Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 64: Chúng ta còn có thể làm bạn!




Dẫn hai nha hoàn dạo một vòng trở về, tâm trạng của Thẩm Nghiên Tịch vốn dĩ đang rất tốt, không ngờ gặp được chính là đám đàn bà Thẩm gia mà nàng cố ý trốn tránh. Không hiểu sao những người này cứ thích lôi thôi dây dưa đến vậy, vừa về đến cửa liền gặp các nàng chủ động dẫn xác tới.

Tâm trạng của Thẩm Nhị cô nương thoáng cái đã không được đẹp như vậy nữa.

“Nhị tỷ tỷ, chúng ta đợi tỷ đã lâu, tỷ mới đi dạo ở đâu vậy?”

Đây chính là câu hỏi dạo đầu, xuất từ kim khẩu thiên kiều bá mị, lại mang chút ai oán bày tỏ ý lo lắng cho tổ mẫu đang bị ốm, Thẩm Nghiên Huyên, đáy măt nàng ta không ngừng lộ vẻ tính kế và u ám.

“Đợi một lúc lâu không thấy nhị muội muội trở về, tỷ còn lo lắng sức khỏe muội vốn không tốt, đong đưa bên ngoài không biết có xảy ra chuyện gì không nên đã cho bọn nha hoàn ra ngoài hoa viên tìm khắp một lượt, cũng không thấy bóng dáng của Nhị muội, còn lo lắng không biết thế nào cho phải thì rốt cục Nhị muội đã trở về rồi. Không phải là muội vừa rời phủ đi dạo chứ?”

Đây chính là câu hỏi thứ hai, xuất từ kim khẩu của Đại tiểu thư xinh đẹp động lòng người, vẻ mặt đầy lo lắng ân cần, Thẩm Nghiên Tâm, ánh mắt vẫn tràn ngập ác ý không biết có phải do bản tính trời sinh vốn vậy không nữa.

Hai người có vẻ đã quên đi chuyện hôm trước, các nàng ngã lên ngất xuống trong khuê phòng của Thẩm Nghiên Tịch này, tổn thất rất nặng, sau khi về phòng ngâm mình cả buổi tối đều rửa không sạch thứ mùi hôi dai dẳng bám theo người.

Còn những vết thâm tím trên mặt đã qua hai ngày, nhưng vẫn còn ẩn nhẫn đau, dù có dùng hết những loại thuốc trị thương tốt nhất, trên mặt vẫn còn những vệt xanh xanh tím tím sưng lên, các nàng hiện tại đã cố gắng bôi trét một lớp son phấn bột nước dày đặt lên cũng không che dấu được gương mặt có chút biến dạng kia.

Cái gì mà thiên kiều bá mị, xinh đẹp động lòng người, chỉ là thì quá khứ ‘đã từng’ mà thôi, nhìn bộ dáng bây giờ của các nàng, mặt dày mày dạng đã ‘lả tả’ thành một đống cặn bã rồi, còn hai má hồng phấn đặc biệt tươi đẹp kia, phối hợp hoàn hảo với đôi môi đỏ thắm không khác gì hai con quỷ dữ, ra ngoài ai dám nói trong đây có một người là kinh thành đệ nhất mỹ nhân kia chứ?

Tứ tiểu thư Thẩm Nghiên San hôm nay lại không có xuất hiện qua, nghe nói do hôm trước đụng phải đầu bị thương đến giờ vẫn luôn hôn mê, đứng lên một chút đã thấy choáng váng, cử động mạnh một chút sẽ cảm thấy buồn nôn, sau một hồi kinh hãi đến bây giờ vào giấc ngủ cũng thấy hồi hộp, chân chính một kiểu ăn không ngon ngủ không yên.

Xem chừng, hẳn ngày đó nàng đã dùng sức hơi nhiều, khiến cho Tứ muội muội yếu đuối này đụng đến não bị chấn động rồi.

Ây da, cứ nghỉ ngơi ít ngày là khỏi thôi, tuyệt đối sẽ không để lại di chứng gì đâu.

Nhưng mà Tứ tiểu thư dưỡng bệnh như vậy cũng thật khéo, mặt khác vẫn còn một Ngũ tiểu thư mà.

