Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 74: Dắng thiếp hồi môn




Thẩm Nghiên Tịch thống thống khoái khoái đánh nhau với Quân Thương một trận làm cho cả khuê phòng thanh nhã trở nên hỗn loạn giống như vừa bị bão cấp mười quét qua, đập ngay vào mắt đã thấy một gian phòng hỗn độn chứ đâu còn nhìn ra nửa canh giờ trước, nơi này chính đang là một khuê phòng thanh nhã cho thiên kim tiểu thư ở?

Cũng may trong khuê phòng này không bố trí một số vật phẩm trân quý, nàng muốn bố trí thanh nhã và thanh lịch một chút cho ra dáng con nhà lành, bằng không lần này nhất định khiến cho Thẩm Nhị tiểu thư vốn xem tiền tài như mạng sống này phải hộc máu một phen.

Những mà đã như vậy, nàng nhìn thấy khuê phòng một mảng hỗn loạn không còn thứ nào nguyên vẹn, cõi lòng dằn không được cảm thấy đau đớn khôn xiết.

Nàng hung dữ nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây ra chuyện này, bản thân áo thì vẫn quần áo chỉnh tề sạch sẽ không vương một hạt bụi trần, bản thân mình lại chật vật xộc xệch, hỏi sao có thể không nghiến răng nghiến lợi hỏi thăm tổ tiên nhà hắn được chứ.

Thần tình hắn lạnh nhạt vô tội, khóe miệng lộ ra một đường cong như có như không, dường như đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình, lại hoặc là biểu hiện hắn hoàn toàn vô tội vô hại, nhưng không thể phủ nhận tâm trạng của hắn hiện giờ thật sự rất tốt.

Nhìn nàng giận dữ quắc mắt trừng mi với mình, hắn cảm thấy tâm trạng mình khá lên rất nhiều, tựa hồ chỉ cần được nhìn thấy nàng thì mọi uất khí chất chứa bao năm qua dưới đáy lòng đều được tản ra.

Khép hờ đôi mắt lại, hắn nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm qua ta sẽ xử lý, nàng không cần lo lắng nữa.”

Đột nhiên hắn chuyển đề tài khiến nàng hơi sững sờ, đuôi lông mày nhíu lên, “Ta có gì phải lo lắng chứ? Không phải hôm qua trong cung vừa tuyển tú sao? Chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì khác nữa?”

Nghe vậy, hắn mỉm cười nhìn ánh mắt nàng khẽ sáng lên, sau đó quay mặt đi, dáng vẻ như không đếm xỉa tới nữa, “”Cũng không có gì, nhưng tuyệt đối sẽ không để liên lụy đến nàng.”

Thẩm Nghiên Tịch cười nhẹ rủ hai mắt xuống, đến khi ngẩng đầu lên đã chuyển thành một khuôn mặt sáng quắc, mỉm cười dịu dàng, nàng xoa xoa ngón tay nói: “Thiết nghĩ bây giờ chúng ta cũng nên bàn đến chính sự rồi. Thất điện hạ ngài chưa được ta cho phép đã tự tiên xông vào khuê phòng của bổn tiểu thư, còn hủy hoại nó một cách triệt để, cơ hồ không còn món nào lành lặn, bản thân ngài có cảm thấy nên bồi thường ta một chút hay không?”

Sao chớp mắt lại chuyển chủ đề qua vấn đề tiền tài nữa rồi?

Hắn quay đầu nhìn nàng bằng một đôi mắt sâu kín, tựa hồ rất muốn nhìn xuyên qua não sọ trong đó lục tìm một chút đến tột cùng đã cất giấu những gì, chẳng lẽ hết cong đến quẹo, từ phẳng đến dốc đều chỉ khắc hình vàng bạc tài bảo trong đó?

Đặc biệt là đôi mắt quay tít linh động này, chỉ cần nhìn thấy minh châu bảo thạch là óng ánh sáng lóa trong còn hơn bắt được vàng.

