ chỉ bút mực trên bàn, "Đều chuẩn bị tốt, ngươi bắt đầuđi."

Là để cho nàng sao chép một phần.

Như phi làm ám vệ Vệ gia, ngoại trừ khuôn mặt giống như Cảnh Ninh Vương phi, nàng còn có một tuyệt chiêu khác -- mô phỏng bút tích người khác. Sau khi đưa nàng vào cung, Vệ Cẩm Chi lại càng bảo nàng âm thầm viết phỏng theo bút tích của Thánh Nhân. hiện nay, đã có thể đạt được trình độ lấy giả làm thật.

Sao chép đến cuối cùng, Vệ Cẩm Chi đột nhiên tới gần, cúi đầu xuống ở bên tai nàngnhẹ nhàng nói: "Thêm một câu nữa."

Tim Như phi đập mạnh, thấp giọng hỏi: "Theo Chủ tử dặn dò."

Vệ Cẩm Chi trầm ngâm một lát, rồi sau đó dùng giọng nói thẳng thắn đan xen hợp lí từng chữ thì thầm: "Hoàng tam Thẩm Mậu làm người giảo hoạt gian xảo, ý đồ bất chính, cách chức làm thứ dân, sung quân Thông Châu, trọn đời không thể vào Vọng Kinh."

"Chủ tử…" Như phi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Vệ Cẩm Chi dời bước chân, ngó ra ngoài cửa sổ, cằm khẽ ngưỡng, "Bảo ngươi thêm liền thêm, đừng nhiều lời."

Như phi vâng lời: "Vâng."

Thẩm Mậu đêm đó viện cớ vào cung thăm Thục phi bệnh nặng, sau khi vào điện Thục phi, đợi chỉ chốc lát, lén lút đi đường vòng tới Thừa Thiên điện.

Như phi ban ngày vừa mới gặp qua Vệ Cẩm Chi, trước khi đi Vệ Cẩm Chi có dặn dò: Vào đêm Tam Điện hạ chắc chắn vào cung gặp nhau. Bởi vậy đêm hôm đó nhìn thấy Thẩm Mậu xuất hiện, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Thẩm Mậu không có kiên nhẫn, bất luận chuyện phiền lòng gì, ở trong lòng cũng kéo dài ba ngày. Ban ngày sau khi Vệ Cẩm Chi hồi cung phục chức, trở về liền nói, Như phi có chuyện quan trọng cần bẩm.

Thế là buổi tối hắn liền tới. Người của Thừa Thiên điện, ngoại trừ Lý Phúc Toàn, cơ bản vốn đã toàn bộ đổi thành người của Như phi, nàng có tâm kế có thủ đoạn, cũngkhông trêu chọc phi tần khác, chỉ một lòng vì đại sự của bọn họ, ngược lại là một con cờ tốt.

Như phi dẫn hắn đi vào hậu điện, từ sau giá sách lấy ra một cái hộp ngọc.

"Là thánh chỉ. Thánh Nhân vụng trộm giấu đi, ta tìm hồi lâu mới tìm được."

Như phi cẩn thận từng li từng tí nâng hộp ngọc qua, Thẩm Mậu hai tay cầm hộp, mộtcái hộp nho nhỏ, lúc này lại như nặng ngàn cân.

hắn đột nhiên có chút sợ hãi, không dám mở ra xem.

Vẫn muốn lấy được thánh chỉ, nhưng lại e sợ tên phía trên rơi xuống không phải củahắn.

Lập tức hắn rất nhanh ý thức được tâm tình sợ hãi của mình, không khỏi có chút muốn cười. Cũng chạy tới một bước này rồi, nghìn khó vạn hiểm cũng đã tới, nếu dừng bước tại này, chẳng phải khiến người chê cười.

Run rẩy bắt tay vào làm, Thẩm Mậu cuối cùng đẩy ra khoá chìm trên cái hộp, đoan đoan chánh chánh lấythánh chỉ ra xem.

Nhưng là hắn nghĩ lầm rồi, phía trên kia rơi xuống tên của hắn -- và Thẩm Hạo cùngmột chỗ, chỉ có điều, với Thẩm Hạo mà nói, đây là một ý chỉ có ý nghĩa to lớn, với hắnmà nói, lại là một đạo ý chỉ phế truất.