Thẩm Nghiên Tịch nhíu mày nhìn tiểu nha đầu hung dữ nhìn mình chằm chằm, không đợi nàng ta kịp mở miệng, “Ngũ muội muội có vẻ vừa được tha khỏi Từ đường, xem ra cũng là một chuyện đáng mừng. Có điều, Đại tỷ và Tam muội thực quá không được hiền hậu rồi, biết rõ Ngũ muội muội mới được thả ra ngoài, còn chưa kịp hít thở được vài đợt không khí mới mẻ đã muốn tống muội ấy cấm túc một lần nữa rồi!”

Sắc mặt của Thẩm Nghiên Xu lập tức biến đổi, nghĩ đến cảnh mình và di nương cùng bị cấm túc trong Từ đường cũng do con tiện nhân chết tiệt này, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đầy phẫn hận và oán độc.

“Không nhọc Nhị tỷ tỷ quan tâm, hôm nay muội theo hai vị tỷ tỷ đến thỉnh tỷ đi thăm hỏi tổ mẫu một chút. Mẫu thân trước giờ công chính hiểu lý lẽ, như nào lại nỡ vô cớ trách phạt chứ?”

“À, nói như vậy, Ngũ muội thừa nhận ngày đó đích thực là cố ý tới gây chuyện nên mới bị phạt cấm túc trong Từ đường chép gia quy sao?”

“Tỷ…”

“Ây da, nói thật đến bây giờ ta còn chưa biết gia quy của Thẩm gia viết những gì nữa, Ngũ muội muội chép phạt nhiều lần như vậy nhất định đã thuộc nằm lòng rồi, chẳng biết có tiện tại đây đọc cho các tỷ tỷ chúng ta nghe một chút?”

Thẩm Nghiên Xu đập mạnh một tiếng lên bàn, cả người đứng dậy, căm tức nhìn nàng hét lớn: “Thẩm Nghiên Tịch con tiện nhân nhà ngươi! Dám cả gan chế nhạo ta như vậy, đừng tưởng rằng được Thất điện hạ đích thân đến dạm hỏi là ngươi có thể lập tức bay lên đầu cành thành phượng hoàng đi!”

“Thì ra muội không chỉ biết ta là đích tỷ tỷ, còn là Kỳ vương phi tương lai. Vậy mà vẫn dám đến nhục mạ tỷ như vậy, có phải là không sợ chết chăng?”

Hai người bên cạnh vừa nghe được lờ này đều thầm huýt một tiếng, còn đang muốn lên tiếng nhắc nhở nên bỏ qua việc này đi, Thẩm Nghiên Tịch nào cho các nàng có cơ hội, dứt lời liền quay đầu hỏi Hương Hương đang đứng hầu một bên, “Thứ nữ của một Tướng gia nho nhỏ dám nhục mạ kiếm chuyện với Thân vương phi tương lai, khác nào coi rẻ hoàng thất, coi rẻ Thất điện hạ, phải bị tội gì?”

Hương Hương liếc nhìn Thẩm Nghiên Xu đang tái xanh, lạnh lùng nói: “Tội chết!”

Sắc mặt Thẩm Nghiên Xu càng khó xem hơn, ánh mắt lúc này không còn vẻ phẫn nộ oán độc mà là một sự kinh hoàng đến luống cuống.

Nhìn một tiểu cô nương đáng thương như vậy thật muốn người ta hung hăn tàn phá chà đạp một phen!

Thẩm Nghiên Tịch nhếch môi cười nhẹ, trong tiếng cười rõ ràng ẩn chứa ác ý trong đó.

Hai vị tỷ muội tốt không biết đau thấy chuyện đang phát triển theo một chiều hướng cực kỳ không tốt rồi, nếu tùy ý để tiếp diễn như vậy, có trời mới biết sẽ thành tình cảnh nào, ai nấy đều có chút luống cuống không biết phải làm thế nào.

“Nhị tỷ tỷ sao lại nói vậy? Tất cả mọi người đều là tỷ muội Thẩm gia, Ngũ muội muội tuổi lại nhỏ nhất, ít nhiều khó tránh khỏi không hiểu chuyện khẩu xuất cuồng ngôn, tỷ cũng không cần phải so đo với muội ấy làm gì.”