Thấy hắn im lặng nhìn mình, nàng đưa tay huơ huơ trước mặt hắn, rất bất mãn nói: “Ta còn đang thương thảo với ngài việc bồi thường, sao ngài có thể không chuyên tâm như vậy. Đưa ra chút phản ứng đi chứ?”

Nói sang bên kia, trong một tiểu viện xa hoa cách Phù Hương viện không xa lắm, Thẩm Nghiên Huyên cả người vô lực, cơ hồ phải nhờ bọn nha hoàn dìu đỡ mới về được đến khuê phòng, sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt ngơ ngẩn, bàn tay ngược lại vô cùng có lực, ngón tay dùng sức cơ hồ muốn thắt chặt lại thánh chỉ trong tay.

Nàng vô thức làm ra động tác này, đợi đến khi được nha hoàn đỡ ngồi xuống một chiếc ghê thêu mới hoàn hồn lại được, cúi đầu nhìn thánh chỉ đã muốn bị nàng vò nhăn trong tay, chỉ cảm thấy thánh chỉ nàng vàng vọt đến độ chói mắt khiến nàng chua xót đau đớn.

Nhưng đồng thời, nàng nhanh chóng buông lỏng thánh chỉ, kinh hoàng kính cẩn đặt lên bàn, đưa tay vuốt phẳng lại những nếp gấp trên đó.

Ngón tay nàng hơi co quắp lại, sắc mặt tái nhợt, hàm răng ‘khanh khách’ run lên, cả người trong một thời gian ngắn như quên hẳn đi tức giận là gì, bầu không khí trở nên trầm lặng, ánh mắt thâm hiểm nhìn chằm chằm thánh chỉ trong tay.

Nha hoàng đứng hầu bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng một cái, cảm thấy lúc này Tam tiểu thư trở nên vô cùng đáng sợ, không hiểu sao cả người nổi da gà, tự giác lạnh lẽ lùi nhanh về sau nửa bước.

Chỉ mới vừa được nửa bước, vẫn còn không gây tiếng động gì mà không biết tại sao, Thẩm Nghiên Huyên mới nãy còn ngơ ngác đột nhiên nhạy cảm phác giác, ngẩng đầu nhìn nha hoàn đó.

“Ngươi lui cái gì? Tiện tỳ, chẳng lẽ ngươi cũng ghét bỏ bổn tiểu thư?”

Nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của nàng, nha hoàn giật nảy mình, sắc mặt tái đi, hoảng hốt ‘thình thịch’ một cái quỳ nhanh xuống đất, dập đầu xin tha, “Cần xin tiểu thư tha mạng, nô tỳ không dám, nô tỳ tuyệt đối không dám!”

Thẩm Nghiên Huyên âm trầm nhìn nàng ta, hoàn toàn không vì hai tiếng ‘thùng thùng’ dập đầu xin tha mà hòa hoãn lại, ngược lại càng nghe tiếng càng phát bực, lạnh lùng nhấc chân đạp thẳng vào bả vai nha hoàn đang quỳ ngay đó khiến nàng ta ngả ngửa ra sau ngã chổng vó.

“Tiện tỳ, cả ngươi cũng dám nhạo báng ta sao? Ngươi muốn chết đây mà!”

Nói xong, lại nhấc chân không chút thương tiếc đá thẳng tới, bộ dáng âm trầm hung dữ, đúng là chỉ hận không thể một chân đá chết người ta.

Trên người đón liên tục hai chân, nô tỳ này luôn theo hầu bên cạnh Tam tiểu thư, so với những gia nhân khác da thịt còn mềm mịn hơn rất nhiều, thành ra khi nhận xong hai cước này cảm thấy toàn thân xương cốt không chỗ nào không bị đau, không nhịn được rên lên, nước mắt thi nhau lăn nhanh trên gò má.

Nhưng dù có đau thế nào nàng cũng không dám gào thét, lại một cước sắp rơi xuống người mình, nàng vội vàng bò dậy, cảm thấy một cước xẹt ngang mang tai xé gió mà qua khiến cho nàng lạnh cả người, đến cả đồng tử cũng rụt rụt lại.