Thẩm Mậu trầm mặc không nói chuyện, mấy giây sau, mặt không thay đổi sắc thả thánh chỉ trở về.

hắn xoay người nói với Như phi: "Từ nay về sau, kính xin nương nương chăm sóc phụ hoàng nhiều hơn."

Như phi sững sờ, hoàn toàn không ngờ rằng Thẩm Mậu sẽ là loại phản ứng này. Chẳng lẽ Chủ tử phỏng đoán sai lầm, Tam hoàng tử cũng không muốn mưu phản?

Lập tức lại nghe Thẩm Mậu lạnh giọng một câu: "Vừa rồi đạo ý chỉ kia, cũng khôngphải thật sự, nghe nói nương nương có khả năng văn chương tốt, xin vì ta lần nữa viếtmột đạo ý chỉ mới."

Như phi cả trái tim đều loạn nhịp, cho là hắn khám phá được mưu kế của Vệ Cẩm Chi,không dám tiến lên, không dám trả lời, ngơ ngẩn đứng đấy. Thẳng đến khi Thẩm Mậu và nàng lướt qua nhau, quẳng xuống một câu: "Hoàng triều này của ta, chỉ có Hoàng tam Thẩm Mậu, mới có thể gánh trách nhiệm này. Nương nương ngàn vạn lần khôngnên viết sai. Chuyện trên triền, đều có ta cùng với Vương đại nhân quan tâm, chuyện hậu cung, có mẫu phi và người, đại sự của chúng ta, ở trong tầm tay."

Như phi thở ra một hơi, tự nhiên hành lễ đáp ứng: "Vâng."

Thẩm Mậu động tác rất nhanh chóng, hắn liên hiệp ngay cả dư đảng thế lực của Đông cung, đồng ý sau khi đăng cơ làm Hoàng đế, nhất định khôi phục địa vị xứng đáng. Thục phi điều động thế lực nhà mẹ đẻ, chuẩn bị tất cả trợ giúp Thẩm Mậu một tay.

Viện thủ Thái Y Viện chiếu theo ý tứ Thẩm Mậu, giấu giếm bệnh trạng thực sự của Thánh Nhân, đối ngoại tuyên bố bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần bình thường tĩnh dưỡng. Như phi chiếu theo ý tứ Vệ Cẩm Chi, mỗi ngày cho Thánh Nhân chút ít thuốc, Thánh Nhân cả ngày hôn mê bất tỉnh.

Ỷ vào Như phi lấy bút tích lấy giả loạn thật, Thẩm Mậu công khai nhận việc giám quốc. Người Mai gia tất nhiên là đứng ra phản đối, quan hệ song song kết hợp nhiều thế lực trong triều, thỉnh cầu diện thánh.

Tất nhiên là bị Thẩm Mậu dùng đủ loại loại lý do ngăn cản trở về. Mai Trung Thư pháthiện không đúng, sai người đưa mật tín ra biên cương, người mang tin tức mới ra phủ, liền bị người chém ngã xuống ngựa.

Hôm nay thành Vọng Kinh, sớm đã bị Thẩm Mậu bao vây cẩn thận chặt chẽ, tuy rằng mất sức lực rất lớn mới miễn cưỡng áp chế được thế lực của Thẩm Hạo lưu ở kinh thành, nhưng vẫn đã đạt thành mục đích.

không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Hạo ít nhất vẫn còn ba tháng nữa mới có thể hồi kinh. Chỉ cần đại điển tế trời vào cuối tháng, ban bố thánh chỉ Như phi giả viết, đến lúc đó nước chảy thành sông, ngay trước đại thần văn võ cả triều, hắn chính là người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua danh chính ngôn thuận.

Nếu Thẩm Hạo hồi kinh chất vấn, đó chính là mưu nghịch, là ý đồ bất chính, hắn liền có lý do "Nghịch tặc" mà đường hoàng tiêu diệt.

Thẩm Mậu ngồi ở chủ vị phòng nghị sự Minh Sinh các, bên trái là một đảng quy thuận, bên phải là Mai Trung Thư đứng đầu đảng Thẩm Hạo, phẫn nộ nhìn hắn.

Thẩm Mậu liếc mắt, trong lòng oán thầm: nhìn cái gì mà nhìn, đợi lão tử lên ngôi, sẽcách chức các ngươi!