Hiện tại cùng nàng nói đều là từng tiếng ‘tỷ tỷ - muội muội’, trước lúc tới đây sao các nàng không ngồi xuống cạo sạch da mặt mà suy nghĩ một chút có thật tất cả đều là tỷ muội? Nhưng phàm các nàng có một chút xem nàng như tỷ muội một nhà thì nhất định sẽ không một lần rồi một lần đến đây làm ra những chuyện như vậy!

Nàng lạnh mắt quét qua Thẩm Nghiên Huyên một mặt phấn dày cuộm, đương lúc khắp người nàng ta cảm thấy lạnh buốt đến đông cứng, Thẩm Nghiên Tịch lại cười một tràng dài, kiều mị uốn mi mắt gật đầu nói: “Tam muội muội nói cũng có lý, Ngũ muội muội tuy lời nói và việc làm quá vô lễ, cử chỉ lại thô bỉ, không biết phân biệt tôn ti, cả gan mạo phạm, nhưng nói cho cùng cũng là muội muội nhà mình, tỷ há có thể thực sự giết muội ấy được? Cho dù chỉ là một thứ nữ ti tiện, tỷ cũng không nên tự tiện xử trí, chi bằng cứ đưa muội ấy đến trước mẫu thân và phụ thân, để hai người xử trí đi.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của ba người lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Cái gì mà lời nói và việc làm vô lễ, cử chỉ thô bỉ, không biết phân biệt tôn ti trật tự, cả gan mạo phạm khiến Thẩm Nghiên Xu vừa tức giận lại sợ hãi, lại dập thêm một câu ‘thứ nữ ti tiện’ khiến cho nội tâm của Thẩm Nghiên Tâm như vừa giọng một cước, Thẩm Nghiên Huyên thì không nghĩ rằng mình đã nói đến vậy, thân là tỷ tỷ một chút thể diện cũng không cho nàng, còn muốn đem việc này cáo trạng đến trước mặt phụ mẫu.

Nàng cũng không biết nghĩ một chút, cái gì mà nàng gọi là muội muội ruột này cũng chưa từng cho tỷ tỷ mình một chút thể diện, tự tiện đẩy mình lên ngang hàng từ bao giờ rồi?

Thẩm Nghiên Tịch tươi cười ấm áp đến rực rỡ, phẩy phẩy tay, Hoa Hoa lập tức lĩnh mệnh tiến lên kéo Thẩm Nghiên Xu, cũng mặc kệ cô nương này kiếm châm gào thét cỡ nào, dưới con mắt của bao người kéo nàng ta ra khỏi Phù Hương viện, nhanh chân đi giao nộp cho lão gia và phu nhân rồi!

Bây giờ sợ ngây ra đó làm quái gì? Chẳng phải ngay từ đầu nàng đã nói rất rõ ràng, ‘Ngũ muội muội vừa mới từ Từ đường bước ra đã không an phận, cùng hai vị tỷ tỷ đến Phù Hương viện kiếm chuyện coi chừng lại phải tiếp tục trở về Từ đường bế quan dài lâu’ sao!

Mà từ đầu chí cuối, Thẩm Nghiên Tâm và Thẩm Nghiên Huyên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, không phải không muốn bước ra hỗ trợ mà lực bất tòng ti, có dám nghĩ cũng bất lực không thể làm.

Từ trong nụ cười của Thẩm Nghiên Tịch, các nàng sâu sắc cảm nhận được sự ác ý quyết ăn thua đủ, đột nhiên hồi tưởng hôm trước ở Phù Hương viện chịu đủ sự lăng nhục, từ thân thể đến tâm hồn còn bị trọng thương nghiêm trọng. Miệng vết thương vẫn không ngừng đau nhức, mặt thì sưng tái, sao các nàng lại chọn đúng thời điểm này mà đến kiếm chuyện Thẩm Nghiên Tịch làm chi?

Đột nhiên Thẩm Nghiên Huyên có chút hối hận, mỗi lần nghĩ đến Thất điện hạ liền ghen tức muốn phát điên, chỉ hận không thể xông lên cào thẳng vào gương mặt kia vài cái.