Nàng cũng không dám cảm thấy may mắn khi thoát được một cước này, sau khi bò dậy lập tức dập đầu, cầu xin Tam tiểu thư ngập đầu lửa giận, u ám, điên cuồng, tuyệt vọng không chỗ phát tiết hạ thủ lưu tình.

“Tiểu thư tha mạng! Tiểu thư tha mạng! Nô tỳ tuyệt đối không dám bất kính với tiểu thư, một chút cũng không có! Cầu xin tiểu thư tha cho nô tỳ, tiểu thư…”

Một cước của Thẩm Nghiên Huyên vô ích đá ra trở thành không điểm tựa khiến cơ thể nàng lảo đảo thiếu nữa thì ngã xuống đất, Tam tiểu thư vốn được thương yêu chiều chuộng thành thói, cử chỉ này khác nào đổ dầu vào lửa, cơn giận ngùn ngụt vút lên, cả đôi mắt đã bạo hồng như một con quỷ dữ.

Nghe được nha hoàn cầu xin tha thứ quỳ mọp không ngừng dập đầu dưới chân mình, Tam tiểu thư hoàn toàn không hề động lòng trắc ẩn, ngược lại càng trở nên điên cuồng hơn, nhanh tay nắm chặt tóc của nha hoàn, hung hăng kéo lê, bàn tay hướng thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ…

“Bốp, bốp, bốp…”

Bàn tay mềm mại tiếp xúc với khuôn mặt tạo ra những tiếng vang thanh thúy khiến cho vài nha hoàn hầu ngoài cửa kiềm lòng không đặng, cảm thấy khuôn mặt của mình mơ hồ cũng đau theo, mỗi một người chỉ biết câm như hến đứng ngoài cửa, sợ chủ tử lửa giận lan tràn đến đây sẽ trừng phạt luôn các nàng.

Lúc Thẩm phu nhân tiễn xong người trong cung đến, vội vã chạy đến trấn an nữ nhi bảo bối, còn chưa vào cửa sân đã nghe được những tiếng mắng chửi xối xả xen lẫn tiếng bạt tai thanh thúy phát ra.

Sắc mặt bà khẽ thay đổi, vội vàng tiến nhanh vào trong sân, chứng kiến những nha hoàn giữ cửa đang co rúm người lại, miệng câm như hến, vẻ mặt ai nấy đều toát ra vẻ sợ hãi đến kinh hoàng.

Ánh mắt Thẩm phu nhân trầm ngay xuống, lạnh lùng quét mắt nhìn các nàng một cái, sau đó vội vã tiến vào trong phòng.

“Huyên nhi, con đang làm cái gì?”

Vừa bước vào khuê phòng của Thẩm Nghiên Huyên, cảnh tượng trước mắt khiến bà kinh hãi, từ thần thái đến khuôn mặt con gái yêu dữ tợn như một người đàn bà điên, còn đâu hình ảnh đoan trang hào phóng, có thể nói là điển phạm trong điển phạm của các thiếu nữ chứ?

Thẩm Nghiên Huyên nghe tiếng vội quay đầu lại, chứng kiến mẹ ruột mình đang khiếp sợ đứng ngoài cửa, nàng lập tức buông nha hoàn ra, cảm thấy một lòng đầy ủy khuất và đau khổ, buồn bã thê lương thốt lên một tiếng “mẫu thân’ rồi nhanh chóng vùi đầu vào ngực bà.

Thẩm phu nhân trong phút chốc đã buông lỏng mọi khiếp sợ, chỉ còn lại một bụng xóng thương, cảm thấy nữ nhi bảo bối mình một lòng yêu thương suốt mười sáu năm nay lại gặp phải một tương lai đau khổ đang chờ phía trước, đúng là hung hăng cào nát trái tim bà! Bà thương xót ôm sát con gái yêu vào trong ngực, dịu dàng an ủi.