Nhưng trên mặt rất là hòa ái, hắn cười hỏi: "Gần đây đạo tặc thành Vọng Kinh hung hăng ngang ngược, đáp ứng điều binh từ Ngân Châu tăng cường phòng vệ nội thành ngoài thành, Mai đại nhân nghĩ như thế nào?"

Mai Trung Thư tất nhiên là không có lời gì để nói. Toàn bộ thành Vọng Kinh, bị phong ấn phải nói là cực kỳ chặt chẽ, ngay cả phong thư cũng truyền không ra, hiện nay lại muốn điều binh từ Ngân Châu, rõ ràng chính là muốn có chỗ mưu sự.

Mai Trung Thư chỉ ước gì có thể hóa thành con chim, truyền được tin tức đến tay Thẩm Hạo ở quan ngoại mới là tốt nhất.

một trận nghị sự, nói cho dễ nghe là nghị luận, kì thực tất cả đều là Thẩm Mậu tự quyết định. Hễ đưa ra ý kiến phản đối, Thẩm Mậu toàn bộ áp dụng biện pháp tai điếc -- thế nào đi nữa cũng giả vờ không nghe thấy!

không tới mấy ngày, liền có người gan lớn đứng ra chỉ trích Thẩm Mậu, Thẩm Mậu tùy tiện chụp cho một tội danh, đem cả nhà ra chém đầu. Còn chưa đủ, hắn dứt khoát chuẩn bị một hành cung, mời toàn bộ gia quyến của các vị trọng thần trong triều vào hành cung, lấy danh nghĩa là đãi khách ngắm hoa, thật ra là nhốt lại.

Trong lúc nhất thời, chúng thần không dám lên tiếng, không có người nào dám ra mặt.

Lúc Đức phi mời Hòa Sinh vào cung, vui mừng nói: "May mà bọn họ không dám động tới con."

Hòa Sinh cả ngày ở trong Vương phủ, hoàn toàn không rõ lắm chuyện xảy ra bên ngoài, đầu đầy sương mù. Đợi Đức phi bất an kể hết những rung chuyển trong kinh mấy ngày qua, Hòa Sinh mờ mịt, kinh ngạc nói: "Tấm gương Thái Tử còn sờ sờ ở đấy, Tam Điện hạ lại lớn gan như vậy!"

Đức phi lắc đầu, vẻ mặt giận dữ nhưng lại không thể làm gì: "hắn hành động quá nhanh, hơn nữa không biết đã sử dụng biện pháp gì, đã lấy được Hổ Phù điều binh từ ba châu xung quanh. Hôm nay Thánh Nhân ở Thừa Thiên điện đóng cửa không ra, ngay cả ta cũng không có biện pháp gặp mặt."

Bà nói xong, đột nhiên khóe mắt thoáng qua một tia bi thương, vịn vai Hòa Sinh, nhắc nhở: "Hoàng quyền phía dưới, máu chảy thành sông, từ xưa đến nay, luôn là như thế. Con nên lánh đi, đi về phía Nam bên cạnh thành Minh Châu, chỗ đó cũng gần Vọng Kinh, mà Thái thú thủ thành chính là người của Hạo Nhi, chỉ cần con chạy ra ngoài, chúng ta còn có thể có đường sống."

Lời đều đã nói đến nước này rồi, cho dù Hòa Sinh không cảm thấy gian nan khổ cực, giờ phút này cũng hiểu được tình thế gấp gáp, đã đến lúc lửa thiêu lông mày.

Trở về phủ, nàng sai người đi Cảnh Ninh Vương phủ và quý phủ của Lục hoàng tử,không đến một khắc, gã sai vặt trở về phục mệnh, nói là Cảnh Ninh Vương phi và Lục Hoàng tử phi đều bị mời tới biệt uyển hành cung, không có ở trong phủ đệ.

Hòa Sinh che ngực, nghĩ đến Thẩm Hạo ở ngoài ngàn dặm.

Tam Điện hạ và Vương gia luôn luôn đối địch, nếu Tam Điện hạ thuận lợi đăng cơ, nhất định sẽ không bỏ qua cho Vương gia. Huống chi hôm nay Vương gia tay cầm trọng binh, hôm nay mặc dù đang ở quan ngoại, đối với Tam Điện hạ mà nói, cũng làmột uy hiếp to lớn.

hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ Vương gia. không được, nàng phải mau chóng chạy đi, mau chóng phái người nói tình hình Vọng Kinh cho hắn biết.