Tiện nhân này dựa vào cái gì mà có thể gả cho Thất điện hạ chứ? Dựa vào cái gì mà được Thất điện hạ đặc biệt đối đãi? Dựa vào cái gì mà nhận được rất nhiều sính lễ trân quý như vậy, mà còn là độc chiếm không cho phép bất cứ ai trong Thẩm gia này rớ vào?

Sự ghen ăn tức ở cùng một chút ân hận muốn lùi bước xen lẫn, nhưng trong nháy mắt nàng đã khôn khéo đánh tan tất cả, lại hóa thành ý chí chiến đấu, cả khuôn mặt dữ tợn như một nữ quân nhân sục sôi chờ đánh trận.

Chỉ là nữ quân nhân này thật sự không có sức sát thương cho lắm.

Từ chuyện của Thẩm Nghiên Xu, nàng từ từ bình tĩnh lại, hiện nàng đang cùng Thẩm Nghiên Tâm tạm thời hợp tác liên minh, mới đầu sẽ hướng dẫn từng bước giảng đạo lý, bày quy củ, song tất cả đã quên mới đầu vừa bắt gặp Thẩm Nghiên Tịch, các nàng đã chất vấn ngay Thẩm Nghiên Tịch chạy đi nơi nào khiến các nàng phải ở đây chờ lâu như vậy.

Hương Hương hầu hạ chủ tử ngồi xuống, dâng lên một tách trà lài trong veo, lấy ra món điểm tâm tinh xảo nhất được cất kỹ, sau đó đứng sau lưng hầu chờ chủ tử dặn dò.

Ánh mắt Thẩm Nghiên Tâm hai người muốn bốc hỏa, lại còn có ý đồ muốn khuyên giải, tựa như nàng thật sự đã phạm vào một sai lầm rất lớn.

Chỉ tiếc, căn bản Thẩm Nghiên Tịch không để ý các nàng, cũng không gào gió giật mưa đối đãi như với Thẩm Nghiên Xu, khiến cho tảng đá trong lòng các nàng khẽ buông xuống, rất nhanh sau đó lại mau chóng cảm thấy căng thẳng, không biết con tiện nhân này lại đang bày ra mưu mô chước quỷ gì?

Thực ra Thẩm Nghiên Tịch chỉ đang đợi Hoa Hoa quay lại mà thôi, thật sự không có thời gian đi tính kế, mặt dù bên tai còn ‘ong ong ong’ chút ầm ĩ, nhưng khi nhìn hai khuôn mặt đầy phấn phủ của các nàng, nàng hoàn toàn không chút xúc động muốn vươn tay đi đánh người.

Nếu không phải do nàng một tay đã cầm đầy chất bột trắng… Ực, nói cho cùng làm như vậy thì cũng hơi bất lương một chút!

“Nhị tỷ tỷ, tổ mẫu cũng chỉ muốn tốt cho tỷ, sợ nơi này không đủ an toàn nên mới nghĩ rằng đem tất cả sính lễ đến cất trong phòng ngân khố, sao Nhị tỷ tỷ lại không biết cảm kích, còn nói gần nói xa như tổ mẫu là cướp? Đừng nói thân là tiểu bối không nên cãi lại trưởng bối, bây giờ tổ mẫu thân đang nhiễm bệnh, tỷ cũng chưa một lần đến thăm hỏi, như vậy cũng thật quá đáng lắm.”

Lời nói cũng rất dễ nghe a, giống như nàng ta thật sự đến đây vì tổ mẫu mà khuyên giải, cho rằng nàng bất kính với trưởng bối là có chút không đúng quy củ, cũng có chút thất lễ mà thôi, chứ không hề ôm theo bất kỳ tâm tư riêng nào!

Thẩm Nghiên Tịch hớp một ngụm trà lài, mắt hơi nheo lại cảm nhận tư vị trong trẻo trong đó, khóe mắt lơ đãng nhìn qua, đột nhiên vẻ mặt nàng khựng lại, nước trà trong miệng thiếu chút nữa sẽ phun cả ra ngoài.

Nàng tranh thủ nuốt nhanh xuống, quay đầu rất nghiêm túc nhìn ra cửa sổ, dưới một gốc hoa quế trong sân.