Nhất thời, hai mẹ con căng kề chung một chỗ, thật sự là một bức tranh mẫu tử tình thâm khiến người ta lã chã rơi lệ, lại không thấy được khí thế đằng đằng sát khí lúc nãy, lại không thấy được nha hoàn ngã sóng soài trên đất kia nhắm chặt hai mắt, khắp mặt đều đầy oán hận.

Trưởng công chúa cho bà mối lên phủ Tể tướng cầu thân, Anh Dũng Hầu Hạ Chinh và Tam tiểu thư Thẩm Nghiên Huyên của phủ Tể tướng được hoàng thượng ban hôn nhanh chóng truyền khắp đầu đường xó chợ, khắp kinh thành không ai là không chấn động, đến cả đám thượng tầng quý tộc cũng hút một ngụm khí lạnh, gián tiếp một lần nữa chương hiển phân lượng của Trưởng công chúa trước mặt Hoàng thượng, triều chính một phen lay động.

Ngày tiếp theo, ba đạo thánh chỉ ban hôn lập tức được truyền ra khỏi cung, ban Đích Tam tiểu thư của phủ Tuyên quốc công, Điền Tố Tố làm Thái tử phi, ban Đích thứ nữ của Lễ Bộ Thượng Thư, Kiều Vi cùng Đại tiểu thư Thẩm Nghiên Tâm của phủ Tể tướng làm Trắc phi của Thái tử, hai mươi chín tháng sáu tới sẽ cử hành đại hôn, cùng gả vào Đông cung.

Vừa vặn còn đúng một tháng.

Thánh chỉ vừa được ban ra, ánh mắt triều thần đều tập trung về phủ Tể tướng, ngược lại phủ Tuyên quốc công sắp có một Thái tử phi lại bị lạnh nhạt.

Ngắn ngủi trong mấy ngày, phủ Tể tướng liền có ba vị tiểu thư chờ gả, người thì ban hôn, người thì được định hôn kỳ, nhất là kinh thành đệ nhất mỹ nhân ban đầu luôn được mọi người để ý kia. Đến cả tỷ muội kém nhất trong ba người, Thẩm Nghiên Tâm chỉ được xem là tiểu thiếp, nhưng ít nhiều cũng được gả vào phủ Thái tử, dù có làm tiểu thiếp đi nữa cũng cực kỳ vinh quang, có phẩm cấp đàng hoàng, ít nhiều còn được ghi vào ngọc điệp của hoàng gia.

Địa vị của Thẩm Nghiên Tâm trong phủ Tể tướng thoáng cái tăng lên rất nhiều, đến cả Trần di nương cũng theo nước mà lên, từ việc làm đến cách nói chuyện đều vô cùng chắc khí khiến cho Đích phu nhân cũng bị lép vế, Thẩm Nghiên Huyên lại kiềm không được bộc phát cơn điên.

Đây là kết quả mà trước đây ngay cả nghĩ nàng đều chưa từng nghĩ tới, luân phiên đả kích cơ hồ khiến nàng chịu không nổi, ý niệm tự sát lại một lần nữa nảy sinh trong đầu.

Hôm đó, Thẩm Nghiên Tịch còn đang ngồi dưới gốc cây hóng mát đọc sách, chỉ thấy Hoa Hoa vội vã chạy từ ngoài vào, mặt mũi nhìn sao cũng thấy vui sướng và hả hê, nhanh chóng lỉnh ngay đến trước mặt nàng, hớn hở nói: “Chủ tử, Thẩm Nghiên Huyên bị kích thích, lẩn quẩn trong lòng sao đó rồi treo cổ đòi tự sát.”