Hòa Sinh lại lần nữa tiến cung thương lượng với Đức phi, lại bị ý chỉ của Như phi trong nội cung cản lại. nói là Đức phi bệnh nhẹ, không tiện gặp khách.

Hòa Sinh thấp thỏm, đành phải suy nghĩ cách khác.

Bùi Lương thỉnh cầu, nói muốn đi quan ngoại tìm Thẩm Hạo. Hòa Sinh lập tức cự tuyệt, cau mày nói: "Ngươi thường xuyên ở bên cạnh Vương gia, hành tung dễ dàng khiến người khác chú ý, mà Tam Điện hạ nếu như dám làm việc như thế, nhất định là sớm có đề phòng, không chừng ngươi mới ra khỏi đại môn, đã bị người của hắn ngăn lại."

Thúy Ngọc xung phong nhận việc, "Nô tỳ đi cho, nô tỳ là một cô gái yếu đuối, sẽkhông ai chú ý đâu."

Hòa Sinh lắc đầu, "Ngươi lại càng không được. Chỉ sợ còn chưa tới quan ngoại, đã bị người bắt đi."

Bùi Lương và Thúy Ngọc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Hòa Sinh nhớ tới Đức phi nói, nghĩ thầm, vô luận như thế nào, trước hết phải ra khỏi thànhVọng Kinh, mới có thể nghĩ biện pháp báo tin cho Vương gia.

Tam Điện hạ giam giữ gia quyến trọng thần, nhất định nghĩ đến lúc khởi sự đối với mọi người có chỗ kiềm chế. Hôm nay nàng còn có cơ hội chạy đi, liền phải mau chóng hành động.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ tới một người. Hòa Sinh vẫy tay gọi Thúy Ngọc, tự tay viết viết phong thư, uỷ thác nàng trước đi mời người.

Tống Dao xuất phủ, lén lút ra từ cửa sau, mặc quần áo nha hoàn, cầm hộp cơm đitheo Thúy Ngọc lên xe ngựa.

Xe ngựa một đường vững vàng mà đi, đến bên ngoài Bình Lăng Vương phủ, Thúy Ngọc đỡ nàng xuống xe.

Qua cửa, Tống Dao đột nhiên có chút chần chờ, bước chân chậm chạp, không dám đivào nhà.

Mấy ngày nay chuyện phát sinh ở thành Vọng Kinh, nàng làm sao mà không biết. Nàng luôn luôn chú ý hướng đi của Lâm Dương ca ca, không biết làm sao Lâm Dương ca ca nhiều ngày chưa tới tìm nàng, vì có thể nghe được chuyện có liên quan tới hắn, nàng gần như dùng mọi biện pháp để có thể hỏi thăm về hắn.

Nàng biết rõ, hết thảy rung chuyển trong kinh, đều là Lâm Dương ca ca tạo thành. Công tử bột Tam Điện hạ kia, không thể có bản lãnh như vậy.

Nàng nghĩ thầm, nếu như những thứ này đều là chuyện Lâm Dương ca ca muốn làm,hắn muốn giúp Tam Điện hạ đoạt ngôi vị hoàng đế, nghĩ muốn khống chế cục diện trong kinh, như vậy nàng nhất định sẽ ủng hộ hắn.

Thế nhưng vừa nghĩ tới Hòa Sinh, nàng lại cảm thấy áy náy.

Nàng là bằng hữu của Hòa Sinh, hôm nay lại ủng hộ kẻ địch của Bình Lăng Vương phủ. Tống Dao rối như tơ vò, vừa vào nhà thấy Hòa Sinh, cất bước tiến lên ôm lấy nàng.

Tống Dao trong lòng thật sự dày vò, thiếu chút nữa lỡ miệng muốn nói tiếng thật xin lỗi, Hòa Sinh không có tâm tư đi quan tâm tiểu tâm tư của nàng, vội vã nhờ nàng giúp đỡ.

Tống Dao sững sờ, "Ra khỏi thành?"

Hòa Sinh cầm chặt tay của nàng, "Hôm nay, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta ra khỏi thành, ta năn nỉ ngươi mà, A Dao, xin ngươi giúp ta một chút."

Tống Dao lắc đầu, "Nếu muốn ra khỏi thành, ngươi đi ra ngoài là được, hà tất cần ta đến giúp."