Hai phút trước nàng mới nhìn qua nơi này tuyệt đối không có người, sao hiện dưới gốc cây lại có một bóng ‘hồng’ lẳng lơ, à không… phải nói là một bóng dáng phong thái trác tuyệt mới đúng, chuyện này là như nào đây?

Nàng tỏ vẻ chán ghét, đôi mày thanh tú nhíu lại, khóe miệng khẽ mân một cái, sau đó lại im lặng tựa hồ như chưa từng phát hiện điều gì. Nàng thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn cặp tỷ muội tốt đang diễn trò ‘khuyên khuyên bảo bảo’ trước mặt, một tư thái như là nếu nàng phản bác ý của các nàng thì đúng là một kẻ đại nghịch bất đạo, thiên lý khó dung.

Rốt cục Hoa Hoa đã trở lại, trực tiếp vào thẳng trong nhà, “Khởi bẩm tiểu thư, nô tỳ đã đưa Ngũ tiểu thư đến chỗ phu nhân, phu nhân sau khi biết được chuyện này vô cùng tức giận, lập tức phạt Ngũ tiểu thư mười hèo, lại cho người đưa Ngũ tiểu thư vào Từ đường, nói là chờ lão gia hồi phủ mới xử trí, nhất định sẽ không để tiểu thư phải chịu ủy khuất.”

Hai người Thẩm Nghiên Tâm thấy Hoa Hoa tiến vào đã vô thức không dám lên tiếng, nghe xong trình báo ai nấy đều thầm rít một ngụm khí lạnh.

Lời của mẫu thân là có ý gì? Chẳng lẽ bà cũng đứng về phía của Thẩm Nghiên Tịch? Chuyện này sao có thể chứ?

Thẩm Nghiên Huyên bày tỏ không thể nào tiếp nhận nổi, mẫu thân rõ ràng rất hiểu nàng, căn bản cũng chưa từng yêu thương con tiện nhân Thẩm Nghiên Tịch này, thậm chí lúc trước còn nói sẽ giúp nàng giải quyết Thẩm Nghiên Tịch, để nàng danh chính ngôn thuận làm Kỳ vương phi!

Nhưng bây giờ sao lại diễn xuất như vậy? Không lẽ do hôm qua Thất điện hạ đích thân đến phủ ‘lập sính’, nên hiện thời mẫu thân cũng muốn nịnh nọt lấy lòng Thẩm Nghiên Tịch ư?

Thẩm Nghiên Tịch thì không có nhiều tâm tư như vậy, hoặc có thể xem như lời nói hay tâm tư của nàng căn bản không ở cùng một phía với đám tỷ muội này.

Nàng trước tiên quay đầu nhìn ra cửa sổ một cái, phát hiện Thất điện hạ dưới gốc hoa quế kia đã không thấy mặt rồi, khó trách Hoa Hoa trực tiếp đi vào cũng không cảm thấy kỳ lạ. Có điều, lão nhân gia ông chạy đến đây làm quái gì? Không phải là đến để đặc biệt trình diễn môn khinh công tuyệt hảo của mình cho nàng xem chứ?

Trong lòng nàng thầm trợn mắt, sau khi nghe Hoa Hoa nói xong, liền hỏi lại: “Phụ thân vẫn chưa hồi phủ sao?”

“Đúng vậy, lão gia vẫn chưa hồi phủ.”

Thẩm Nghiên Tịch thấy vậy lại nghĩ tới vị Thất điện hạ đột nhiên hiện thân ngoài cửa sổ rồi biến mất kia.

Nói sao đi nữa, hôm qua rùm beng đến phủ ta ‘lập sính’ nhất định đã lan truyền khắp kinh thành, trên triều đình hôm nay thế tất sẽ vô cùng náo nhiệt, thế nhưng đương sự gây nên chuyện này lại nhàn rỗi xuất hiện ở phủ Tể tướng như vậy, chẳng lẽ đúng như lời người ta hay nói, hắn căn bản cũng không hề lâm triều?

Tể tướng đại nhân đến nay còn chưa hồi phủ, vậy những mệnh quan trong triều đang bát nháo sẽ có thái độ gì đây?

