Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 1




Dứt lời, anh áp cô xuống giường, mặc cho cô đánh vào ngực anh. Về thể chất thì cô hẳn đã yếu thế hơn, nên lực đạo của cô cũng không làm khó anh gì mấy. Anh cởi áo khoác liền nhanh chóng xé sạch y phục cô xuống lộ ra cảnh xuân.

Thật không hổ danh là con nhà quyền quý, nước da trắng nõn nà, bộ ngực đầy đặn như hai cái bánh bao tròn. Vòng eo nhỏ nhắn, thon gọn, như chỉ cần chạm vào là có thể tan biến. Nói gầy cũng không gầy, có thể coi là vừa vặn, nhưng không biết có vừa miệng không.

Cô gái này, nói cũng thật phiền chết đi được, hai tay được tự do nên đánh lung tung. Thôi thì là do cô, rượu mời không uống, tự muốn thử rượu độc. Vừa nghĩ anh liền mang tay cô khoá chặt trên đầu. Ánh mắt dồn về phía hai nhũ hoa nằm phía dưới.

Còn cô, bị anh nhìn như vậy chỉ muốn một phát cắn lưỡi mà chết, nhưng là, vẫn chậm một bước, môi liền bị chặn lại. Anh hôn cô điên cuồng đến đầu óc choáng váng, đưa lưỡi đến tách răng cô ra, kiêu ngạo mà quấn lấy lưỡi của cô. Lưỡi cô ngọt mềm, chỉ nếm thôi không đủ, anh còn muốn cắn. Nhưng là, vẫn đang nghĩ thì lưỡi liền bị cắn mạnh một phát như muốn đứt lìa.

Mày anh nhíu chặt, cô gái này cũng khá lắm, không dễ khuất phục. Nhưng anh thích cô gái như vậy, rồi sẽ có một ngày cô sẽ quỳ xuống chân anh, cầu xin anh.

'Được, tốt tốt tốt'

Bỏ lại vài chữ anh quay lưng đi. Không lâu sau anh liền trở lại với chiếc roi da trên tay.

Mắt cô mở to, liền lấy chăn phủ lên người nép vào góc tường. Nước mắt chảy đầy mặt, hàng mi dài rũ xuống, thoáng nét bi thương, ấm ức nhưng vẫn quật cường.

Anh cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống, lãnh huyết trút roi da xuống người cô. Âm thanh “vút vút” vang lên như phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Kèm theo đó là tiếng thét chói tai của cô gái nằm co người như thai nhi trong bụng mẹ nhưng vẫn quật cường, cắn môi đến chảy máu cũng không hề có một tiếng cầu xin anh dừng lại. Cho đến khi một vũng máu tươi in lên sàn nhà lạnh buốt...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.