Hòa Sinh chậm rãi buông tay nàng ra, "A Dao, ngươi biết Vương đại nhân bọn họ muốn làm cái gì mà, ta không thể mặc kệ ngồi xem, Vương gia là phu quân của ta, ta phải ra khỏi thành báo cho hắn biết."

Tống Dao suy nghĩ nửa giây. Trong thời gian thật ngắn này, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều ý niệm trong đầu, tỷ như Hòa Sinh đối nàng tốt, tỷ như tầm quan trọng của Lâm Dương đối với nàng.

Có lẽ, thả Hòa Sinh ra khỏi thành, Lâm Dương ca ca sẽ không dây dưa với nàng ấy nữa.

Tống Dao gật đầu đáp ứng, "Ta giúp ngươi là được."

Hai người thương nghị xong, quyết định cải lương không bằng bạo lực, xế chiều hôm đó Hòa Sinh liền giả trang thành nha hoàn của Tống Dao, nấp vào trong xe ngựa, cùng nàng đi ra khỏi thành.

Thủ thành chính là viên tiểu tướng trong phủ Thẩm Mậu, gặp qua Tống Dao mấy lần, biết nàng là người yêu của Vệ Cẩm Chi nên không có ý ngăn cản, chỉ tùy hỏi hai câu, liền thả nàng đi ra ngoài.

Bên kia, Vệ Cẩm Chi đang cùng Thẩm Mậu nghị sự, ngồi đây đều là đảng phái trọng thần.

Gã sai vặt tiến lên bẩm báo, Vệ Cẩm Chi chỉ nghe hai câu, liền vội vã xông ra ngoài phòng, lưu lại cả phòng người. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, chuyện còn chưa nóixong, người sao đã đi mất rồi.

Đứng đầu chính là Đại cữu cữu của Thẩm Mậu, rất không vui nhìn Thẩm Mậu, "một kẻ thường dân, không khỏi quá mức khinh cuồng."

Thẩm Mậu giật nhẹ khóe miệng cười, "Nhất định là có chuyện gì quan trọng, Đại cữu đừng giận, đợi hắn trở về, nhất định bảo hắn xin lỗi các thúc bá."

Đại cữu của Thẩm Mậu nhếch khóe miệng, hừ một tiếng.

Lúc Thẩm Mậu đi đại tiện, gọi gã sai bẩm chuyện vặt đến bên cạnh, hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nói gì với Vương đại nhân thế?"

Gã sai vặt nói: "Dạ, Tống cô nương ra khỏi thành."

Thẩm Mậu vỗ đùi, chẳng lẽ vội vã như vậy, mười phần là vội vàng đi ngăn cản người trong lòng rồi. Sách, ngày ấy còn nói Tống cô nương là con cờ, đây không phải là, vừa người ta muốn ra khỏi thành, Vệ Cẩm Chi lại sợ giống như cái gì, đợi hắn trở về, nhất định phải hảo hảo nói chuyện một phen!

Tống Dao ngồi trên xe ngựa, tim đập cực nhanh, bởi vì sợ bị người nhìn thấu, lệnh gười chăn ngựa nhanh chóng đi.

Xe ngựa lắc lư, một đường chạy hướng cửa thành. Hai người suýt nữa ngồi khôngvững, sáng rõ bất ổn, chỉ dốc sức liều mạng cầm chặt tay của đối phương.

Hòa Sinh nói: "A Dao, cám ơn ngươi."

Tống Dao lắc đầu, "Ngươi nếu thật muốn cám ơn ta, liền đáp ứng ta một việc, đượckhông?" Nàng mặt dày mày dạn đem chuyện đó nói ra, trên mặt đỏ bừng.

Hòa Sinh tất nhiên là đáp ứng: "Ngươi nói là được."

Tống Dao mở miệng, lại không biết nên nói như thế nào. Suy nghĩ hồi lâu, trong lòng càng thêm bất an, sợ mình lại không có cơ hội nói ra, cắn răng nói: "Nếu như ngươi có thể thành công chạy trốn tới Minh Châu, ngày đó Bình Lăng Vương và Tam Điện hạ chiến đấu một trận, nếu như Tam Điện hạ bất hạnh chiến bại, có thể tha cho Lâm Dương ca ca một mạng hay không?"

Hòa Sinh nghe lời này của nàng, lúc này liền nở nụ cười, "A Dao, lời này có lẽ trái lại phải do ta nói với ngươi mới phải."

Tống Dao cắn môi, trên mặt bởi vì xấu hổ mà đỏ lên.