Tâm tư không ý thức được liền bay đi đâu rồi, đến khi hoàn hồn lại thấy Thẩm Nghiên Tâm hai người vẫn còn ngồi ở đó, sắc mặt đảo đúng một vòng từ kinh sợ đến bình tĩnh lại, khiến cho Thẩm Nghiên Tịch nhướng mày, sâu sắc cảm thấy những người này thật đáng ghét!

Hàng lông mày nàng nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc xéo các nàng hỏi đúng một câu: “Sao các người vẫn còn ở đây? Chuyện nói đến giờ vẫn chưa xong à?”

Nhịp thở của Thẩm Nghiên Huyên thoáng dừng lại, tâm trạng mới vừa bình lặng thiếu chút nữa lại cuồng loạn, đối mặt với vẻ mặt bực mình thấy rõ của Thẩm Nghiên Tịch, ánh mắt của nàng lạnh lùng đến độ khiến người khác phải rét run, cảm giác ghen ghét mới vừa kiềm nén được lại lập tức ngưng tụ, lửa giận lập tức dâng lên đỉnh đầu.

“Nhị tỷ tỷ, ý của tỷ là sao? Muội có lòng tốt đến khuyên bảo, tỷ không cảm kích cũng đã đành sao còn dám khinh mạn vô lễ như vậy?”

Khóe miệng vểnh cao lên, thần sắc lộ ra một sự mỉa mai và châm chọc, nàng nghiêng người bắt chéo hai chân, nhìn đóa trà hoa trong cốc từ từ giãn ra, ung dung nói: “Đã làm khó ngươi rồi, rõ ràng ghét ta ra mặt, chỉ hận không thể lập tức giết chết ta mà trên mặt vẫn phải cố gắng bày ra một bộ dạng tình hư ý giả, chắc đây là thiên phú bẩm sinh của ngươi chăng? Ta lại cảm thấy nếu ngươi có được công phu này, ở trước mặt ta giả vờ giả vịt thì chi bằng tìm cơ hội đến trước mặt Thất điện hạ mà xum xoe nịnh hót một phen, nói không chừng lại được Thất điện hạ coi trọng, ngay lập tức chiếm được vị trí của ta cũng nên.”

“Ngươi…”

“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Vừa rồi ta đã kiên nhẫn, uyển chuyển dịu dàng nói chuyện, nhưng ngươi vẫn vẫn nghe không rõ còn muốn tiếp tục giương oai giễu võ ở đây dây dưa không dứt, hay nhất định phải ta nói thẳng ra thì trong lòng mới cảm thấy đặc biệt thoải mái sao? Ngươi đúng là bỉ ổi không còn gì bỉ ổi hơn được nữa à?”

“Thẩm Nghiên Tịch, ngươi mới bỉ ổi… A!”

‘Phực’ một tiếng nước trà văng ra tung tóe thấm ướt làn váy của Thẩm Tam tiểu thư, dọa cho nàng ta còn chưa kịp mắng xong đã phải thu trở về, sợ hãi thét lên một tiếng chói tai.

Nàng ta hốt hoảng lui nhanh về sau, bước chân không yên nên lập tức đặt mông ngã trên nền đất, vết thương chồng chất trong người phảng phất mới bị chà đạp thêm một lần nữa, đau đến độ nàng ta chỉ biết xuýt xoa nước mắt lưng tròng, ngồi mãi dưới đất một lúc lâu không đứng dậy nổi, đến cử động một chút cũng không dám.

Đây tuyệt đối là cảm giác đau nhức còn tàn bạo hơn lúc bị Thẩm Nghiên Tịch đánh đập hôm trước!

Thẩm Nghiên Tịch nhìn ‘hảo muội muội’ vừa ngã trên đất, giữa hàng lông mày toát ra sự lạnh lùng cực điểm, tựa hồ đang nhìn một con kiến hôi đáng ghét, cười lạnh, “Ngươi quả nhiên nghe không hiểu tiếng người rồi, phải dùng bạo lực đối đãi thì tâm trạng mới thoải mái được phải không? Hiện tại, đã biết rõ ta muốn nói với ngươi chuyện gì rồi chứ?”

