(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 5Tứ hoàng tử có thể chết.
Nhưng không thể chết một cách vô giá trị như thế.
Điều đó không thể thay đổi số phận của hàn môn, cũng không thể thay đổi vận mệnh của những kẻ bình dân hèn mọn như chúng ta.
Nước đã đủ đục rồi, chi bằng để ta thêm vào một chút sóng gió.
Dưới vực là biển, ta lại mặc giáp, khả năng lớn là không chết.
Quả nhiên, ta không chết.
Nhưng những đợt sóng dữ đã đẩy ta và Tứ hoàng tử tách xa nhau.
Điều làm ta không ngờ là hắn lại không biết bơi, còn sợ nước đến mức quẫy đạp điên cuồng rồi chìm dần xuống đáy.
Thật vô dụng.
Ta đành lặn xuống, bơi về phía hắn.
Một tay vòng qua lưng hắn, tay còn lại đỡ sau đầu, ta nghiêng người thổi cho hắn một hơi thở.
Sau đó, ôm lấy hắn bơi lên mặt nước.
Hắn vô thức siết chặt ta, như sợ bị bỏ lại.
Chúng ta ôm lấy một khúc gỗ, trôi dạt đến một hòn đảo.
Đêm đó, Tứ hoàng tử quen được nuông chiều lại chẳng ra sao, phát sốt, người run lên bần bật.
Thật vô dụng.
Không còn cách nào, ta chỉ đành ôm lấy hắn.
Hắn sợ lạnh, theo bản năng càng ôm chặt ta – nguồn ấm duy nhất.
Ta mệt lả, không hay biết gì, ngủ thiếp đi lúc nào không rõ.
Sáng hôm sau, ánh mắt hắn dừng trên mặt ta rất lâu.
Cho đến khi ta mở mắt, vô tình chạm phải ánh nhìn của hắn.
Hắn lại tỏ vẻ lúng túng, vội buông tay khỏi người ta.
Ta đưa tay sờ trán hắn: "Hết sốt rồi."
Đứng dậy, ta nói: "Điện hạ, ngài tối qua phát sốt. Hành động hôm qua… chỉ là bất đắc dĩ, không cần để tâm."
"…"
Hắn thấy ta định đi, hỏi: "Ngươi đi đâu?"
"Ta đi kiếm ít trái cây ăn. Điện hạ muốn ở đây chờ hay đi cùng?"
"Cùng."
Kẻ vốn tính toán mọi việc như một chiếc máy, gương mặt luôn là lớp mặt nạ ôn hòa, sau khi cùng ta bị mắc kẹt ở đảo này, cuối cùng cũng để lộ chút chân thật.
Hắn mắc chứng sạch sẽ, lúc nào cũng phải chỉnh chu gọn gàng.
Có thể tưởng tượng được khi xưa, lúc bàn tay bẩn thỉu của ta nắm lấy vạt áo hắn, hắn ghét bỏ thế nào.
Ngày qua ngày, vẫn không thấy ai đến cứu.
Chúng ta ngồi bên bờ biển, nhìn sóng triều lên xuống.
"Điện hạ, ngài có ai để nhớ không?"
"Không."
"Ta có, ta nhớ tiểu thư. Chắc chắn nàng đang nghĩ cách tìm ta. Gia đình ngài hẳn cũng đang tìm ngài."
Hắn bật cười tự giễu, rồi im lặng.
Lâu thật lâu sau, hắn hỏi, đầy hoài nghi:
"Tại sao ngươi liều mình cứu ta?"
"Chắc vì ngài là vị hôn phu của tiểu thư, cũng có lẽ vì năm xưa ngài và tiểu thư đã cứu ta."
Hắn vẫn nhìn ta, lý do này rõ ràng không đủ để thuyết phục hắn.
Kẻ lạnh lùng trong thâm tâm khó mà tin có người sẽ liều mạng để báo ân.
Mà hắn không sai.
Hắn từng thờ ơ với ta, ta không có lý do gì để cứu hắn.
Nhưng ta thực sự đã cứu hắn!
Ta thoáng bực bội: "Lúc đó mọi thứ quá vội vàng, chẳng kịp suy nghĩ gì cả. Làm sao nói rõ được? Có lẽ vì ta thiện lương? Hoặc bởi trong mắt ta, điện hạ không phải kẻ xấu, đáng được cứu?"
Hắn lại hỏi: "Nếu ta không phải hoàng tử, chỉ là Phí Chiêu, ngươi còn cứu ta không?"
Hóa ra hắn biết mọi sự tâng bốc dành cho hắn đều vì thân phận.
Ta cười: "Ta cứu người, từ trước đến nay không liên quan đến thân phận."
Hắn cũng cười, đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, nụ cười có đôi chút chân thành.
Hôm đó, hắn kể với ta rằng hắn từng có một người đệ đệ cùng mẹ.
Đệ đệ thông minh hơn, khéo ăn nói hơn, tất thảy đều vượt trội hắn.
Mẫu hậu hắn và Tống Minh rất yêu quý đệ đệ, hết lòng bồi dưỡng, nhưng ngày càng thiếu kiên nhẫn và lạnh nhạt với hắn.
Hắn dồn hết tâm tư viết một bài thơ về tình mẫu tử, lại bị mẫu hậu chế nhạo: chỉ biết nghĩ mấy thứ vô dụng, không có tiền đồ.
Đến một ngày, đệ đệ vô tình rơi xuống nước, sau đó sốt cao, rồi trở nên đần độn.
Thái độ của họ thay đổi hoàn toàn.
Họ bắt đầu ân cần với hắn, hết lòng chăm lo và bồi dưỡng.
Còn đệ đệ trở thành phiên bản trước kia của hắn – không ai để ý.
Hắn từng nghĩ họ chỉ không yêu hắn, về sau mới hiểu ra, họ chẳng yêu ai cả.
Họ chỉ cần một hoàng tử để củng cố lợi ích gia tộc.
"Về sau thì sao? Đệ đệ ngài thế nào?"
"Chết rồi. Lại lén đi nghịch nước, ngã xuống lần nữa. Khi được tìm thấy, hắn nổi trên mặt nước, cơ thể phồng rộp, dung mạo không còn nhận ra."
Giọng hắn trầm xuống: "Không ai rơi một giọt nước mắt cho hắn."
Thảo nào hắn sợ nước đến vậy.
Hắn sợ ngu muội, sợ chết, càng sợ chết đi rồi không ai quan tâm.
"Họ không tìm được ta, chắc chắn sẽ chọn một hoàng tử khác, giống như từng chọn ta vậy."
"Điện hạ, muốn trở về không? Ta sẽ cùng ngài giết trở lại." Ta cười nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");