Hòa Sinh bóp tay của nàng, "A Dao, chuyện này cùng ngươi không quan hệ, ngươi đừng đem lời ta vừa nói để ở trong lòng."

Tống Dao vừa muốn ngẩng đầu nói cái gì, nghe được ngoài xe ngựa một hồi tiếng vang chấn trời, xốc màn ra bên ngoài dò xét, thấy phía sau hình như có thiên quân vạn mã, bụi đất tung bay, giục ngựa về phía bọn họ.

Tối tăm mờ mịt một mảnh, thanh thế to lớn, Tống Dao rõ ràng nhìn thấy một người từ trong ánh trăng mờ phá quân mà đến, một bộ áo trắng, vạt áo tung bay.

Là Lâm Dương ca ca!

Tống Dao khẩn trương ngồi trở về vị trí, nói với người đánh xe phía trước: "Nhanh lên!"

Hòa Sinh thấy sắc mặt nàng không đúng, vừa muốn nhìn ra bên ngoài, lại bị Tống Dao ôm chặt. Ngẩng đầu đập vào mắt là ánh mắt kinh hoảng của Tống Dao, "Ta sẽ dẫnhắn rời đi."

Hòa Sinh sững sờ, ngay sau đó liền thấy Tống Dao vén rèm xe.

Nàng còn không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, liền nghe được Tống Dao trầm thấpmột câu: " Đây là ta nợ ngươi."

Gió nhấc rèm lụa dày lên, phốc phốc thổi vào mái hiên xe ngựa, Hòa Sinh bị gió thổi mở mắt không ra, lấy tay ngăn gió mạnh xông vào mặt, cách kẽ hở bàn tay, có mộtvòng phấn hồng rơi xuống dưới xe.

Hòa Sinh hô to một tiếng "A Dao", tay duỗi ra lại không kịp giữ chặt áo bào của nàng.

Tướng sĩ đi theo bẩm: "Đại nhân, có người nhảy xe ngựa."

Vệ Cẩm Chi nghe vậy, nhìn tới phía trước, lúc đó móng ngựa bước qua con đường nhỏ, vô cùng lầy lội, hắn ghìm chặt ngựa, nhìn thoáng qua bên cạnh, chỉ liếc một cái, liền tiếp tục không dừng vó ngựa mà chạy về phía trước.

Tống Dao nằm trong đất bẩn mọc đầy cỏ dại, nửa người dưới đã hoàn toàn mất đi tri giác, nàng hy vọng có thể dùng việc mình té ngựa để ngừng cước bộ của hắn, lạikhông nghĩ tới, chỉ đổi lấy hắn lạnh lùng thoáng nhìn.

Vệ Cẩm Chi cưỡi xe ngựa, nghẹn một hơi, cuối cùng nhịn không được dặn dò một câu, "Đem cô nương vừa rồi té ngựa mang về chiếu cố cho tốt", nói xong, tăng tốc tiến lên, nhìn chằm chằm vào xe ngựa chạy vội ở phía trước.

Hòa Sinh biết là có người đuổi theo, vừa lo lắng đến thương thế Tống Dao, vừa sợ bị người bắt lại, quá mức sợ hãi chỉ có thể nắm chặt ống tay áo, ngoài miệng cầu nguyện.

Xe ngựa một đường chạy về phía trước, con ngựa hoàn toàn mất khống chế, xa phu có chút sợ hãi, hướng bên trong nói: "cô nương, còn muốn tiếp tục đi về phía trước sao?"

Hòa Sinh run giọng đáp: "Tiếp tục, đừng có ngừng!"

không biết được bao lâu, khốn cùng dao động thủy chung chưa từng dừng lại, nàng cũng không hy vọng dừng lại, nếu ngừng lại, vậy liền đại biểu cho việc nàng sẽ bị bắt lấy. Cho nên, chỉ có liều mạng mà chạy về phía trước, mới là đường ra duy nhất của nàng.

Đột nhiên người đánh xe phía trước kinh sợ kêu một tiếng, "Phía trước là tử lộ!"

Lập tức liền nghe được phù phù một tiếng có người nhảy xuống xe, Hòa Sinh xốc màn xe, nhìn thấy phía trước đúng là sườn dốc cao, con ngựa nổi cơn điên chạy thẳng về phía trước, mà người đánh xe sớm đã không biết tung tích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.