Lời này thoáng cái đã thu hút sự tập trung của Thẩm Nghiên Tịch, nhưng không đợi nàng hỏi thăm thêm, Hoa Hoa lập tức kể tiếp: “Thật ra muội cũng cảm thấy nàng ta đáng thương, trăm phương ngàn kế muốn cùng chủ tử đoạt Thất điện hạ, bất đắc dĩ bản thân ngu ngốc không phải đối thủ của người ta, chẳng những mò không tới Thất điện hạ mà còn bị ban hôn với một tên đầu óc không bình thường, nghe nói Hạ Chinh tính tình tàn bạo ngang ngược thành thói rồi. Hiện tại đến cả một tỷ tỷ con tiểu thiếp mà nàng ta không hề đặt vào trong mắt lại trở thành Trắc phi của Thí tử, về sau gặp mặt còn phải hành lễ với người ta. Chậc chậc, nghe nói lúc trước Hoàng hậu nương nương còn muốn gả nàng ta cho Thái tử làm Thái tử phi kia mà.”

Thẩm Nghiên Tịch nhìn Hoa Hoa một lát khiến cho Hoa Hoa cảm thấy ngột ngạt, lập tức im miệng, chớp chớp hai con mắt vô tội.

Nhìn sao cũng cảm thấy tâm trạng của tiểu thư đột nhiên xấu đi nhỉ? Ánh mắt này… chậc chậc… thật khiến cho nàng chột dạ.

“Ực, chủ tử làm sao vậy? Có phải muội đã nói những lời không nên nói chăng?”

Cái gì gọi là đoạt Thất điện hạ mà không phải đối thủ người ta? Bổn tiểu thư từ khi nào phải đi theo người khác tranh đoạt tên hỗn đản đó hả?

U quang chợt lóe trong đôi mắt nàng, giây lát sau toàn bộ được ém nhẹm, cũng không muốn tiếp tục so đo với tiểu nha đầu này, lạnh nhạt hỏi: “Đã chết rồi sao?”

Hỏi ra câu này cứ như đang hỏi một chuyện bâng quơ, hoàn toàn không có ý đếm xỉa tới, không chút quan tâm đến sự sống chết hay an ủi người trong cuộc là muội muội ruột của mình.

Trong nháy mắt Hoa Hoa xụ mặt xuống, cái miệng nhỏ nhắn phiết lại cực kỳ bất mãn, “Cái mạng nhỏ của nàng ta quả lớn, treo cổ như thế mà cũng không chết được, kịp thời bị nha hoàn phát hiện cứu sống. Còn không phải do nàng ta cố ý sao? Kỳ thật sao nàng ta nỡ chết đi chứ, bằng không sao có thể trùng hợp như vậy, chỉ vừa kịp siết nút một cái đã để nha hoàn tìm thấy?”

Hoa Hoa đối với việc Thẩm Nghiên Huyên thắt cổ nhưng chết không đi vô cùng oán niệm, cảm thấy đây không khác gì một hình thức lừa gạt tình cảm của người khác.

Nét mặt nàng ta quá sống động khiến cho Thẩm Nghiên Tịch không thể không cười, đầu ngót tay khẽ xẹt qua trang sách, nhẹ cười nói: “Nàng ta muốn chết lại chết không đi, chẳng phải đây là một chuyện rất tốt sao?”

“Sao?”

“Chết rồi là xong chuyện, sao có thể lập gia đình, làm sao bị hành hạ, làm sao phải học cách lép vế dưới người ta?”

Hoa Hoa ngẩn ra một lát liền ngộ được chân lý, cảm thấy không còn bất mãn hay oán niệm như ban nãy rồi.

Tiếng động bát nháo bên ngoài cũng không thật sự ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của Phù Hương viện, đã biết được tin Thẩm Nghiên Huyên tự sát bất thành, nàng cũng phản phất như không biết, chẳng quan tâm lại không qua an ủi một tiếng, chỉ an nhàn ở dưới gốc cây đọc sách đến chạng vạng, cũng vô cùng thản nhiên hưởng dụng bữa tối.

Khẩu vị của nàng rất tốt, ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm.