Nàng vốn dĩ là một cô nương hiền lành dịu dàng lắm a, chỉ là bị những thứ hỗn trướng nghe không hiểu tiếng người, xem không hiểu sắc mặt bắt buộc phải trở nên hung tàn như vậy. Những người này thật quá đáng quá đi mà!

Sắc mặt Thẩm Nghiên Huyên co rút đau đớn, khắp người đau nhức thẩm thấu vào tâm can, quần áo còn bị ẩm ướt, chưa kịp hoàn hồn đã bị Thẩm Nghiên Tịch không ngừng chửi bới làm nhục khiến cho lửa giận của nàng ta bừng bừng dậy sóng.

"Tiện nhân, ngươi lại dám..."

‘Pặc’ một tiếng bạt tai thanh thúy cắt đứng tiếng la mắng của nàng ta, vẻ mặt Thẩm Nghiên Tịch kinh hãi đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hoa Hoa, cả giận nói: “Ngươi thật khiến ta phải thất vọng, khuôn mặt ác độc như vậy mà ngươi cũng dám chạm vào? Còn không mau đi rửa sạch tay, nếu có lây dính chút gì không sạch sẽ về sau ta nhất định sẽ không cho phép ngươi hầu hạ cạnh bên!”

Hoa Hoa bị dọa đến sững người, hai mắt mở to, cả người đột nhiên nhảy dựng lên, xoay người nhào thẳng ra ngoài.

Mau đi rửa tay thôi!

Trên mặt Thẩm Nghiên Huyên vốn đã bị thương, lại bị một cái bạt tai trời giáng của Hoa Hoa, gò má hiện tại đã lập tức sưng phồng lên thấy rõ, son phấn dù có dày hơn nữa cũng chưa chắc che được.

Nàng ta bụm mặt, ngơ ngác nhíu mày, ghét bỏ nhìn Thẩm Nghiên Tịch, tức giận đến độ hai mắt trợn trắng lên, kiềm không được ngất đi!

Đôi mi thanh tú của Thẩm Nghiên Tịch càng nhíu chặt lại, nghiêng đầu lạnh giọng nói với Hương Hương: “Ném nàng ta ra ngoài cho ta!”

Khóe mắt lại liếc về Thẩm Nghiên Tâm đang kinh hãi ngậm chặt miệng không dám nói lời nào, ánh mắt nàng bỗng cong lên, tủm tỉm cười dịu dàng nói: “Đại tỷ vẫn còn chưa muốn đi sao?”

“Không, không!” Nàng ta liên tục lắc đầu, vội vàng đứng lên, “Tỷ không ở đây quấy rầy muội nữa, cáo từ.”

Nàng ta ngược lại có chút thông minh hơn Thẩm Nghiên Huyên, nhưng mà cũng là rất có giới hạn mà thôi.

Thẩm Nghiên Tịch lạnh lùng nhìn nàng ta xoay người ra ngoài, bỗng nhiên lại mở miệng, “Chờ một lát.”

“Cái… Nhị muội còn chuyện gì cần dặn dò sao?”

Nàng ta kinh hãi đến độ muốn nhảy dựng lên, vội vàng xoay người lại nhỏ nhẹ hỏi thăm, khóe mắt thoáng nhìn thấy nha hoàn tùy thân Hương Hương nhấc Thẩm Nghiên Huyên lên chỉ bằng một tay, không chút nặng nhọc tựa như đang cầm một con gà chết càng khiến nàng ta kinh hồn tán đảm.

Ngón tay của Thẩm Nghiên Tịch nhẹ gõ mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Trở về thay ta chuyển cáo lão phu nhân một tiếng, bao nhiêu tuổi đầu rồi đừng có không biết an phận, lúc nào cũng vắt óc lập mưu tơ tưởng một số thứ không thuộc về mình coi chừng tuổi cao kiệt sức, mạng già cũng khó giữ! Ngoài ra, cảm phiền bà có giả vờ bị bệnh thì cũng làm cho giống một tí đừng để cho nha hoàn bên cạnh ta chỉ liếc qua cũng biết là giả bệnh. Nếu như sợ mình cải trang không giống thì chịu khó dùng một chút thạch tín vào, biết liều biết lượng thì cũng ăn không chết người được, nhưng nhất định phải làm cho giống người đang bị bệnh liệt giường một chút!”