Hiện tại trên cơ bản nàng đã có thể xác định, Thẩm gia sẽ không còn vì hâm mộ hay ghen ghét mà đến tính kế hay gây sự với nàng, dù sao thánh chỉ cũng đã ban xuống, Thẩm tướng và Thẩm phu nhân lại là những người thông minh như vậy, trừ phi bọn họ thật sự muốn tạo phải rồi, bằng không tuyệt nhiên sẽ không dám mạo hiểm như con thiêu thân lao đầu vào lửa, gây rối trong hôn sự của nàng.

Điều này cũng khiến nàng có thể thở phào một hơi, thật sự trong đoạn thời gian này bị các nàng đến làm phiền không ít.

Nhưng nàng chỉ mới nghĩ sẽ thở phào nhẹ nhõm, hơi còn chưa thở được qua miệng, phiền toái lại lập tức tìm đến cửa.

Đó là ngày thứ hai sau khi Thẩm Nghiên Huyên thắt cổ, nàng mới vừa thức giấc rời khỏi giường, đại nha hoàn hầu cận lão phu nhân liền cho gọi, nói là lão phu nhân cho mời.

Thẩm Nghiên Tịch lập tức cảm thấy có chuyện không ổn rồi, đặc biệt khi nhìn thần thái của đại nha hoàn đó càng cảm thấy nhất định đây không phải chuyện gì tốt, hàng lông mày nàng phiền chán chau lại.

Sao đến bây giờ còn không được yên thân chứ?

Lần này lại muốn làm gì nữa đây? Vẫn còn muốn mòm mèm đến mớ sính lễ? Hay là lại bày ra được thủ đoạn gì mới rồi?

Cho dù trong lòng rất phiền chán nhưng nàng vẫn phải đi gặp lão phu nhân. Hơi bất ngờ khi phát hiện trong phòng lão phu nhân lại có thêm một số người, từ phu nhân đến các di nương không thiếu một ai, ngoài Trần di nương ra, bình thường rất ít có dịp được thấy các di nương khác được vào phòng của lão phu nhân.

Không đợi nàng quan sát hết thảy, lão phu nhân nói một câu lập tức làm cho mi mày nàng nhướng cao, ánh mắt tập trung vào lão phu nhân dường như già đi rất nhiều chỉ trong vài ngày, “Tổ mẫu vừa nói gì? Con nghe không rõ!”

Ánh mắt lão phu nhân âm trầm tựa hồ người đang đứng trước mặt căn bản không phải cháu gái ruột thịt của mình, hừ lạnh một tiếng, “Đây là quy củ! Huống chi, sau này trong Vương phủ, bên cạnh có thêm một người nhà thì cũng dễ dàng hơn nhiều, tỷ muội nhà mình tất nhiên vẫn gần gũi hơn người ngoài rất nhiều. Ta với mẫu thân con sau khi thương nghị đã quyết định để cho San nhi cùng con gả vào Vương phủ rồi.”

Cái gì gọi là là cùng nhau gả hở?

Trong lòng Thẩm Nghiên Tịch nhói lên, sắc mặt cũng trầm hẳn xuống.

Lại nghe mẫu thân nói thêm: “Tính tình San Nhi cũng rất tốt, không có dã tâm gì, về sau tất nhiên sẽ nghe theo con, tuyệt đối không nảy sinh tâm tư riêng, cùng hầu hạ bên cạnh Thất điện hạ ngươi cũng có thể yên tâm hơn. Sau khi trở thành vương phi, thể nào con không phải cưới thêm cho Vương gia một ít nữ nhân chứ?”

Cho nên mới cho nàng phải dắt theo muội muội cùng gả vào Kỳ vương phủ? Hai tỷ muội cùng hầu hạ một chồng?

Khóe miệng Thẩm Nghiên Tịch nhấp nhẹ vài cái, mi mày chau lại, thật sự nàng chán ghét đến cực điểm rồi.

Nàng hết nhìn lão phu nhân rồi quay sang mẫu thân đại nhân, đảo mắt qua cả các di nương trong phòng, đặc biệt là mẫu thân ruột của Thẩm Nghiên San, Vệ nương… có chút ngoài ý muốn khi thấy sắc mặt bà ta sâu khổ bi thương, hoàn toàn không hề vui vẻ khi con gái của mình có thể làm dắn thiếp tiến vào Kỳ vương phủ.

Ánh mắt nàng hơi dừng lại, ánh mắt trầm lãnh quay lại nhìn lão thái thái và mẫu thân đại nhân, chỉ là trên gương mặt nàng lúc này lộ một chút vui vẻ, cao hứng đặc biệt khiến người ta phải khiếp sợ.

“Không biết đại tỷ và tam muội xuất giá có phải dẫn theo một vài vị muội muội làm dắn thiếp không? Liệu có đủ phân chia không nhỉ, hay là đến cả Lục muội muội mới chỉ bốn tuổi đã được làm dắng thiếp gả ra ngoài?” Tất cả đều phát rồ rồi chăng?

Hình như sớm đã biết nàng sẽ có câu hỏi này, mặc kệ lão phu nhân hay Thẩm phu nhân cũng không có gì bất ngời hay tức giận làm khó, lão phu nhân chỉ từ tốn nói: “Đại tỷ con phải gả vào Đông cung, bên cạnh mang theo một vài nha hoàn khôn khéo cũng đủ dùng rồi.”

“Cũng phải, thị thiếp của Thái tử điện hạ sao có thể tự làm chủ chứ? Huống chi, đại tỷ cũng chỉ là Trắc phi mà thôi.”

Lời này vừa nói ra, nàng lập tức cảm giác có hai ánh nhìn đầy phẫn hận rơi trên người mình, nghiêng đầu nhìn qua đúng là Trần di nương, mẹ ruột của Thẩm Nghiêm Tâm, Quý thiếp của cha nàng, cháu gái ruột của lão phu nhân.

Nhưng thấy nàng một thân cẩm hoa y phục đỏ thâm, trang điêm tinh xảo rực rỡ, trên búi tóc còn được gài trâm ngọc, phúc quý bức người, nhìn sơ qua còn tưởng rằng vị này mới chính là chính tông phu nhân của Thẩm gia.

Mà cũng bởi vì vậy nên có thể thấy được, tuy bà ta là thiếp nhưng trong Thẩm gia này, địa vị không hề thấp, mỗi ngày trôi qua cũng rất tốt.

Dù sao bà ta cũng là biểu muội thanh mai trúc mã của Thẩm Chi Hối, còn từng là vị hôn thê của ông, vị trí Thẩm phu nhân đúng ra phải là của bà, Thẩm gia cảm thấy không ít áy náy đối với chuyện này, đặc biệt bà còn rất được Thẩm phu nhân yêu thương, bộ dạng cũng rất tốt, há có thể không được phu quân sủng ái sao?

Lúc này, ánh mắt bà phẫn hận nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên Tịch, thoái cái mang theo chút kiêu ngạo và khinh miệng, cao giọng nói: “Tuy ‘bảo bối’ chỉ là Trắc phi nhưng bằng phẩm cấp đó đã đủ ghi vào ngọc điệp của hoàng gia, ngày sau nói thế nào cũng có thể được phong phi, Nhị tiểu thư dù là Đích tiểu thư, nghiêm chỉnh đường hoàng đến cuối cũng không bằng một Quý phi.”

“Im miệng!” Thẩm phu nhân đột nhiên hét lên, “Quý phi nương nương há có thể để muội muốn nghị luận là nghị luận sao? Đúng là không biết phân biệt nặng nhẹ, đừng nói ‘bảo bối’ của muội hiện còn chưa gả cho Thái tử điện hạ, cho dù về sau này cũng không thể tùy tiện nghị luận được! Muội muốn hại ‘bảo bối’ của mình thì thôi, còn hại cả Thái tử điện hạ và Thẩm gia một nhà chúng ta ư?”