Lời này đúng là đại nghịch bất đạo, đời này nào có cháu gái nào dám nói chuyện với tổ mẫu mình như vậy? Hơn nữa… bản thân Thẩm Nghiên Tâm cũng không dám thuật lại y nguyên!

Thẩm Nghiên Tâm đáp ứng cũng không phải, mà từ chối cũng không nên, chỉ có thể lung lung muốn gật đầu rồi xoay người chạy nhanh khỏi Phù Hương viện.

Tròng phòng mắt thấy bây giờ cũng chỉ còn lại một mình Thẩm Nghiên Tịch, Hoa Hoa rất nhanh đã rửa sạch tay quay trở về, lại lập tức bị nàng phẩy tay đuổi ra ngoài.

Còn đang chống cằm trầm tư, trước mặt chợt lóe qua một bóng trắng, khí áp lạnh lẽo quen thuộc thẳng mặt mà đến.

“Ồ, ra là Thất điện hạ, hôm nay lão nhân gia người sao có thời gian mà chạy đến đây thăm hỏi tiểu nữ vậy? Vừa rồi thoáng nhìn còn tưởng là mình nhìn nhầm, còn định xác định kỹ lại thì lập tức không thấy tăm hơi. Thì ra cũng không phải là ảo giác.”

Lời muốn nói ra lập tức bị nàng chặn họng nuốt trở vào, hắn cúi đầu nhìn nàng đang bắt chéo hai chân, người nghiêng nghiêng, mắt liếc xéo hoàn toàn không chút phong thái đoan trang dịu dàng của tiểu thư khuê các, nhưng đối với hắn, bộ dạng tùy ý thong dong tự tại này của nàng lại rất đặc sắc.

Nàng tựa hồ cũng không có gì bất thường, mặc dù vừa thấy mặt hắn đã âm dương quái khí, sắc mặt không chút vui vẻ, song điều đáng nói trọng điểm của nàng lại đặt vào việc hắn thoắt ẩn thoắt hiện khi nãy chứ không phải vụ việc bắt gặp Lý Viện trên đường và còn được ưu ái khuyên bảo vài câu kia.

Tâm tư hắn hơi thả lỏng, trong lòng không hiểu sao lại thấy có chút mất mát, mi mày khẽ khép lại, nói: “Có vẻ bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, có cần ta phái thêm vài người đến để mặc nàng sai khiến không?”

Nghe vậy, nàng lập tức ngồi thẳng người, căng thẳng thêm chút đề phòng nhìn hắn, “Ngài muốn làm gì? Không phải hối hận vì đã đưa nhiều sính lễ đến đây nên bây giờ phái người tới trộm bớt về chứ? Ta khinh… đường đường là một Vương gia, ngàn vạn lần chớ nên làm ra chuyện không biết xấu hổ này, nếu như bị đồn ra ngoài nhất định sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười!”

“…”

“Ực, ngài không nói lời nào mà vẻ mặt lại quái đản như vậy… không lẽ tất cả đều bị ta đoán đúng?” Nàng cẩn trọng quan sát hắn, một giây sau tâm tình sục sôi, giận hừ hừ nói: “Ta khuyên ngài hãy từ bỏ hy vọng đi, sao không nhìn lại một chút, hiện giờ lễ vật đang ở tay ai, ngài có đủ khả năng lấy về sao?”

Thất điện hạ cảm thấy vừa bất đắc dĩ nhưng lại vô cùng thú vị, tâm trạng vốn trầm lạnh cũng hòa hoãn ít nhiều, lắc đầu nói: “Ta chưa từng có ý này.”

“Không có là tốt nhất! Như vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn được.”

Nói xong, nàng miễn cưỡng xụi lơ như lúc đầu, hai mắt nheo lại như muốn ngủ gật. Nhắc đến mới nhớ, sáng sớm đã ra phủ đi dạo, hồi phủ còn phải đấu võ mồm một phen, bây giờ người cũng thấm mệt rồi.

Thất điện hạ cúi đầu nhìn con mèo non miễn cưỡng này, ánh mắt của hắn vừa tĩnh mịch nhưng lại rất chuyên tâm.

Sao lại ‘có thể làm bạn’? Phải làm phu thê mới đúng chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.