Trần di nương bị dọa hết cả hồn, vô thức nhìn sang lão phu nhân, nhận thấy sắc mặt lão phu nhân tuyệt đối không muốn thỏa hiệp, nhưng bờ môi mấp máy một chút lại không nói gì thêm, hiển nhiên nhận thức được là phu nhân có lý, bà còn cảnh cáo quay sang lườm nàng một cái khiến cho nàng tức nghẹn, không cam không nguyện ngậm miệng lại.

Sắc mặt Thẩm Nghiên Tịch nhìn không ra là tốt hay không tốt, dòng nước lạnh ngắt bắt đầu khởi động dưới đáy mắt, cũng mất hứng thú dây dưa với mọi người lúc này, lành lạnh liếc Trần thị một cái, buông đúng một câu, “ Nếu như mọi người cảm thấy cần bồi thêm một nữ nhi cũng không sao cả thì con cũng không quan tâm ít đi một muội muội!”

Sau đó hất tay rời đi.

Sau lưng nàng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, sau đó ‘ầm’ một tiếng vỗ bàn, giọng nói cao vút bén nhọn của lão phu nhân theo sau vang lên: “Đồ vô liêm sỉ! Chúng ta đã cho Tứ muội theo con gả vào vương phủ là vì con suy nghĩ rồi còn gì, chẳng lẽ con cho rằng không có Thẩm gia chống lưng, Thất điện hạ sẽ ghé mắt đến mình? Hay có thể trấn áp được hậu viện trong vương phủ? Nói không chừng chỉ vừa gả đi đã lập tức thất sủng rồi cũng nên.”

Bước chân Thẩm Nghiên Tịch ngừng lại, nghiêng đầu nhìn lão phu nhân đang tràn trề lửa giận, rồi nhíu mày quay sang nhìn mẫu thân đại nhân, nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng cười một tiếng, một lời cũng không nói thêm liền hất tay rời đi.

Nếu Quân Thương có can đảm lấy thêm thị thiếp tiểu thiếp gì nó, nàng sẽ lập tức bỏ hắn ngay!

Sau khi trở lại Phù Hương viện, lại không biết vì sao hễ nghĩ tới chuyện này, nghĩ tới tương lai không chừng Quân Thương sẽ còn nạp thêm không ít Trắc phi, phu nhân vào phủ… Đúng là càng nghĩ càng giận, nhịn không được vỗ mạnh lên bàn một tiếng rồi đứng lên.

Hương Hương và Hoa Hoa nhất thời cũng bị giật mình, nhìn lại đã thấy chủ tử hộc tốc xông ra ngoài, hai nàng quay đầu nhìn qua cũng chỉ kịp nhìn thấy vạt áo nàng biến mất qua cạnh cửa, hai người nhìn nhau vừa ngạc nhiên lại nghi hoặc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chủ tử sao vậy?

Nhất định vừa rồi ở chỗ lão phu nhân đã bị người ta chọc tức rồi!

Không biết khi nãy ở chỗ lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ các nàng ấy lại chọc tức chủ tử?

Muội cũng có biết đâu, chủ tử đâu có cho muội đi theo, nhưng mà chắc chắn là không có chuyện gì tốt lành rồi. Trong Thẩm gia này không một ai là người tốt, uổng công chủ tử lương thiện nể tình máu mủ ruột mềm nên không muốn so đo với họ, nói cách khác… Hừ hừ! Cái bọn người này quá không biết điều rồi!

Ực? Lương thiện?

Hương Hương cô nương yên lặng nhìn vẻ mặt ‘chủ tử đệ nhất thiên hạ, chủ tử tốt nhất, khả ái nhất, xinh đẹp nhất, cực kỳ lương thiên’ của Hoa Hoa trong chốc lát, có chút không đành lòng, lập tức xoay người đuổi theo chủ tử.

Mà Thẩm Nghiên Tịch nàng nổi giận đùng đùng ra khỏi phủ Tể tướng thì còn có thể đi đâu, hiển nhiên một đường đến phủ Kỳ vương rồi.

Đi để làm gì?

Thật ra chính nàng cũng không rõ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.